[Fanfic - Tfboys] Ánh Lên Thời Thanh Xuân

Chương 33

- Nhà cậu đây sao? - Tuấn Khải bất ngờ trước căn biệt thự, bị không gian của nó làm cho trở nên ngột ngạt

Khả Nhi không nói gì, gật gật nhẹ rồi bước vào, tiến về trong phòng ngủ của mình. Cô xoay chiếc ghế cho Tuấn Khải ngồi rồi xuống bếp làm hai ly nước cam, đem lên đưa cậu một ly

- Đúng là tiểu thư có khác - Tuấn Khải nhìn xung quanh - thiết kế rất được, mẹ cậu cũng thật có mắt chọn, nhưng tôi không nghĩ cậu thích nơi này?

- Sao cũng được - cô chắp miệng rồi xử lí đống tài liệu còn dở đang để trên bàn

Tuấn Khải buồn chán đi xung quanh phòng cô xem xét, đến cạnh đầu giường ngủ thấy chiếc điện thoại oppo trắng làm cậu nhớ lại quá khứ

- Nhìn vật này thấy vui nhỉ? Lúc đó tôi với cậu còn ghét nhau, tôi lấy nhầm điện thoại rồi gây đủ phiền phức, chúng ta còn bị Vương Nguyên và Thiên Tỉ hiểu lầm là đang yêu nhau, còn lần đó nữa chứ? Nụ hôn đầu tiên ...

Nói đến đây, cậu hướng ánh mắt về Khả Nhi, cô nghe thấy liền khựng lại một lúc, mực bút đã nhòe đi

- Dù gì cũng là quá khứ - cô lạnh nhạt - cậu cũng nên tập sống lấy tương lai làm ước mơ mà tiếp tục cố gắng, quá khứ đã không níu kéo được thì chi bằng sao chúng ta không làm tương lai trở nên tốt đẹp hơn?

- Tôi không níu kéo quá khứ - Tuấn Khải đến bên cạnh cô, hai bàn tay đặt lên vai cô nhẹ nhàng, khuôn mặt ghé sát đầu cô, gần quá mức - mà là tôi hi vọng nó có thể lặp lại lần nữa, được không?

- ... - Khả Nhi bất chợt im lặng, rồi cô né xa cậu ra, giữ khoảng cách vẫn an toàn hơn - níu kéo chỉ làm chúng ta thêm tổn thương mà thôi

- Cậu chưa thử sao lại biết được? - Tuấn Khải khẽ cười rồi lấy một tay che đôi môi đỏ mọng của cô lại, rồi cậu ghé sát vào

Bây giờ môi hai người chỉ cách nhau bởi bàn tay của Vương Tuấn Khải Khải. Hoàng Khả Nhi trở nên bất động, cô không nói gì, tròn mắt nhìn cậu, đôi mắt bồ câu long lanh khẽ chớp chớp trông rất đáng yêu

Được một lúc Tuấn Khải mới thả ra, ung dung ngồi xuống giường. Khả Nhi được phen hú hồn, miệng cứ lẩm bẩm

- Cậu bị chó dại cắn rồi à? Tự nhiên chủ động hôn người ta, không phải là muốn cắn tôi đấy chứ? May cho cậu là còn kiềm chế được, nếu không ...

- Nếu không thì sao? - Vương Tuấn Khải cười ranh nhìn cô, trông soái chết đi được

- Hả? Tôi nói gì cậu đều nghe hết? - Khả Nhi giật bắn mình, trợn mắt sững sờ quay lại nhìn cậu, bộ mặt ngây thơ cứ thế tự nhiên trưng ra làm Vương Tuấn Khải không nhịn được liền bật cười lớn

- Cậu có cần phải thế không?

