Trans & edit :tranngocbicstrong24
Brenna đi vào khu nhà bếp trong tình trạng mệt mỏi và ánh mắt lờ đờ, bởi vì cô ngủ rất ít trong suốt tối qua. Janie bận rộn ở bàn, cô đang cắt một khúc thịt bò để cho vào nồi thịt hầm. Cô gái trẻ nhìn dễ thường khác thường trong chiếc áo xám sạch sẽ, mái tóc màu đồng của cô được cột gọn gàng phía sau gáy. Cô trông thanh thản và tươi tắn, làm cho Brenna cảm thấy thậm chí còn mệt mỏi hơn. Con chó ngẩng lên khi nó trông thấy cô và để mặc con cá nướng còn đang nóng. Nó đi đến và dụi vào tay cô cho đến khi cô nựng nó. Sau đó, nó vẫy đuôi, con vật to lớn quay trở lại nơi nó nằm nghỉ.
“Chào buổi sáng,”Brenna cuối cùng nói, lôi kéo sự chú ý của Janie. “Oh, Brenna!” Janie kêu lên trong khi đến gặp cô ở bàn. “Chúa nhân từ, chúng tôi đã lo lắng về cô. Khi ông chủ nhốt cô, chúng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Và chúng tôi không dám hỏi ông ấy vì sao, bởi vì gần đây tâm trạng của ông ấy không được tốt lắm.”
“Đó chỉ là vì tôi làm việc với Erin mà không được sự đồng ý của Garrick. Cũng bởi vì những cuộc cưỡi ngựa của tôi nữa” Cô thêm vào. “Thay vào đó anh ta muốn tôi làm việc ở đây. Đó là lỗi của tôi khi anh ta giam tôi trong phòng anh ta, bởi vì tôi từ chối làm như anh ta muốn.”
“Nhưng giờ cô đã đồng ý,” Janie tuyên bố. “Ông chủ Garrick nói rằng sáng nay cô sẽ giúp chúng tôi, kể từ nay về sau.”
“Đúng, tôi sẽ.”
“Cô có vẻ không được hài lòng cho lắm,” Janie đáp. “Thực sự không có quá nhiều việc để làm đâu, Brenna.”
“Tôi không phản đối việc đó, Janie, nhưng bởi vì Garrick muốn tôi phục vụ anh ta như một nô lệ khi tôi chuẩn bị phục vụ anh ta như một người vợ. Đó là nỗi cay đắng của tôi, rằng tôi phải khuất phục anh ta mà không kết hôn với anh ta.”
“Hãy nghĩ rằng ông ấy không phải là người mà cô muốn kết hôn,” Janie gợi ý.
Brenna cười, “Tôi ngờ rằng ý nghĩ đó sẽ giúp được nhiều đấy.”
Cô tự múc cho mình một bát cháo yến mạch từ một chiếc nồi nhỏ trên bếp và quay trở lại chiếc bàn. “Cô nói không có nhiều việc để làm. Tại sao cô lại mệt mỏi trong suốt thời gian khi tôi đến đây lúc đầu?”
Janie làm một nét mặt dữ tợn.”Cái đó là khi Yarmille ở đây tất cả thời gian, cũng như việc bà ta ở đây bất cứ khi nào Garrick đi xa. Bà ta tự nhận không phải nô lệ của chính bà ta, và vui thích tỏ lại uy quyền trên chúng tôi.Bà ta cũng làm một phụ nữ không thể chịu đựng được việc ăn không ngồi rồi.Bà ta muốn chúng tôi lau chùi một căn phòng đã sạch sẽ, chỉ để giữ chúng tôi bận rộn của ngày.Thật mắn bà ấy chỉ đến đây một hoặc 2 lần một tuần khi Garric ở nhà.”
“Garrick có biết những công việc vất vả mà bà ấy giao cho cô không?” Brenna hỏi.
“Không , điều đó sẽ là điểm gở để nói với ngài ấy.Về mặt nào đó thì Yarmille là gia đình. Đứa con hoang của bà ấy là em trai cùng cha khác mẹ của Garrick.”
“Tôi hiểu.”
“Bà ấy cũng là người duy nhất ở đây, người không có gia đình hay trang trại để trông nom, bởi vậy ông chủ Garrick cần bà ấy. Những người khác có vợ và đã rời đi với bổn phận của họ trong ngôi nhà của mình và Yarmille đã ở lại đây với Garrick.”
