7h tối...
Reng!!! - tiếng điện thoại
Khả Nhi đang soạn tài liệu bị làm cho giật mình, cô tháo chiếc kính xanh dương xuống, bật chế độ loa ngoài
- Ai vậy?
- Tôi đây - cái giọng trầm của Vương Tuấn Khải vang lên bên kia
Hoàng Khả Nhi tự nhiên cảm thấy nổi hứng muốn châm chọc tên kia, lạnh lùng đáp
- Tôi là ai? Đừng có dở hơi thế?
- Vương Tuấn Khải - giọng cậu như gằng từng chữ, hết sức nhẫn nại - mau ra ban công đi
- Không rãnh - cô cười khẩy - ra hóng ai à?
- Ừ thì hóng, mau ra đi
Rồi cậu tắt máy, Khả Nhi lắc đầu không quan tâm
- Kệ cậu, ngồi đây làm đề không sướng hơn phải lết cái thân ra đó không công à?
Nhưng mà... tính tò mò vẫn không kìm chế được...
- Thôi, ra thì cũng mất mát gì đâu
Rồi cô kéo nhẹ ghế, từng bước ra phía ban công
- Có gì đâu chứ? - Khả Nhi ngó xung quanh rồi bĩu môi
- Hey!!! - Vương Tuấn Khải hươ hươ tay ở dưới - nhanh đi, tối nay tôi khao cậu một bữa
- Không thích đi thì sao? - cô nói giọng đầy thách thức - Đào Ngọc Nhi đâu rồi? Rủ cậu ta đi chung ấy
- Cậu có tự đi không hay tôi phải lên đó bế cậu xuống đây? - Tuấn Khải huýt đầu
- Có ngon thì lên đây mà bế tôi xuống đó - Khả Nhi nghiêng đầu - quan trọng là cậu có dò ra được mật khẩu cửa chính không? Thôi bye, tôi làm việc tiếp đây
Chả thèm đợi người ta nói một câu, cô cứ thế đi thẳng vào bàn làm việc
- Vương Tuấn Khải cũng thật là giống tên ngốc, nhà tôi bự thế này chẳng lẽ cửa lại khóa bằng chìa à?
Teng!!!
- Ế!!! Tiếng gì ấy nhỉ? - cô thắc mắc - giống tiếng cửa mở thế? Mà không, chắc do mình ảo tưởng, không lẽ hắn dò nhanh thế à?
- Sao? Vui nhỉ?
- Hả??? - Cô giật mình đứng phắt dậy, quay về phía phát ra tiếng động, là... Vương Tuấn Khải, sơ mi trắng, jeans đen, bata xanh dương, giỡn hả trời, mất máu con dân quá mức, nhưng mà, Khả Nhi đúng là có mắt không tròng, cứ đơ ra đó mà nghĩ tới sự việc quái dị Tuấn Khải sắp làm...
“ Không lẽ, hắn định bế mình xuống đó thật sao? “ cô nghĩ tới cảnh đó thôi cũng đủ để ớn lạnh, xương sóng như muốn nổi lên
Vương Tuấn Khải nhếch môi cười tinh quái, toát lên vẻ soái ca, không hổ danh với nhà họ Vương a~~~, rồi cậu tiến gần đến Khả Nhi
Cô cứ thế đơ người lùi lại, tới khi đụng phải vách giường rồi mất đà ngã xuống
- Này, cậu định làm gì? Không giỡn đâu nha, cậu mà giám đụng vào người tôi thì cả nhà họ Hoàng này sẽ không tha cho cậu đâu, còn nữa... aaaaaaaaaa....
Chưa nói dứt câu Vương Tuấn Khải đã đè cô xuống, mặt ghé mặt
- Suy nghĩ cũng thật là non nớt - Môi cậu mỉm nhẹ, khuôn mặt nghiêm túc hết chỗ nói - không lẽ cậu muốn?
Càng nói, Vương Tuấn Khải càng ghé sát mặt cô hơn
Cảm giác của Khả Nhi hiện giờ như có lửa bốc phừng phực lên trong tim, mặt cô nóng ran, tim đập liên hồi, cảm giác gì thế này
- Tôi.... cậu... tôi....
