Encore, Encore

Chương 2

Uy danh "Lam Hồ" như sấm bên tai, Uông Tư Niên đương nhiên đã nghe qua.

Từng có đài truyền hình lấy hình tượng đội đột kích Tam Giác Vàng của Lam Hồ quay một bộ phim tên "Lửa bạc". Sau khi chiếu, phòng vé liền bùng nổ, chưa tới hai năm sau còn ra phần tiếp theo. Khi đó Uông Tư Niên vẫn chưa nổi, rất muốn sơ múi chút danh tiếng ở phần tiếp theo này. Hắn chủ động tập thể hình tăng cơ bắp, còn cẩn thận tìm hiểu những sự tích anh hùng của đội viên Lam Hồ, đáng tiếc, bài tập đã ôn đủ, võ cũng bày hết, thế mà cả một vai quần chúng cũng không nhận được.

Nhưng dù thế nào, hai chữ "Lam Hồ" đã xem như để lại dấu ấn khó phai trong lòng hắn.

Uông Tư Niên cũng khá thỏa mãn với sự sắp xếp này. Hắn đứng lên, đi về phía Đồ Thành, mỉm cười, đưa tay về phía người nọ: "Tương lai phải làm phiền sĩ quan Đồ tốn công sức để bảo vệ an toàn cho người dân này rồi."

Nói thật thì, những lời này với hắn đã là khiêm nhường rồi, huống hồ Uông Tư Niên từ xưa đã tự tin vào vẻ ngoài của mình, chỉ cần cố ý, đừng nói tới người khác phái, người cùng phái có khi cũng phải chết trận giữa đường.

Không ngờ đối phương lại không nể mặt hắn.

Đồ Thành hoàn toàn coi vị đại minh tinh này như không tồn tại, chỉ liếc qua bàn tay nhiệt tình kia rồi bỏ qua.

Đồ Thành lạnh lùng quay mặt sang, nói với Trương Đại Xuân: "Cục phó Trương, bác không chuyển mà lưu cháu lại cục thành phố, phần ân tình này cháu nhận, nhưng cháu tới để phá án, không phải đến làm bảo vệ cho đại minh tinh."

Người phương Bắc, tiếng phổ thông nói rất chuẩn, âm mũi được xử lý đúng cách, giọng trầm thấp từ tính. 

Tức giận rút tay lại, Uông Tư Niên choáng váng vì cái thái độ không coi ai ra gì này. Bản thân hắn đã là kiểu người hai chữ xấu tính viết rõ trên mặt, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, hôm nay gặp được người còn tệ hơn cả hắn rồi đây này. Hắn nghĩ, Trương Trần Phùng Khương(*) thấy tôi còn phải khách khí, con mẹ nó, anh coi mình là ai?

"Đảm bảo an toàn cho nhân chứng cũng là chức trách của cậu, vì nhân dân phục vụ không phải chỉ có một cách mà," Trương Đại Xuân cố gắng khuyên nhủ động viên Đồ Thành, ông thân thiết vỗ vỗ vai đối phương, thấy người nọ vẫn làm mặt lạnh như cũ, cuối cùng cũng dùng đến uy quyền của mình, "Đồ Thành! Làm theo sắp xếp của tổ chức!"

Đồ Thành quay đầu bước đi.

Trương Đại Xuân tức giận gọi theo: "Cậu, cậu muốn đi đâu?"

Sống lưng Đồ Thành thẳng tắp, không quay đầu lại: "Thay quần áo, cũng đâu thể mặc đồng phục như thế này làm bảo vệ."

Trương Đại Xuân cười lên như bồ tát di lặc, mà không cười cũng rất hiền lành, vừa nhìn đã cảm thấy là người tốt tính. Căng thẳng đến toát mồ hôi với cấp dưới của mình xong, ông quay đầu lại nhìn Uông Tư Niên, giơ tay lau mồ hôi, cười hối lỗi: "Tính của Tiểu Đồ cứ như vậy đấy, nhưng năng lực thì không chê vào đâu được, có cậu ấy bảo vệ, anh nhất định sẽ không xảy ra việc gì."