“Vì thế ngài ấy sẽ suy nghĩ thật kĩ trước khi ngài ấy khiển trách cô vì sự phản ứng dữ dội của cô.”
“Phải, tôi đã hình dung là sẽ vậy.”
“Nhưng nó thật kinh khủng!” Brenna nói trong sự giận dữ. “Anh ta thật sự nên đứng ra giải quyết mọi việc trong hoàn cảnh đó.”
“Mọi việc không phải là quá tồi, Brenna. Ngài ấy ở nhà nhiều hơn là đi xa. Dĩ nhiên là trừ mùa đông trước. Tuy nhiên, điều đó sẽ không diễn ra nữa. Mặt khác, ngài ấy không yêu cầu nhiều ở chúng tôi khi ngài ấy ở đây, chỉ là ngài ấy yêu cầu phục vụ theo nhu cầu của ngài ấy, và mỗi khi ngài ấy có khách, họ được đối đãi với sự tôn trọng.”
“Và phục vụ cho mọi mong muốn của họ,” Brenna thêm vào trong sự ghê tởm rõ ràng. Janie mỉm cười. “À, những người Viking luôn làm những gì họ thích.”
“Chúng là những tên con hoang cường tráng!” Brenna làu bàu, đôi mắt xám của cô lấp lánh nhưng chứa đựng đầy sự khinh miệt.
“Tôi sẽ là một người hầu, nhưng không có sự tôn kính. Anh ta có thể bỏ đói tôi nếu anh ta muốn, nhưng tôi sẽ không là con điếm của anh ta!”
“Đó có phải là nhưng gì mà ngài ấy đã làm?”
“Không , nhưng anh ta đã đe dọa,” Brenna thừa nhận. “anh ta chơi trò chơi vô cùng độc ác.”
“Có lẽ cô không cần lo lắng đâu,” Janie nói. “Khi những vị khách đến, cô có thể trốn đi như cô làm trước đây. Họ đến đây và tìm kiếm chúng tôi, nhưng cô có thể ở trong phòng may vá lần nữa.”
“Tôi sẽ không quay trở lại khu nhà đó ,” Brenna đáp.
Nhưng cô vẫn không hiểu tại sao. “Garrick ra lệnh cho tôi ở lại đây - trong phòng của Yarmille.”
Janie cười toe tóet.” Có lẽ cô thật sự không có lý do gì để lo lắng, Dường như Garrick muốn giữ cô lại cho bản thân ngài ấy.”
“Không, nếu thực sự là như vậy, thì tôi đã có một khoảng thời gian vất vả vào tuần trước ở trong phòng của anh ta, nhưng thực tế là không. Anh ta không thích tôi theo cách đó.”
“Ngài ấy không chiếm cô lúc đó?” Janie ngạc nhiên hỏi.
Gương mặt Brenna ửng đỏ hơn. “Chỉ 2 lần thôi,” Cô nói cáu kỉnh trong sự bối rối.
”Và anh ta chắc chắn sẽ hối hận nếu anh ta cố thử lại lần nữa!”
“Tôi không nghi ngờ rằng ngài ấy sẽ mất một khoảng thời gian trước khi ngài ấy làm vậy”, Janie nhận xét. “Người đàn ông ấy cố gắng một cách cay nghiệt để không có bất kì người phụ nữ nào, ngài ấy không tin tưởng vào họ. Và nếu cô gợi lại lý do cho điều đó, có lẽ điều đó giải thích tại sao ngài ấy đã ở trong một tâm trạng u ám gần đây. Morna đã quay trở lại.”
“Quay trở lại?”
“Đúng, một vài ngày trước đây. Perrin nói với tôi điều đó. Dường như người chồng giàu có của cô ta đã bỏ mạng. Cô ta quay về với gia đình và là một góa phụ giàu có. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc nó chỉ gây ra phiền phức mà thôi
“Tại sao vậy?”
Janie cau mày. “Perrin nghĩ cô ta có ý định quay lại để lấy lại sự chú ý của Garrick với cô ta .
Lưng của Brenna cứng lại. “Và anh ta muốn mang cô ấy trở lại?”
“Cô ta là mối tình đầu của ngài ấy và không dễ gì để quên. Vả lại, sự thật là cô ta đã làm tổn thương ngài ấy một cách sâu sắc,” Janie nói, sau đó nhún vai.