- Diễn sâu quá - rồi cậu xoa đầu cô, nhẹ nhàng đứng dậy - chuẩn bị đi, rồi tôi dẫn cậu đi ăn tối, cùng TFBOYS và Mộc Miên
- Không đi thì sao? - Cô trợn mắt
- Vậy để tôi giúp cậu thay đồ nhé? - Vương Tuấn Khải quay lại nhìn
- Ơ thôi, ra ngoài đi, tôi xong liền
.
.
.
Khả Nhi bước ra cùng chiếc váy xanh dương nhạt
- Thế cậu không đi còn nhìn tôi làm gì?
- Hả? - Vương Tuấn Khải như bị kéo từ thiên đàng về, vội cười nhạt - Không có gì, trông cậu xinh lắm
Hai bên má của Khả Nhi bỗng chốc nóng bừng lên, cô quay sang một bên
- Đi thôi
Vương Tuấn Khải lái xe khoảng 15 phút thì đến một khu nhà hàng cao cấp
- RIVER??? - Khả Nhi ngạc nhiên nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt rồi xuống xe - cậu muốn tạo scandal à? Chỗ đông người thế này...
- Vào thôi - Vương Tuấn Khải giả vờ không nghe thấy, thản nhiên nắm tay cô lôi vào trong
Tiếng giày cao gót êm tai vang trong nhà hàng, mọi người đều ngoái đầu lại nhìn cặp đôi “ tiên đồng ngọc nữ “ kia, hầu như đều là khách thượng lưu, không có học sinh hay nói cách khác là tứ diệp thảo, cô thở phào nhẹ nhõm
- Hey!!! - Vương Nguyên ngồi một góc vẫy tay - ở đây nè
Vương Tuấn Khải đi tới, lịch thiệp kéo ghế mời Khả Nhi ngồi, lúc này cậu mới chịu buông tay cô ra rồi đến chiếc ghế còn trống bên cạnh
- Mọi người sao không gọi món đi?
- Mới tới thôi - Thiên Tỉ đang tập trung chơi game, liếc Khả Nhi rồi nhếch môi - xinh nhề?
-... - Khả Nhi không nói gì, cười nhạt rồi khoanh tay nghiêm túc
Mộc Miên và Vương Nguyên giúp mọi người gọi “ sơn hào hải vị “
Được một lúc thì phục vụ bưng món ra, mọi người vừa cười đùa vừa nói chuyện rất vui vẻ, chỉ riêng Khả Nhi là im lặng ngồi ăn
- Sao im thế? Hiếm có diệp mới được gặp mặt, cậu không định nói gì sao? - Mộc Miên ngó sang Khả Nhi
- Lúc ăn mà nói chuyện là không tôn trọng người khác - Khả Nhi lên tiếng rồi tiếp tục ăn cơm
-... - Mọi người cũng bó tay rồi, từ khi nào cô lại nghiêm túc thế chứ
Vương Tuấn Khải liếc nhìn cô rồi gấp cho cô miếng tôm
- Ăn đi, trông cậu gầy quá
Khả Nhi nhìn một lúc vào chén cơm của mình rồi lại gấp con tôm lúc nãy sang cho Tuấn Khải
- Cậu ăn đi, quên rồi sao? Tôi không ăn được hải sản - Khả Nhi cười - cậu còn gầy nói chi tôi
Ế??? Có một câu nói thế mà cũng làm Vương Tuấn Khải đỏ cả mặt, ấm áp dần xen lẫn khắp tâm trí cậu, nhưng mà... thời điểm này tuyệt đối lên thiên đàng là chuyện bất bình thường, cậu phải ở lại để cảm nhận thời gian này, đợi chút, đầu óc cậu đang suy nghĩ đen tối gì vậy...
Vương Tuấn Khải lắc lắc đầu cho tỉnh táo rồi nhìn chằm chăm Khả Nhi
- Quan tâm tôi vậy sao?
Khả Nhi giả vờ ho vài tiếng rồi đáp
- Tôi chỉ đang giúp Tiểu Bàng Giải và Tứ Diệp Thảo chăm sóc cậu thôi, đừng suy nghĩ sâu xa
- Ghê ha, bạn bè còn ngồi đây đã tỏ vẻ đằm thắm thế, thật là khiến người ta gato mà - Mộc Miên cười cười
- Thôi thôi, chị ăn đi, đừng phá vỡ thời gian đẹp đẽ của họ - Ngay cả Thiên Tỉ thường ngày nghiêm túc mà bây giờ cũng thích ghép thế này
Haizz thật là khổ cho Tiểu Thư họ Hoàng rồi...