Encore, Encore

Chương 1

Sao nữ Tống Tinh Tinh chết rồi.

Nam diễn viên từng được ghép CP với cô, Uông Tư Niên, là người duy nhất chứng kiến, cũng là người báo án.

Uông Tư Niên, 27 tuổi, vào giới đã bảy, tám năm, trong những năm đầu chỉ là mẫu quần áo, trong làng giải trí chỉ thuộc tuýp tầm thường. Nhưng mà người đuổi không kịp vận, không biết vì sao đột nhiên bạo hỏa, lắc người đã biến thành ngôi sao "hot" nhất hiện nay.

Ngôi sao thường ngày không ai với được hiện giờ đang ngoan ngoãn ngồi trong phòng thẩm vấn ở cục thành phố, vì lẽ đó bên ngoài phòng có không ít cảnh sát, ngay cả phó cục trưởng Trương Đại Xuân ngày thường có gặp cũng có mặt.

Ông từ xa nhìn về phía phòng thẩm vấn một chút, tự hỏi: đây là nam hay nữ vậy? Thực sự rất đẹp, da trắng mắt đào hoa, lúc không cười vẫn như hàm chứa ẩn tình, nở nụ cười là có thể làm rung động tâm tư vạn thiếu nữ.

Người phụ trách án cũng họ Uông, gọi Uông Hải Đông, đã qua năm mươi tuổi, nét mặt già nua khắc khổ, ánh mắt sắc bén như dao. Uông Tư Niên bị đôi mắt này nhìn chăm chú đến rất không thoải mái, biết mình bị coi là đối tượng tình nghi, nhưng vẫn giữ vững bề ngoài đẹp trai, khí tràng cứng rắn.

Uông Tư Niên là người khó tính, khó hầu hạ, nổi danh cả trong giới lẫn ngoài giới. Phàm là người đã từng tiếp xúc qua đều có chung nhận thức, ảnh đế gì chứ, ảnh đế có bệnh thì có, đàn ông dung mạo đẹp đẽ thì có gì giỏi?

Bên trong thối rữa.

Hơn nữa giọng nói cũng khó nghe, thô ráp lại khàn khàn.

Giọng đàn ông có khàn kỳ thực cũng không phải lo lắng, nhưng giọng hắn lại không phải kiểu trầm thấp từ tính kia, mà là loại giọng như cái gì bị rách, vừa mở miệng đã khiến người ta khó đỡ. Tựa hồ như ông trời đối với mỗi người đều công bằng, đã cho hắn một cái túi da đẹp thì cũng không thể ban cho hắn một giọng nói xứng với bề ngoài.

Lão Uông không coi tin tức trên mạng, đương nhiên không biết vị ngồi trước mặt mình là sao lớn, rất không khách khí hỏi: "Ngày vụ án xảy ra, vì sao anh lại ở trong nhà Tống Tiêu Tiêu?"

"Cô ấy mời tôi tới, gần đây tâm tình cô ấy không ổn định, luôn nói có người muốn hại mình. Các người không để ý sao, cô ấy còn cố ý cái đặt một máy quay nhỏ ở cửa ra vào." Uông Tư Niên thở dài, "Không ngờ họa tới cũng không thể tránh, bi kịch vẫn xảy ra."

"Anh ở ngay cạnh người bị hại, lại nói mình không nhìn thấy hung thủ, làm sao có khả năng?"

"Cô ấy mời tôi tới, chúng tôi tiện thể tập diễn luôn, Tống Tiêu Tiêu chuẩn bị nhận một bộ phim, cô ấy phải diễn một người vợ bị mù. Vì muốn giúp cô ấy có thể lý giải nhân vật tốt hơn, lúc diễn tập, chúng tôi có sử dụng kính râm ___ "

"Kính râm? Là loại này?" Lão Uông ngắt lời hắn, cầm lấy mắt kính trên bàn đeo lên, trước mắt đúng là trở nên mơ hồ không rõ ràng, không khác gì một người không có thị lực.

"Đúng, tôi cần như vậy để cảm thụ trạng thái sinh hoạt của người mù."" Uông Tư Niên nhíu mày, dùng giọng nói đặc biệt khô khan của bản thân, mèo khen mèo dài đuôi, "Tôi là một người bạn rất tận tâm, cũng là một diễn viên chuyên nghiệp."

Có chuyên nghiệp hay không, lão Uông không biết, nhưng những lời này nghe vào rất vô nghĩa, ông trừng đối phương một lát, lại hỏi: "Anh hai giờ sáng còn ở trong phòng người chết, có biết cô ta đã mang thai hai tháng không?"