“Theo ý kiến của tôi ngài ấy sẽ là một tên ngốc khi muốn cô ta lần nữa sau những gì cô ta đã làm với ngài ấy.Nhưng ai có thể biết điều gì ở trong trái tim những người đàn ông chứ?”
“Chỉ duy nhất một người đàn ông, và hầu hết thời gian anh ta thật khó đoán, “Brenna thì thầm với một chút chua cay trong giọng của cô. Cô sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để biết được suy nghĩa của Garrick.
Janie và Brenna dành thời gian còn lại của buổi sáng và buổi chiều để giặt giũ. Brenna lau chùi trong khi Janie đun nước sôi từ cái chum lớn hứng nước mưa bên ngoài căn nhà, và sau đó phơi quần áo lên cho khô. Brenna chà quần áo của Garrick trên tấm ván chà với một sự dữ dỗi, đường may bị xé rách và cô phải sửa lại sau đó. Vì lúc này thời gian mặt trời chiếu sáng là không nhiều, vì thế quần áo không thể khô bằng ánh nắng mặt trời, nhưng nó đã được vắt kiệt nước hoàn toàn và treo lên trong gió lạnh. Đã gần chiều khi quần áo được đưa vào, và sau đó Brenna lần đầu tiên được trông thấy ánh sáng phương bắc. Cô hoảng sợ nhìn vào thứ ánh sáng kỳ lạ không có hình dáng rõ rệt đó cho đến khi Janie giải thích rằng ánh sáng màu vàng hơi lục đó xuất hiện thường xuyên trên bầu trời. Cô cũng giải thích cho Brenna biết rằng ánh sáng mang nhiều màu sắc khác nhau, và thỉnh thoảng là màu trắng. Có nhiều ánh sáng mang màu sắc đẹp hơn như xanh, đỏ hay thậm chí là tím. Brenna bị mê hoặc và mong chờ được nhìn thấy nhiều hơn nữa. Mảnh đất này có nhiều điều huyền bí, khác rất xa với nơi ở của cô, và toàn bộ thế giới nữa.
Đã muộn khi cuối cùng Garrick cũng tới bàn ăn. Ánh mắt Brenna nhanh chóng bị thu hút bởi vết máu trên quần anh, vết đỏ thẫm nổi bật lên trên lớp da nai, và sau đó cô nhìn chắm chú dò hỏi vào khuôn mặt anh.
“Tôi không biết anh có kẻ thù ở vùng đất của chính mình,”cô suy đoán, giọng cô khàn khàn.
“Đó là sự thực, nhưng ta không gặp ai ngày hôm nay cả,”anh đáp, môi anh nhếch lên thành một nụ cười chậm rãi trong khi anh tiến lại gần. “Ta phải làm em thất vọng rồi, cô gái, và nói cho em biết rằng vết máu này không phải của ta, mà là của con hươu mà Avery đang lột da.”
“Avery?”
“Anh ta là một nô lệ khác của ta.”
Đó là một sự nhắc nhở rõ ràng của Garrick về thân phận của cô. Má cô đỏ bừng dữ dội và đôi mắt xám bạc của cô chiếu thẳng vào anh.
“Một lí do thật vụng về” cô nhận xét một cách chế giễu, cái nhìn chằm chằm của cô trở lại vết máu. “Anh không nhận thấy rằng một vết thương xuyên qua đầu sẽ khéo léo và có được một tấm da tốt hơn ư ?”
Anh cười. “Lần đầu tiên em đánh cuộc con ngựa của em tốt hơn ta. Giờ thì em lại chỉ dẫn cho ta cách đi săn sao cho tốt. Khi nào em sẽ ngừng làm ta kinh ngạc vậy, Brenna?”
Cô bực bội mất một lúc. Cô không thích anh ta sử dụng tên gọi của cô. Anh ta chỉ gọi tên cô như vậy trước đây trong một lúc dịu dàng.
“Bữa ăn của anh đang chờ anh,” Cô nói một cách vụng về, ước rằng rời xa khỏi anh ngay khi cô có thể.”Anh sẽ dùng bữa ở đâu?”
“Bữa ăn này em sẽ phục vụ ta à?” anh hỏi, ánh mắt anh nhìn khắp thân hình cô một cách rất trâng tráo.