Lãnh đạo đã nhấn mạnh "không xảy ra việc gì" tận hai lần, xem ra đúng là sẽ không có gì xảy ra thật, Uông Tư Niên cong cong khóe miệng, hỏi: "Vậy sẽ đi theo tôi à?"

"An toàn của anh là quan trọng nhất," Trương Đại Xuân gật đầu, cười như thể cây cổ thụ sắp mọc thêm cành mới, rất có sức sống, "Theo bảo vệ 24/24."

Nói qua lại mấy câu như vậy, Đồ Thành đã thay xong thường phục. Đầu tháng bốn, trời còn se se lạnh, hắn mặc áo phông trắng, bên ngoài là áo khoác da đen.

Áo phông không tính là bó sát nhưng vẫn phác họa được cơ ngực hoàn mĩ, rắn chắc như đá hoa cương.

Uông Tư Niên không kìm lòng được mà nhìn qua, vì muốn có thể lên hình đẹp, người đại diện cũng thường bắt hắn tập thể hình, thế như luyện sống luyện chết thế nào cũng không ra được vóc dáng tốt khiến người líu lưỡi như vậy.

Bàn giao nhiệm vụ xong xuôi, hai người không ai nói chuyện với ai, đi ra ngoài. Đường từ phòng thẩm vấn đến cổng lớn của cục ngắn có một đoạn, Uông Tư Niên lại đi như thể đang dạo thảm đỏ. Hắn đi hai bước lại dừng, nhìn trái ngó phải, còn liên tiếp phất tay mỉm cười với chúng cảnh sát vây xem.

Đồ Thành nghiêm túc đi phía trước, giữ khoảng cách một bước, có đồng sự chào hỏi hắn cũng không quay đầu, không đáp lời ___ theo một cách nào đó, bây giờ hắn đúng là trở thành bảo tiêu gõ chiêng dẹp đường cho người ta.

Bản thân không bị hiềm nghi giết người, tâm tình Uông Tư Niên không tệ. Có một nữ cảnh sát trẻ tuổi lén lút lấy điện thoại ra chụp, hắn nhìn thấy cũng không để ý, thậm chí còn như rất quen thuộc mà đưa tay bắn tim, cánh môi tựa hoa đào khẽ cong, giả giận dỗi: "Phải chụp đẹp vào đấy, không đẹp trai không được đăng weibo."

Đầu hơi nghiêng sang phải, để lộ hàm răng trắng sáng như pha lê, đây là nụ cười hắn đã luyện tập trước gương cả trăm ngàn lần, là vũ khí vô địch, bất khả chiến bại.

Nữ cảnh sát bị hắn đùa cho hoa tâm run rẩy, hoàn toàn không còn bộ dáng rụt rè của cán bộ nhân dân, nhanh tay lấy di động ra, dù sao cũng ở gần ngôi sao màn bạc như vậy, sau này không biết còn cơ hội nào không.

Trong tiếng la hét mê muội của hội chị em, Uông Tư Niên lại nghe thấy một nam cảnh sát nói: 

"Điên cái gì không biết? Nghĩ mình là sao chắc!"

Đều là vì đố kị, loại oán trách từ người cùng giới này Uông Tư Niên đã nghe nhiều, căn bản không để trong lòng.

Nhưng mà nghe tiếp hai câu, hắn mới nhận ra, người những cảnh sát này đang thì thầm nói nhỏ không phải là mình mà là Đồ Thành.

"Ôn thần cuối cùng cũng đi, tốt nhất lần này đi luôn đừng về..."

"Cục phó Trương tả hắn trâu bò lắm, được dạy dộ ở Lam Hồ mấy tháng, mà nếu thực có bản lĩnh thì đừng có sai phạm để rồi bị khai trừ như vậy..."