- Ayia!!! Thôi đừng nói nữa, nói chuyện này không vui chút nào - Khả Nhi vuốt mặt rầu rĩ rồi nghiêm túc coi tài liệu

- Được được, không nói - Tuấn Khải cười nhìn cô rồi im lặng, không làm phiền cô nữa, nghịch điện thoại tí vẫn hơn, nhưng mà cậu khôn ở chỗ, điện thoại được nghịch ở đây là của Khả Nhi, trách thì trách sao cô lơ là điện thoại mình quá mức

Cậu mở vào weibo xem thử

- Lendy Wang? ( Lendy : tên tiếng anh của Khả Nhi, Wang: Hoàng phiên âm tiếng trung ) - Tuấn Khải nhìn chằm chằm vào màn hình, thì ra Khả Nhi đã đổi acc weibo, hèn chi acc cũ kia không thấy cô đăng hình nữa

Rồi cậu dò phần bạn bè, có cả Vương Nguyên và Thiên Tỉ này, quái nó, sao cậu lại không biết được nhỉ? Thì ra ba người họ vẫn còn liên lạc

Suy nghĩ thấu đáo, cuối cùng cậu cũng rút ra được quyết định cao cả nhất mà mình sắp làm: Xem trộm tin nhắn của Hoàng Khả Nhi

Vào tin nhắn cũng chả có gì là ghê gớm, hầu như đều nhắn với Vương Nguyên, Thiên Tỉ và Mộc Miên. Rồi bất chợt, cậu dừng lại ở cái tên khá đặc biệt: Ray Amper

Vốn đã tò mò, không nhịn được liền vào xem thử, ngôn ngữ bằng tiếng Pháp, cậu cũng có học qua chút ít nên đương nhiên là có thể đọc được, cuộc trò chuyện có vẻ rất thân thiết, hình như là cái tên con trai đó mở lời trò chuyện trước, hơn nữa còn rủ nhau đi chơi, học bài cũng cùng nhau ...

Đầu óc Vương Tuấn Khải như muốn nổ tung, hắn có quyền gì mà thân thiết với Khả Nhi đến thế, cũng thật là quá đà, hắn mà ở đây cậu thề sẽ cho hắn biết tay, cho hắn vào nước sôi, luộc cho chìn rồi băm hắn ra thành trăm mảnh, trộn với cám heo rồi vức tại cái bãi rác thối nhất .... ơ ... cơ mà sao cậu có vẻ quan tâm đến chuyện của người ta thế nhỉ? Đầu óc cậu sắp loạn rồi, cũng không thể tìm ra được nguyên nhân

- Này, nghịch gì đấy? - Khả Nhi thấy hành động nghiến răng như muốn ăn tươi nuốt sống của cậu liền không khỏi ngạc nhiên

Đồng thời câu nói đó cũng đã phần nào kéo được cậu trở về thực tại

- Hả? Không có gì - Tuấn Khải giật mình

- Đưa điện thoại đây, tôi cần chút

- Ừm - cậu gãi đầu đưa cho Khả Nhi, cô bấm số rồi nghe

- ...

- Ừ!Lendy nè, lâu rồi không gọi cho cậu, nhớ chết đi được - Khả Nhi nói bằng tiếng Pháp thuần khỏi phải nói, Tuấn Khải đương nhiên cũng hiểu, bặm môi tỏ vẻ không quan tâm

-...

- Sao cơ? Mấy ngày nữa về đây á? Nhớ báo tớ nhé? Sân bây quốc tế Bắc Kinh, được, tớ sẽ đến đó, bye bye ...

Cuộc gọi kết thúc nhẹ nhàng, ai ai cũng vui vẻ, thế mà chỉ có tên con trai trước mặt Khả Nhi là trông không được ổn lắm, đôi mắt đỏ ngầu

- Tôi về đây

Cậu đứng phắt dậy rồi bước ra ngoài

- Được, tạm biệt

Cô cũng hững hờ gớm, không thèm nói mấy câu như đi đường cẩn thận hay về vui vẻ ....

Bình Luận (0)
Comment