“Những người khác đâu?”
”Có lẽ anh không biết rằng đã muộn rồi,Viking,” cô cáu kỉnh đáp trả.
“Những người khác đã đi ngủ.”
“Và em kiên nhẫn chờ ta?”
Lúc này, anh đứng ở đằng sau cô, anh cởi chiếc áo choàng lông thú nặng nề ra.
“Sự thay đổi này ở em thật đáng chú ý, Brenna. Ta thấy thật lạ là sao em không đi tìm chiếc giường của em và rời đi cùng những người khác để chứng kiến tình cảnh khó khăn của ta. Điều đó có phải là em mong muốn sự bầu bạn của ta không?”
“Ồ!”
Cô há hốc muồm kinh ngạc và đi đến trước mặt anh. “Anh là một con chó tự phụ!Tôi thà dành thời gian với một con lừa kêu inh ỏi còn hơn là với anh!”
Cô bắt đầu bước một cách hiên ngang ra khỏi phòng nhưng mệnh lệnh mạnh mẽ của anh buộc cô phải dừng lại chỉ sau một bước.
“Ta không đồng ý cho em rời đi để nghỉ ngơi, em yêu!”
Cô bực tức quay lại, ánh mắt màu khói xám chiếu vào anh, nhưng cô kiềm chế và chờ anh tiếp tục. Cô sẵn sàng đánh vào nụ cười thách thức cong lên trên môi anh. Anh đang thích thú điều này!
“Em sẽ phục vụ bữa ăn của ta,” Anh nói với một giọng đều đều. :Đầu tiên, em sẽ chuẩn bị nước tắm cho ta.”
“Một bồn tắm? Bây giờ?” Cô ngờ vực hỏi.
Với cái gật đầu của anh cô rên rỉ. Tay cô đã chai sạn và đau đớn từ khi giặt quần áo, bởi vì cô thường phải tiếp xúc với nước nóng và xá phòng giặt. Giờ thì cô sẽ phải mang cả thùng nước lên phòng của anh ta! Cô nản chí với suy nghĩ đó.
“Tại sao em lưỡng lự?” Garrick hỏi, quan sát cảm xúc lướt ngang qua gương mặt cô.
“Một chiếc bồn tắm là một điều đơn giản.”
“Vậy thì anh hãy làm điều đó!”cô rít lên.
“Tôi sẽ không mang nước lên phòng của anh.”
“Ta không yêu cầu em làm điều dó,” anh đáp. “ta sẽ có bồn tắm ở đây. Sẽ phù hợp với em chứ?”
Quả thật trong phòng anh có một bồn tắm. Cô suýt nữa thở dài. Thay vào đó cô bướng bỉnh nói, “Như anh muốn.”
Cô cầm 2 cái thùng lên và đi ra ngoài đến bể lớn chứa nước mưa trong mát ở bên ngoài ngôi nhà. Cơn gió lạnh nâng vạt váy của cô lên và mang lại một cơn ớn lạnh lên tấm lưng cô. Cô đổ đầy thùng, sau đó suýt nữa làm đổ chúng khi quai thùng chạm vào ngón tay đau đớn của cô trong lúc cô kéo mạnh chúng quay trở vào ngôi nhà.
Garrick đã chuyển chiếc bồn to ở phía dưới cầu thang lên trước ngọn lửa. Anh đứng đằng sau và yên lặng quan sát cô trong khi cô đổ nước lạnh vào trong bồn. Cái nhăn mặt vô thức của cô rời khỏi gương mặt Brenna khi cái thùng trở lên nhẹ lần nữa. Cô miễn cưỡng đi đến khu nhà bếp của đại sảnh để đổ đây nó lần nữa.
Lúc cô quay lại, Garrick chặn cô ở cửa. “Chuẩn bị bữa ăn cho ta!” anh nôn nóng quát to và lấy chiếc thùng khỏi tay cô. “Với tốc độ cuả em ta sẽ phải chờ cả buổi tối để tắm mất!”
Brenna vội vàng đi đến bên kia phòng đến bên chiếc lò sưởi, biết ơn sự nôn nóng của anh, mặc dù cô sẽ không nhận nó là sự tử tế của Garrick. Phải mang nhiều thùng nước hơn để đổ đầy một nửa chiếc bồn. Lượng nước Garrick mang nhiều hơn cho một chiếc bồn, nhưng Brenna không nói gì.