Giọng của người này kỳ thực không nhỏ, có lẽ Đồ Thành đi đằng trước cũng nghe thấy, nhưng hắn vẫn không quay lại, sống lưng kiên cường ngay thẳng như kiếm.

Uông Tư Niên coi như hiểu rồi, hàng này cho mình có phải lính mũi nhọn gì đâu, vốn là cái đồ đầy gai người gặp người ghét, giờ tìm cớ đá đi mới giữ được ổn định đoàn kết cho đội.

Lúc sắp tới cổng cục thành phố, Đồ Thành vẫn luôn duy trì khoảng cách một bước với đại minh tinh bỗng dừng lại, Uông Tư Niên còn đang ngoảnh đầu lại vẫy vẫy tay chào mọi người, không để ý liền đụng vào.

Uỵch! Thân thể Đồ Thành quá rắn rỏi, va vào thật chả khác gì đâm đầu vào đá hoa cương.

"Sao anh dừng vậy___" Uông Tư Niên bị đụng cho đầu choáng mắt hoa, theo bản năng giơ tay lên muốn đẩy người. Không ngờ mình vừa nâng tay thì đã bị Đồ Thành vặn lại.

Không vặn thì không phát hiện, trên cổ tay Uông Tư Niên có rất nhiều sẹo, ít nhất tầm mười vệt, song song hoặc chồng chéo lên nhau, nhìn mà giật mình.

Đây là những vết tích do cắt cổ tay tự sát mới lưu lại.

"Đã xảy ra chuyện gì." Đỗ Thành cúi đầu nhìn sẹo trên tay Uông Tư Niên, mặt không đổi sắc hỏi.

"XXX nhà anh!" Những vết sẹo này đều liên quan đến chuyện xưa, trong lòng không hiểu sao ẩn ẩn đau, lúc này lại không thể rút tay về, Uông Tư Niên trực tiếp mắng, "Nhanh bỏ tay anh ra cho tôi, bắt chó đi cày quản việc không đâu, con mẹ anh có phải có bệnh không!"

"Anh chửi ai." Đồ Thành không buông tay, còn vặn tay Uông Tư Niên mạnh hơn. Ánh mắt sâu không thấy đáy, gương mặt không có chút nhiệt độ nào, loại thần thái như sói trắng, hung thần này dọa Uông Tư Niên giật mình.

"Không chửi ai hết, không chỉ không chửi, tôi còn thích anh, muốn bày tỏ với anh." Uông Tư Niên sợ tay mình bị vặn đến hỏng mất, quyết định lôi bộ dáng đối phó fan nữ này ra ___ cổ tay bị nắm ngay dưới mắt người ta, hắn liền đổi sắc mặt, cười ngọt ngào, bắn tim cho đối phương.

Đồ Thành cau mày sững sờ, nhưng tay vẫn buông lỏng ra. Sau đó cẩn thận đánh giá lại khuôn mặt này, bỗng nhiên nhận ra người.

Lúc trước vì nén giận nên không chú ý, giờ mới phát hiện, trước kia hắn đã từng gặp người này.

Đồ Thành không thích nghe chuyện vỉa hè, không theo đuổi ngôi sao, đối với vị minh tinh "hot" nhất làng giải trí mấy năm gần đây cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ. Có nhớ lúc rảnh đã từng xem qua bộ phim khiến Uông Tư Niên bạo hồng, sau khi xem xong hắn mong mình bị mất trí nhớ luôn cho rồi, cuối cùng được như ý nguyện, đến tên cũng không nhớ kỹ, chỉ có ấn tượng: diễn xuất kinh khủng, giọng nói khó nghe.

Vì sao lại nhớ là đã từng gặp, có một lần, để đề phòng phát sinh khủng bố ở nơi có sự kiện lớn, hắn được chỉ thị lo an ninh cho một buổi bán hàng từ thiện.

Kết quả liền gặp được Uông Tư Niên đang nhận phỏng vấn.

