[Fanfic - Tfboys] Ánh Lên Thời Thanh Xuân

Chương 39

* Chap này hơi ngắn, mấy độc giả thông cảm nha, tự nhiên đầu óc tui mấy bữa nay có vấn đề nên không tập trung được, sẵn cũng muốn giới thiệu, để chào mừng cho việc thành lập cộng đồng Dương Thiên Trúc Linh và đợt khảo sát lớn nhất của fanpare, đương nhiên tui cũng phải khảo sát mới qua được, vậy nên, đề tài là viết một fic về dấu ấn năm học của tuổi học trò tác giả in sâu nhất, thế nên tui liền đồng ý, hiện giờ fic đã ra chap một rồi nhé, tên là “ Im Lặng Mà Nghe Nổi Loạn “ , mong mn ủng hộ và cho bình luận nha, trg fic, nội dung hoàn toàn đều là sự thật, được rồi nói đến đây thôi, giờ vào truyện, vẫn câu nói đó: Chúc mn đọc truyện zui zẻ “

Xong bữa tối, ba người kia cũng coi như biết điều, phóng đại là có việc rồi trốn về trước, để hai người kia từ từ “ tâm sự “

- Về thôi - cô với lấy chiéc điện thoại trên bàn rồi bước đi về phía lối ra

Vương Tuấn Khải nhìn cô rồi ngẩn ra, đôi mắt có chút gợn sóng, cô vẫn tuyệt tình thế ư???

Rồi cậu nhanh chóng bước tới, nắm chặt tay cô, những ngón tay đan xen vào nhau toát ra hơi ấm

- Đi thôi, đến một nơi rồi hãy về

...

Chiếc xe mui trần bóng loáng đậu trước một căn biệt thự

- Ở đâu vậy? - cô thắc mắc

- Vào đi

Rồi hai người vào trong, vừa mở cửa ra, đặt mắt vào chính là ba mẹ Vương Tuấn Khải, đây... là nhà của Vương Gia???

- Ặc??? Tới đây làm gì? - cô quay sang tên kia, trợn mắt như muốn gào thét

- Không được sao? - người đối diện trưng cái bộ mặt ngây thơ vô số tội ra rồi mạnh bạo lôi cô vào - ba mẹ con mới về

Hai phụ huynh kia đang ngồi trên sofa xem phim liền bất ngờ khi đằng sau con trai mình còn có thêm một nhân vật quan trọng, aizzz, là con dâu tương lai đây mà

Khả Nhi mím môi nhẹ, sau vài giây đơ liền nở nụ cười thân thiện

- Cháu chào cô chú

- Khả Nhi ngoan - Vương mama cười, quay sang Tuấn Khải - mẹ không ngờ sự việc lại tiến triển nhanh thế, hai đứa định khi nào kết hôn cho ta có cháu bồng đây

Khả Nhi chỉ biết câm lặng như chết đứng tại chỗ

“ Hận ngươi, tên chết bầm Vương Tuấn Khải “

Rồi cô ghé sát tai nam thần đang đứng cạnh mình

- Mau giải thích đi, không thì đừng trách tại sao tối nay cái nhà cậu sáng nhất thành phố

Vương Tuấn Khải khàn giọng

- Sớm thôi ạ

- =.=!

Mặt Khả Nhi lộ rõ hai chữ uất ức

Xong, Vương Tuấn Khải còn đưa ánh mắt sắt nhọn đầy thách thức nhìn cô, thì thầm

- Nếu tối nay thật sự nhà tôi sẽ sáng thì tôi rất mong chờ, nhà tôi với nhà cậu, nhà nào sẽ sáng hơn

- Chắc chắn là đang đùa rồi - cô lẩm bẩm nhìn sang hai phụ huynh kia cười trộm - hai bọn cháu có việc cần thảo luận thôi ạ, hai cô chú biết đó, chúng cháu chỉ là bạn thôi, không có ý gì đâu, thôi hai bọn cháu xin phép lên phòng có chuyện trước

Rồi không một lời, cứ thế Vương Tuấn Khải bị Hoàng tiểu thư nắm tay, mạnh bạo lôi lên trên phòng

- Tui nói gì sai sao? - Vương mama thắc mắc

- Bà nghĩ quá nhiều rồi - Vương baba lắc đầu

.

.

.

- Sao đây? Không giỡn nha, cậu cũng thật quá đáng, tôi cân nhắc rồi, lần sau, đừng có tỏ ra những hành động gọi là thân mật đó nữa

- Cái này người ta gọi là “ con dâu chào hỏi mẹ chồng một tiếng “ đó mà

- Tôi... - cô tức giận trừng mắt - cho nói lại đấy, cậu hay thật, tôi đã thừa nhận là bạn gái cậu chưa?

- Có người nghĩ vậy là được rồi

- Cậu... vậy tôi thừa nhận đã là con dâu của mẹ cậu chưa?

- Ba mẹ hai bên đều nghĩ vậy là được rồi

- ... Oách đờ???
Bình Luận (0)
Comment