Cô quay lưng lại với anh và lấy đầy thịt hầm lên chiếc đĩa gỗ mà Janie đã chuẩn bị lúc trước. Một ổ bánh mì và một cốc rượu đặt trên chiếc khay bên cạnh đĩa thịt hầm, bởi vì lúc này Brenna không biết anh ăn ở đâu. Có thể là ngay tại đây, gần như chắc chắn vậy, từ khi lò sưởi ở đại sảnh chính cháy, tạo thành một căn phòng không mấy dễ chịu. Cô cũng không nghĩ tới việc đốt một lò sưởi trong phòng ngủ của anh hoặc của cô.
Với cái vạc đặt sôi trên bếp, Garrick đi đến chiếc bàn và ngồi xuống chiếc ghế dài phía trước đồ ăn của anh. Lúc này Brenna đứng phía sau anh, nhìn chằm chằm vào bờ vai rộng của anh, mái tóc ánh vàng cuộn lại đằng sau cổ anh, cánh tay trần to lớn, mạnh mẽ của anh nổi lên với những đường cơ bắp. Brenna lắc đầu để ngăn cái nhìn chằm chằm của cô, cô gần như bị thôi miên. Nhìn người đàn ông này đã khuấy động một vài thứ ở trong cô điều đó cô không thể giải thích được, và nó làm cô hoảng sợ.
“Em ăn rồi à?”Garrick hỏi qua vai anh.
“Đúng vậy, lâu rồi,”Cô lẩm bẩm.
Brenna cắn chặt môi cô trong khi anh tiếp tục ăn. Bữa ăn của anh được chuẩn bị trước và bồn tắm của anh cũng đã được chuẩn bị, nhưng cô miễn cưỡng rời khỏi căn phòng ấm áp này, dù miễn cưỡng nhiều hơn để ở lại đây và suy nghĩ về tác động kì lại bởi sự có mặt của Garrcik ở cô tối nay.
Cô đi quanh chiếc bàn để cô có thể đối mặt với anh.”Giờ tôi có thể đi chưa – Garrick? Tôi sẽ đốt lò sưởi trong phòng anh trước khi tôi đi nghỉ.”
Garrick nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu trước khi trả lời. Đôi mắt anh rời khỏi gương mặt cô, dừng lại trên đôi gò mềm mại trên ngực cô đang chuyển động nhẹ nhàng bởi hơi thở của cô bên dưới chất liệu xù xì của chiếc váy. Sau đó ánh mắt anh chuyển đến cặp hông căng tròn của cô, nổi bật bởi chiếc thắt lưng đơn giản cô buộc xung quanh eo cô. Chiếc áo xấu xí và không thích hợp, nhưng nó thực sự không có gì nhiều để có thể giấu đi thân hình mảnh mại của cô.
“Thế nào?” Cô kiên quyết thúc giục, đỏ ửng bởi cái nhìn dò xét trơ tráo của anh.
Ánh mắt anh lại khóa lấy ánh mắt cô và anh cười dí dỏm. “Em có thể thắp lò sưởi trong phòng ta, em yêu, nhưng sau đó quay lại đây.”
“Tại sao vậy ?”
Nụ cười của anh rộng ra với sự bối rối trên gương mặt cô. “Em không cần hỏi những mệnh lệnh của ta, nhưng hãy thực hiện nó không chậm trễ, Brenna.”
Cô kiềm chế để chống lại cơn giận đến trong tâm trí mình, và thay vào đó cô đi hùng dũng ra khỏi phòng. Cô sẽ tìm ra lý do vì sao sớm thôi, cô tin vậy. Cô châm lửa lò sưởi trong phòng Garrick và phòng của cô, sau đó chầm chậm quay trở lại khu nhà bếp dưới tầng, ghì chặt cánh tay trần của cô trong khi cô đi xuống cầu thang.
Cô chủ định giữ lấy thời gian của cô, và khi cô đi vào đại sảnh, Garrick đã ăn xong và đã thêm nước sôi vào chiếc bồn tắm. Anh đang đứng quay lưng vào lò sưởi, cởi bỏ áo chẽn của anh. Cô mang cho anh một chiếc áo choàng để mặc sau khi anh tắm, nó quàng trên vai cô.