Lời này hiển nhiên là đang nghi ngờ giữa hắn và Tống Tiêu Tiêu tồn tại một loại quan hệ "thân mật không nghiêm túc". Uông Tư Niên khinh thường cười giễu một tiếng, hỏi lão Uông: "Ông không đọc tin tức giải trí sao?"

Lão Uông chả hiểu mô tê gì, vẫn là cậu cảnh sát trẻ tuổi ngồi bên nhỏ giọng nhắc ông: "Vị này là gay, qua lại với kha khá người, nồng nhiệt hôn môi người mẫu nam nước ngoài gì đó đều bị chụp đăng báo khá nhiều lần, chỉ là còn chưa comeout thôi."

Cho dù có cố đè giọng xuống thì Uông Tư Niên vẫn nghe thấy. Hắn không xấu hổ, ngược lại còn kiêu căng cười với lão Uông: "Những bức ảnh kia sĩ quan Uông nên xem qua, bị chụp trộm lại còn ăn ảnh như thế, quả là không có ai."

Lão Uông rất không vừa mắt với thái độ của người này, nghiêm mặt hỏi: "Vậy anh có biết ai có quan hệ thân mật với người bị hại không?"

"Người thì cũng đã chết, tôi không thể truyền ra lời đồn đại sau lưng cô ấy." Tuy khó ở nhưng vẫn là người trượng nghĩa, Uông Tư Niên chỉ nói, tôi cũng chỉ biết như các anh, trên mạng gần đây thật thật giả giả, tôi cũng không quá rõ.

Đèn trong phòng thẩm vấn sáng trắng như tuyết, chiếu vào người rất không thoải mái, trên tường là poster màu đỏ bắt mắt: "Luôn nghĩ về hậu quả của lòng tham, tâm luôn hướng về kỷ luật."

Cảnh sát nhân dân lại hỏi: "Tống Tiêu Tiêu một chữ cũng không đề cập với anh về bạn trai của cô ta sao?"

Uông Tư Niên suy nghĩ một chút: "Hôm đó hình như cô ấy có hẹn bạn trai, luôn không yên tâm mà xem thời gian. Tôi hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì, cô ấy lại ấp úng không chịu nói thẳng."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì chúng tôi cùng uống chút rượu, tôi nằm trên giường cô ấy nhắm mắt nghe nhạc, cô ấy xuống phòng bếp làm đồ ăn khuya, sau nữa thì... Cô ấy đã bị hại rồi."

Hai vị cảnh sát theo lẽ thường mà dò hỏi từng chi tiết nhỏ, hơn nửa giờ sau, kiên nhẫn của Uông Tư Niên cũng bị dùng hết, rốt cục không nhịn được: "Xong chưa? Bây giờ tôi là nghi phạm sao?"

Cửa phòng thẩm vấn lúc này được mở ra, người vào là phó cục trường Trương Đại Xuân, ông khách khí nở nụ cười với Uông Tư Niên: "Anh không phải kẻ bị tình nghi, anh là nhân chứng mấu chốt của vụ án này, là người duy nhất ở cùng cả người bị hại và hung thủ."

Khu chung cư Tống Tiêu Tiêu ở, cổng chính cùng trong thang máy đều có camera giám sát. Bản thân cô cũng cài đặt camera nhỏ ở cửa nhà, tuy không quay được hung thủ vào như thế nào nhưng lại quay được tình cảnh lúc đó.

Trong hình, Tống Tiêu Tiêu nỗ lực chạy ra ngoài cửa lại bị hung thủ đuổi từ phía sau che miệng lại, điên cuồng đâm dao lên người cô.

Lúc này Uông Tư Niên mở cửa phòng ngủ, đứng đó, bốn mắt nhìn nhau với hung thủ.

Hung thủ có mang khẩu trang đen che nửa mặt, thấy Uông Tư Niên thì sững sờ, sau đó theo bản năng giơ tay che mắt, chạy trối chết.

Từ đoạn phim này có thể thấy, hung thủ rất có thể là người cùng công ty Uông Tư Niên, thậm chí là có quen biết.

Nhưng lúc đó Uông Tư Niên lại đeo tai nghe mang kính râm, cái gì cũng không nghe, không nhìn thấy.

Trong phòng thẩm vấn, Trương Đại Xuân giới thiệu đơn giản về mình, ngồi đối diện ngôi sao lớn, nói: "Hung thủ không biết anh đep kính nên không nhìn rõ, vì vậy mới sợ anh nhận ra mắt của hắn, rất có thể sẽ tiếp tục giết người diệt khẩu."

