Ngày, cứ yên bình chậm trôi, sang thu, trời man mát gió hây hây.
Người xưa đã nói, mỏi mệt ngày thu về, Túc Yểu đã lười lại càng lười hơn.
Dạo này, mỗi lúc Đông Thanh sang phòng nàng, Túc Yểu không còn dựa đầu giường đọc sách chép kinh nữa, mà ngồi phơi nắng trên ghế quý phi, ườn ra ặt ẹo, ấy thế mà nàng lại oán trách Đông Thanh.
“Đều tại chàng cả, làm ta dạo này béo ghê gớm.
”
Đông Thanh vừa bước vào phòng đã bị mắng, hắn sửng sốt, ánh mắt ra hiệu Thiển Lộ lui ra ngoài, đợi trong phòng chỉ còn hai người, vòng tay ôm nàng vào lòng, tay vuốt ve eo mềm, rất nhỏ, béo đâu mà béo?
Song, hắn không dám làm trái ý Túc Yểu: “Trách ta, trách ta, có điều, trong mắt ta nàng vẫn gầy lắm.
”
“Thế ý chàng là trong mắt người khác thì ta béo?”
“…….
Không phải, ý ta là vừa đẹp.
”
“Đông Thanh.
” Túc Yểu đứng dậy xoay một vòng, hỏi hắn: “Gầy không?”
Đông Thanh gật đầu.
Túc Yểu đập tay hắn, thở hồng hộc mắng: “Nói dối!”
Đông Thanh thầm nghĩ, nữ nhân đúng là vừa khó hiểu vừa khó chiều, bảo gầy không tin, bảo béo tức giận, bảo vừa vặn lại không chịu nghe……….
.
Song, tóm lại, Túc Yểu nhà hắn vẫn đáng yêu lắm lắm.
Đông Thanh xoa nắn khuôn mặt phụng phịu, cười nói: “Niên Niên thế nào cũng đẹp, ta thích hết.
”
Túc Yểu được dỗ ngọt, cong khoé miệng, ôm cổ Đông Thanh, Đông Thanh thuận theo vuốt lông nàng, “Ra ngoài đi dạo nhé, cứ ở trong phòng mãi lại càng béo hơn.
”
“Ừ, được.
”
Dứt lời, Túc Yểu hừ lạnh: “Đúng là chàng chê ta béo rồi.
”
Đông Thanh: “………….
”
*
Ngày hôm đó, nắng vừa tỏ, Túc Yểu cùng Đông Thanh và Thiển Lộ đi dạo trên phố, thêm cả những người bảo vệ trong bóng tối mà nàng không biết.
Túc Yểu thèm vịt nướng đã lâu, vào cửa hàng mua hương liệu cũng không mấy để ý, chỉ muốn nhanh nhanh đi ăn vịt.
Trong lòng Đông Thanh biết tỏng, bảo ra phố đi dạo, chẳng phải vì ăn vịt nướng à? Niên Niên của hắn đúng là giỏi giả vờ.
Cuối cùng cũng mua xong hương liệu, Túc Yểu lười ngoảnh lại, bước chân nhẹ bẫng, đi thẳng tới cuối phố đã mong nhớ bấy lâu.
Triều đại bây giờ, dân chúng cởi mở hơn, nữ tử có thể thoải mái cùng nam tử đi đường.
Khuôn mặt của Túc Yểu và Đông Thanh đều nổi bật, Thiển Lộ cũng không tầm thường, ba người dạo phố, tới đâu cũng có người ngoái lại nhìn theo.
Về “trận bão” từ hôn càn quét trước đó, bấy giờ cũng chẳng ai nhớ rõ, tuyệt sắc giai nhân không kịp ngắm, đâu còn tâm trí hỏi chuyện xưa?
Vào quán, tiểu nhị biết Túc Yểu, dẫn ba người lên tầng hai.
Không ngờ, Túc Yểu mới liếc mắt đã thấy “người quen”.
Tần Hạo.
Đi ăn vịt nướng cũng gặp Tần Hạo, đúng là mất hứng.
Nén vẻ không vui lại, Túc Yểu cười nhạt, khom lưng hành lễ với hắn, rồi cùng Đông Thanh ngồi cách hắn mấy bàn.
Ngồi xuống, Đông Thanh ngẩng lên, vừa vặn đối diện với Tần Hạo, hắn ngước mắt nhìn Tần Hạo, tầm mắt hai người giao nhau, điện giật sét loé.
Túc Yểu không để ý tới Tần Hạo, tất nhiên cũng không biết sự đối địch ngầm giữa hắn với Đông Thanh, nàng gọi món xong, nhìn sang Đông Thanh, Đông Thanh đã thu mắt về.
Tần Hạo nhíu mày nhìn đôi kim đồng ngọc nữ, miệng đắng ngắt, trong lòng hậm hực, phức tạp vô cùng.
Ngứa mắt.
Quá ngứa mắt!
Túc Yểu là vị hôn thê cũ của hắn, cho dù hắn chủ động huỷ bỏ hôn ước, song cũng là bất đắc dĩ, vì vậy hắn luôn cảm thấy Túc Yểu cần phải thủ tiết trung trinh với hắn.
Thế mà mắt mỹ nhân lại long lanh sóng nước nhìn tên hạ nhân, khiến hắn rất khó chịu.
Mà tên hạ nhân này…….
ánh mắt của Đông Thanh làm Tần Hạo hoảng sợ, hắn có cảm giác kính nể như thấy bề trên.
Tần Hạo cười mỉa, chỉ là tên hạ nhân quèn, có lẽ gần đây hắn quá lo âu nên mới có ảo giác.
Lo âu là bởi, Tần Hạo nghe nói, Mạc Ưu Các đã đứng về phe của Lục hoàng tử Tần Lãng.
Đó là một trở ngại rất lớn với tương lai tranh đoạt ngôi báu của hắn.
Có Mạc Ưu Các chống lưng, tức là nắm được quân cờ tuyệt nhất trong tay!
Đã thế, Thừa tướng cũng ủng hộ Tần Lãng……….
Tần Hạo càng đau đầu.
Đúng lúc này, một nam tử của bàn phía sau bàn của Túc Yểu và bàn Tần Hạo bỗng xảy ra tranh chấp với bàn bên cạnh.
Túc Yểu nghe tiếng ngẩng đầu, cảm thấy bóng lưng nam tử nhỏ nhắn, nhìn khá quen mắt, mãi đến khi nghe thấy tiếng nói đã cố đè thấp cũng không che được giọng nữ, nàng và Đông Thanh cùng liếc nhau một cái.
Trương Vận Tâm.
.