Khi Garrick nhìn cô, anh cười và ném chiếc áo chẽn vào cô. “Em hãy ngâm nó vào trong nước trước khi nó bị hỏng. Em sẽ được nghỉ ngơi trong một lúc”, anh nói , và cúi xuống cởi dây nịt tất da chéo khỏi mình.
Cô ném cho anh một cái nhìn chết người như thể anh không nhìn thấy, sau đó bỏ chiếc áo chẽn của anh vào trong một thùng nước mà anh đã đổ sẵn nước ở trong. Khi anh bắt đầu cởi quần mình, cô nhanh chóng quay lưng lại với anh, mặt cô ửng đỏ dữ dội. Cô cho rằng anh sẽ muốn riêng tư trong lúc anh tắm. Sẽ trơ tráo làm sao khi anh hoàn toàn không mặc gì trước cô trong khi cô vẫn đầy đủ quần áo? Chẳng lẽ anh ta không biết ngượng?
“Ở đây,” anh nói phía sau cô, nhưng cô sẽ không quay lại. Vậy thì, “ Điều gì khiến em khó chịu, em yêu?”
Khi cô vẫn không quay lại, anh cười và ném chiếc quần đến chân cô. Cô nghe thấy tiếng nước bắn lên khi anh đi vào trong bồn tắm, và chỉ sau đó cô mới nhặt chiếc quần của anh lên và đặt vào thùng. Khi cuối cùng cô thận trọng quay lại để nhìn vào anh, ánh mắt cô bị lôi cuốn đến nửa thân trên màu đồng của anh, những cơ bắp mạnh mẽ và cứng rắn bên dưới đám lông vàng hoe bện lại trên ngực anh, cánh tay mạnh mẽ đó rõ ràng có thể vắt kiệt cuộc sống khỏi một con gấu nếu cần thiết.
“Em có muốn tắm cùng ta không, Brenna?”
Ánh mắt cô chợt dừng đến đầu anh và cô thấy rằng anh đã để ý thấy cái nhìn chằm chằm của cô vào anh. Gương mặt cô thay đổi với 3 sắc đỏ và cô há hốc miệng kinh ngạc, “Không! Tôi đã tắm sáng nay rồi!”
Quả thật, cô cũng dùng chiếc bồn như vậy, sau khi Coran, người nô lệ giúp đỡ những người phụ nữ với những công việc vặt nặng nhọc, đã đổ đầy nó cho cô. Nhưng Garrick chỉ chọc nghẹo cô – anh ta chắc hẳn như vậy.
“Nếu em không tham gia cùng ta, vậy thì,em sẽ chà lưng cho ta chứ?”
Cô nhìn thấy sự hài hước trong ánh mắt anh và nó làm cô tức điên.”Không, tôi sẽ không!”
“Và nếu ta ra lệnh cho em?”
“Nó sẽ buộc những móng tay của tôi cắm trên lưng anh, không phải cọ!” Cô cảnh cáo anh, sau đó tiếp tục đứng vững. “Tôi có thể phục vu anh theo những cách thông thường. Không được ép tôi nhiều hơn, Viking. Nếu anh đòi hỏi qúa nhiều những điều anh đạt được, anh sẽ đánh mất tất cả!”
“Giờ cô ấy lại hăm doạ mình,” Garrick nói trong sự bực tức chế nhạo. “Vậy em không thay đổi quá nhiều, như em muốn ta tin?”
“Tôi đồng ý phục vụ trong ngôi nhà của anh, nhưng không trong sự thân mật này,” cô đáp trả với một giọng bình tĩnh, mặc dù ánh mắt cô bao phủ một màu đen.” Giờ tôi có thể đi chưa?”
Anh gật đầu. “Được, đi đi. Coran sẽ đổ chiếc bồn tắm vào buổi sáng.”
Brenna nhanh chóng rời khỏi căn phòng và chạy lên cầu thang. Cô đi vào căn phòng nhỏ của mình và đóng sầm cánh cửa lại hoàn toàn. Cô ngay lập tức hối hận về những việc đã làm, bởi vì Garrick sẽ nghe thấy tiếng ồn và không nghi ngờ gì anh ta đang cười vì anh đã khiến cô bối rối. Tại sao anh ta cứ khăng khăng đối đầu với cô trong những cuộc cãi vã nhỏ? Anh ta cố chấp trong khi cuối cùng cô đã làm bất cứ điều gì anh ta yêu cầu cô? Không cái ngày đó sẽ không bao giờ đến!
