Đông Thanh và Túc Yểu cùng rời tầm mắt, vừa lúc tiểu nhị bê vịt nướng tới, nên không để ý Trương Vận Tâm nữa, mà tập trung ăn.
“Miếng thịt này, vừa béo vừa mỡ”, Túc Yểu cười với Đông Thanh: “Cho chàng.
”
Đông Thanh ngoan ngoãn đưa bát nhận, rồi gắp cho nàng ít rau: “Nàng cũng ăn đi.
”
Túc Yểu lườm hắn, “Ta muốn ăn vịt nướng!”
“Thế mấy hôm trước, ai quyết tâm ăn ít thịt, giảm béo?”
Túc Yểu bĩu môi, đảo mắt: “Dù sao cũng không phải ta.
”
Thiển Lộ ngồi cạnh: “……” Bỗng thấy ê răng.
Túc Yểu ngừng đũa: “Thiển Lộ, ăn đi.
”
Với Túc Yểu, chủ tớ cùng bàn là chuyện bình thường, Thiển Lộ thấy vẫn ổn, cắn môi nói: “Tiểu thư, chốc nữa, gói một phần mang về nhé?”
Túc Yểu tưởng Thiển Lộ thèm ăn, cười gật đầu: “Được thôi.
”
Đông Thanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thiển Lộ, thản nhiên như không gắp miếng vịt béo ngậy trong bát vào miệng.
Túc Yểu và Đông Thanh không để ý chuyện xung quanh, Tần Hạo lại không bình tĩnh được như thế.
Hắn cũng nhận ra Trương Vận Tâm, thấy nàng ta xảy ra mâu thuẫn với người khác thì đứng dậy, đi qua giải quyết giúp.
Dù không nhìn, song vẫn hơn cái người chỉ chăm chú gặm vịt là Túc Yểu, Đông Thanh nghe loáng thoáng lời Tần Hạo nói với Trương Vận Tâm ——
Trương Vận Tâm: “Sao chàng lại ở đây?”
Tần Hạo không đáp, mà hỏi ngược: “Nàng lại giả trang làm gì? Cái tính nóng nẩy không đổi chút nào, lúc nào ta thấy nàng, nàng cũng giương nanh múa vuốt với người khác, đanh đá chua ngoa.
”
“Chàng nói ai đanh đá chua ngoa!”
Tiếng quát quá lớn, Túc Yểu giật mình ngoảnh lại nhìn, vừa quay đầu, thì đối mắt với Trương Vận Tâm.
“Túc Yểu?” Dứt lời, Trương Vận Tâm vội sửa miệng: “Yểu Yểu biểu muội?”, ngay bên cạnh nàng là Đông Thanh.
Thiếu niên này đẹp thật đấy.
Trương Vận Tâm nghĩ thầm.
Thái độ của Túc Yểu với nàng ta và Tần Hạo như nhau, chỉ gật nhẹ đáp lại.
Ngay lúc ấy, trong lòng trong mắt Trương Vận Tâm chỉ còn Đông Thanh, nào có để ý vẻ lạnh nhạt của Túc Yểu, tức khắc đi thẳng về bàn bọn họ: “Yểu Yểu biểu muội, ta ngồi cùng được không?”
Mày Đông Thanh nhíu nhẹ, vừa rồi Trương Vận Tâm lớn tiếng gọi tên huý* của Túc Yểu hắn đã hơi khó chịu, giờ lại đòi ngồi chung……
*Tên huý hay tục danh, tên thật là một trong những tên gọi của con người trong nền văn hóa Á Đông, được cha mẹ đặt cho từ khi còn nhỏ.
(Cre: Wikipedia)
Túc Yểu có vẻ không mấy để ý, trên bàn e rằng chỉ có Thiển Lộ cảm nhận được áp suất thấp quanh Đông Thanh.
Lời cự tuyệt không thốt ra được, Túc Yểu nhai kĩ nuốt chậm miếng rau, nói: “Ngồi đi.
”
Túc Yểu không ngờ, cuối cùng lại thành một bàn năm người.
Thiển Lộ khó xử, do dự muốn đứng dậy, Túc Yểu không ngẩng đầu, bảo nàng: “Thiển Lộ, ăn tiếp đi, ngươi nói muốn ăn vịt nướng mà?”
“….
.
Vâng.
” Mông vừa nhấc lên lại hạ xuống.
Túc Yểu rũ mắt, gắp miếng vịt nướng cho Đông Thanh: “Của chàng đây, không lại bảo ta không cho chàng ăn.
”
Chỉ cần nghe kĩ, sẽ thấy vẻ dịu dàng mềm mại trong lời Túc Yểu.
Thiển Lộ quen rồi.
Tần Hạo lặng lẽ chịu đựng, chính hắn cũng chả hiểu sao hắn lại ngồi ở đây.
Bởi, lòng hắn không cam.
Ngoài mặt Túc Yểu vẫn bình thường, song người sáng suốt đều biết nàng đang khó chịu.
Trương Vận Tâm chả để ý.
Theo nàng ta, nếu trời xanh đã để nàng xuyên về đây, nhất định sẽ cho nàng ta “bàn tay vàng”* và hào quang của Mary Sue**.
*Bàn tay vàng là một thuật ngữ khá phổ biến trong ngôn tình, ý chung chung là tài giỏi, hoàn mĩ, gặp việc chỉ cần búng tay là xong.
**Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào có năng lực hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh giả tưởng.
(Cre: Wikipedia)
Còn Túc Yểu, vốn chỉ là tôm tép, không đáng để nàng ta phải đề phòng.
Song, giờ Trương Vận Tâm lại không nghĩ như vậy, nàng ta cảm thấy Túc Yểu là vật cản trong tương lai, chiếu theo nội dung của tiểu thuyết, có lẽ Túc Yểu sẽ vào vai nữ phụ độc ác.
Đã thế còn thích ra vẻ với nàng ta và Tần Hạo, chắc chắn là kiểu nữ phụ tàn độc mất não.
Trương Vận Tâm cười lạnh trong lòng, không nhìn Túc Yểu, mà chăm chăm vào Đông Thanh….
.
“Đông Thanh ca ca…….
Ta có thể gọi ngươi như vậy không?”
Lời vừa dứt ——
“Cạch!”
Túc Yểu đập mạnh đôi đũa lên bàn.
Đông Thanh nhướn mày, nhấp hớp nước trà, song không giấu được khoé miệng cong cong.
Niên Niên của hắn……ghen à?
Túc Yểu nhìn đôi mắt trợn trừng của Trương Vận Tâm, cười hiền: “Biểu tỷ, Yểu Yểu chẳng thích tỷ chút nào.
”.