"Không phải chứ, tôi không nhìn thấy hắn ta, hắn sẽ thực sự tiếp tục gây án sao?" Ngoài miệng không tin nhưng khí tràng đã yếu đi, Uông Tư Niên bỏ chân đang vắt xuống, hơi đổi sắc mặt.

"Đương nhiên là có thể." Trương Đại Xuân có chút tròn trĩnh, hình tượng thân thiết hơn so với lão Uông, dễ dàng nhắc đến những việc đáng sợ với dân hơn. Ông cố ý ghé sát gương mặt béo thịt của mình về phía Uông Tư Niên, cố ý đè thấp âm lượng, tạo một bầu không khí đáng sợ, "Hung thủ có thể vượt qua camera giám sát, lặng yên không một tiếng động ẩn núp tiến vào nơi ở của Tống Tiêu Tiêu giết người, hiển nhiên hiểu rất rõ nơi ở của cô ấy, còn lúc nhìn thấy anh lại theo bản năng mà che mắt, rất có khả năng cũng là người trong giới, thậm chí có thể còn là người bên cạnh anh. Anh thử nghĩ một chút xem, người quen nhau, động tác hay ánh mắt, lúc gặp nhất định sẽ không gạt được, chờ hung thủ cân nhắc đến đạo lý này, nếu giết một người rồi bị tóm, tại sao không dứt khoát giết luôn cả hai, như vậy không chừng lại giấu diếm được thì sao?"

Uông Tư Niên bị dọa sợ, nuốt nước bọt, hầu kết lên xuống.

"Có điều, anh cũng không cần quá lo lắng," Trương Đại Xuân rất am hiểu việc lừa người, thấy ngôi sao trước mắt đã bị dọa sợ, lại tựa như động viên mà cười cười với hắn, "Bởi anh là nhân chứng quan trọng nhất của vụ này, trước khi phá được án, chúng tôi sẽ phái một cảnh sát đến bảo vệ an toàn của anh."

Nói rồi, nghiêng đầu, hô một tiếng về phía cửa: "Tiểu Đồ, cậu lại đây."

Việc có liên quan tới tính mạng của bản thân, Uông Tư Niên nắm tay chặt đến mức đốt ngón tay trở nên trắng bệch, có chút nôn nóng nhìn về phía cửa.

Cái người tên "Tiểu Đồ" kia cũng không có vào, chỉ nghe thấy hình như có người bên ngoài khuyên hắn: "Quan tâm vẻ ngoài làm gì, cục phó Trương gọi anh vào kia kìa, nhanh lên..."

Ai vậy, Uông Tư Niên thầm nghĩ, thật nóng nảy.

"Để tránh bứt dây động rừng, mong anh phối hợp với lực lượng cảnh sát, không tiết lộ thân phận của người này, anh cứ nói đó là trợ lý hay bảo tiêu của anh là được, cố gắng đừng làm cho người xung quanh nghi ngờ gì ___"

Lúc Trương Đại Xuân đang nói, người bên ngoài rốt cục cũng vào cửa.

Uông Tư Niên nghiêng người, lấy một loại tư thái ngạo mạn mà ngẩng đầu, sau đó chấn động trong lòng, mắt sáng ngời kinh ngạc, đừng nói là trong làng cảnh sát, đẹp trai như vậy, ngay cả giới giải trí cũng hiếm thấy.

Tuổi chưa tới 30, thân thể cao ngất, làn da màu tiểu mạch, gương mặt như điêu khắc, ngũ quan lập thể, còn mặc một thân đồng phục màu đen của đặc cảnh, thực sự có tính sát thương rất lớn.

Uông Tư Niên ngọeo cổ, híp mắt, trên dưới đánh giá người này, ngờ ngợ cảm thấy có chút quen mắt.

Ánh mắt hai người giao nhau, nhưng chưa được một giây đối phương đã lạnh nhạt dời mắt. Đứng trước mặt lãnh đạo, vị đặc cảnh vai rộng chân dài này tư thái ngạo nghễ, hai tay chắp sau lưng, cằm khẽ nâng, khóe miệng vẽ nên một vẻ nghiêm túc kiệt ngạo.

"Đây là sĩ quan Đồ Thành, Đồ trong sửa lại, Thành của trung thành." Trương Đại Xuân đứng lên, cười cười vỗ vai Đồ Thành, giới thiệu, "Sĩ quan Đồ được điều tới từ đội đặc công tỉnh Lam Hồ, là mũi nhọn trong cục chúng tôi, từ giờ cậu ấy sẽ phụ trách an toàn của anh, nhất định không để xảy ra vấn đề gì."
Bình Luận (0)
Comment