Brenna kéo chiếc áo sơ mi của cô ra và đặt nó gọn gàng trên chiếc ghế đơn trong phòng. Có một chiếc rương nhỏ ở chân chiếc giường hẹp của cô, nhưng nó trống rỗng, và cô không có cái gì của cô để đặt trong đó. Chiếc váy ngủ và một chiếc áo sơ mi là những thứ cô đã mang đến từ căn nhà kho và quần áo của những nô lệ. Cô cũng mang một chiếc lược xương và một đôi giầy da mềm, cái quá lớn với bàn chân mảnh khảnh của cô. Nhiều của cải tốt, cô nghĩ với vài sự hài hước, nhớ lại rằng cô đã không thèm những chiếc áo đẹp đẽ cô đã từng có.
Cô mặc chiếc váy ngủ đã được đặt trên giường của cô, và ngay lập tức hối hận vì đã giặt sạch nó mới đây, bởi vì nó thậm chí còn cứng hơn trước. Sau đó cô ngồi trên giường, tháo mái tóc dài óng mượt của cô, và chải nó cho đến khi ánh lửa phản chiếu những tia sáng yếu ớt. Cuối cùng cô trèo xuống dưới chiếc khăn thêu phủ giường và cố gắng ngủ.
Nhưng giấc ngủ cứ né tránh Brenna và cô biết tại sao. Cô có thể không thoải mái, không cho đến khi cô biết Garrick ở trên giường.Cô cố gắng để tiếng kêu lách tách của ngọn lửa ru ngủ cô, nhưng nó không hiệu quả. Cơ thể cô căng ra, cứng ngắc như một tấm ván. Cô chờ đợi và chờ đợi, cho đến khi dường như đã vài giờ, để nghe cánh cửa đi xuống hành lang mở và đóng. Tại sao cô lại thấy rất cấp bách rằng cô muốn biết Garrick đã đi ngủ trước khi cô có thể tím thấy giấc ngủ của chính mình?
Khi cánh cửa phòng cô mở ra, Brenna đã tìm ra câu trả lời của mình. Làm thế nào cô biết anh sẽ đến? Có phải cái nhìn trơ tráo anh mà anh nhìn cô gần đây đã vô tình báo cho cô biết?
Anh đứng ở đó gần cánh cửa, mặc duy nhất chiếc áo choàng lụa ngắn cô mang cho anh. Cột dây ở eo, áo được mở rộng sâu thành hình chữ V đến dây lưng, chắn ngang bởi những lọn tóc xoăn trên ngực anh. Ánh lửa nhảy múa trên đôi chân trần của anh, bắp đùi và những thớ cơ săn chắc. Đôi chân dài , mạnh mẽ đó sẽ sớm nằm giữa 2 chân cô.
Brenna lắc đầu, choáng váng với suy nghĩ của mình. Cô sẽ không để nó xảy ra. Garrick có sức mạnh, nhưng cô có thể thắng anh. “Anh muốn gì, Garrick?” Brenna hỏi trong một tiếng thì thầm khàn khàn.
“Em,” đó là tất cả những gì anh nói.
Cô chống khuỷu tay và ngồi dậy, mái tóc óng mượt đổ xuống như thác nước trên bờ vai cô.
“Tôi cho rằng đó là một trong những lần anh đề cập đến trước đây, khi cơ thể anh thèm muốn một người phụ nữ?”
Anh càu nhàu với cô, không thích thú với câu hỏi của cô. “Em nhớ rất tốt.”
“Tại sao tôi lại không? Sau tất cả, đó không phải là người đàn ông tên Garrick, người đã muốn tôi, chỉ là cơ thể anh ta,”cô nhẹ nhàng nói. “Anh thích có tôi ở đây, hay anh thích làm nó hơn trên giường của anh?”
Một thoáng cau mày trong khi anh bối rối với sự bằng lòng của cô. Brenna cảm thấy khó giữ được sự bình tĩnh của cô thêm một lúc nữa, mặc dù sự do dự của anh đã giúp đỡ cô.
“Tôi thấy anh không thể quyết định được, Garrick. Tốt thôi, chiếc giường này quá nhỏ để phù hợp với thân hình của anh, nên tôi sẽ đi với anh.”