Mỗi năm "Đêm từ thiện ngôi sao" sẽ được tổ chức một lần, là một sự kiện trọng đại, có thể tập trung người nổi tiếng hay người giàu có, còn có một vài đứa nhỏ khuyết tật lên sân khấu biểu diễn, sau đó khóc lóc giải thích cảnh ngộ bất hạnh của bản thân, dẫn đến mọi người ở đó đồng loạt sụt sùi lau nước mắt.

Đồ Thành biết sao lớn đến tham gia sự kiện không ít, cho dù có nổi tiếng hay không cũng đều quyên góp một vài đồ vật riêng tư của bản thân, tỷ như thư pháp viết hồi nhỏ, hay là quần áo đã từng mặc biểu diễn. Mà kể cả tặng một vài món đồ sưu tầm nhìn như vô dụng thì cũng được coi như có cái lòng.

Các ngôi sao kia đều sẽ cùng những đứa nhỏ thiếu tay, thiếu chân chụp chung, hoặc ôm hoặc hôn, ra vẻ mỉnh vừa thiện lương vừa dễ gần.

Chỉ có Uông Tư Niên tay không mà đến, từ đầu đến cuối đều lộ vẻ không kiên nhẫn, cũng không góp một phần tiền nào.

Phóng viên hỏi hắn, vì sao lại không quyên góp? Còn có đồ muốn giấu đến nửa sau sự kiện sao?

Khả năng nói trúng chỗ nào, Uông Tư Niên lời ít ý nhiều bật về, mắc mớ gì tới cô.

Người đại diện ở bên cạnh nghe vậy cũng nhận ra không khéo lại thành đề tài hot mất, vội kéo một bé gái bị hở vòm miệng lại, để phóng viên chụp hình Uông Tư Niên cùng bé.Dưới sự "ép buộc" của người đại diện, Uông Tư Niên mới miễn cưỡng ôm chầm bé gái kia, vẫn rất không tình nguyện.

Nhưng một khi đối mặt với ống kính, hắn lập tức mỉm cười, ra hiệu với phóng viên, vẫn là cái trái tim buồn nôn này.

Ấn tượng của Đồ Thành lúc đó đối với vị này rơi xuống đáy vực, vốn chỉ có tám chữ, giờ thêm một câu 

___

Hành động kiêu ngạo, giả tạo.

Nhớ tới chuyện xưa, vẻ chán ghét trong mắt Đồ Thành rất nhanh đã tràn ra ngoài, ánh mắt hắn càng lạnh, âm thanh chẳng chút nhiệt độ: "Anh cảm thấy là đàn ông như vậy rất đẹp sao?"

Uông Tư Niên càng cười đẹp, hắn dùng ánh mắt ngả ngớn phong lưu nhìn lại đối phương, cây ngay không sợ chết đứng trả lời: "Tôi cảm thấy đàn ông như vậy đẹp chết đi được."

"Tùy anh." Như là sợ ngu đần là bệnh truyền nhiễm, Đồ Thành quay người, bước chân nhanh như gió đi về phía cổng cục thành phố.

Đồ không biết nhìn nhận tình hình, hừ. Uông Tư Niên không dám đứng trước mặt chửi nữa, chỉ dám cằn nhằn sau lưng. Hắn xoa xoa cổ tay, bỗng có một loại lĩnh ngộ, tên gia hỏa họ Đồ này có khí chất, là cái kiểu tinh tướng mà ngụy trang thành thần tiên, cả người đều như bay trên trời không ai chạm tới, chạm tới hắn chỉ có nước bị chọc cho tức chết.

- --

Hal: (*) Chỗ bốn cái họ này, hình như là họ của đạo diễn lớn hoặc quan trọng bên đấy thì phải?

Ghét của nào trời cho của ấy =))))) Không biết đến chap mấy thì hai ông người trời này mới ngã vào nhau hiuhiu
Bình Luận (0)
Comment