Cô duyên dáng trượt khỏi giường và đi đến cửa. Một nụ cười quyến rũ nhảy nhót trên môi cô. Cô dừng lại bên cạnh Garrick và dịu dàng đặt một tay lên ngực anh.
“Anh có thay đổi ý định của mình không, Garrick?Giờ hãy nói cho tôi , trước khi tôi đi xa hơn.”
Sự thất bại của anh với sự ưng thuận của cô trở thành một cái quắc mắt u ám. “Không, Ta không thay đổi ý định của mình.”
“Tốt, vậy thì đến đây.”Cô thở ra và rời khỏi căn phòng trước anh.
Trái tim cô đập thình thình trong lồng ngực, gần giống như một nỗi đau rộn ràng. Anh sẽ giận dữ với cô bởi trò chơi khăm anh, nhưng cô sẽ không chịu đựng sự giận dữ đó trừ khi anh bắt được cô,và cô quyết định rằng anh sẽ không thể. Khi cô đi đến cầu thang, cô lao xuống nó với một tốc độ điên cuồng và chạy thật nhanh đến cửa sau. Phía bên ngoài trời tối đen, cô sẽ tìm thấy nơi nào đó để trốn cho đến khi cơn giận và sự thèm muốn của Garick nguội đi.
Nhưng Garrick đã khóa cửa, điều mà cô không trông mong, và trước khi cô có thể ném được cái chốt nặng nề, anh đã ở đằng sau cô. Cô hét lên khi anh nhấc cô lên trong cánh tay anh và ném cô qua vai anh, làm cho cô thở hổn hển, nhưng chỉ được một lúc. Cô đá và vặn người trong khi anh gần như đánh rơi cô khi anh quay trở lại cầu thang. m thanh một cú đấm từ đằng sau nhưng cô không dừng lại cuộc chiến của cô mà chỉ làm tăng thêm chúng.
Trong căn phòng của anh, anh đá cánh cửa đóng lại, sau đó đi qua phòng và ném phịch cái bọc của anh trên giường. Anh đứng và quan sát cô trườn ra xa khỏi anh để đến chân giường, với tư thế sẵn sàng nhảy nếu anh đuổi theo cô. Một nụ cưởi chế nhạo hoài nghi thoáng qua trên đôi môi anh và anh không di chuyển ngay lập tức đến cô.
“Từ một sự quá khích khác ư?”anh nhận xét, tay anh chống trên hông. “Và ở đây ta nghĩ em sẽ cảm thấy phù hợp, thoải mái giữa 2 ta.”
“Anh nói thật khó hiểu,” Brenna thận trọng nói, cảm thấy bớt căng thăng để nhìn thấy anh không quát tháo với cơn giận.
“Em không? Vậy thì giải thich cho ta về hành động của em một vài phút trước. Tất cả điều đó là về điều em yêu?”
“Tôi không hiểu anh đang nói về điều gì,” cô nói phòng thủ, giữ cằm cô ngẩng cao.
Anh lắc đầu, để cho 2 tay rơi xuống 2 bên. “Ta phải biết tốt hơn là trông mong tính trung thực từ một phụ nữ. Ta phải nhận ra rằng em đang chơi trò dối trá với ta. Em quá sốt sắng, điều đó làm ta bối rối, nhưng sau đó ta không mong chờ trò đánh lừa của em. Cũng không mong chờ em chạy trốn ta lần nữa như một trinh nữ hoảng sợ. Trò chơi em đang chơi là gì, Brenna? Giải thích quy tắc cho ta.”
“Tôi không chơi trò chơi. Anh thật sự mong tôi mở rộng vòng tay với anh sao?”
“Đúng, Cuộc chạm trán cuối cùng của chúng ta đã mang lại cho ta sự tin tưởng rằng em sẽ vậy.” Anh cười với cô.
“Tên vô lại tự phụ !” cô cáu kỉnh, sự can đảm của cô trở lại gấp đôi.
“Anh quên rằng anh đã nói dối tôi lần cuối cùng đó ư? Anh nói anh sẽ không bắt buộc tôi, nhưng anh đã làm. Và chỉ vì sự hiếu kì đó của tôi đã cho phép anh làm.”
Anh cười chế nhạo, “Bởi vì sự hiếu kì đó đã làm em hưởng ứng với ta trong sự say mê.”
“Anh nói dối!”cô há hốc miệng kinh ngạc. “Anh đã khuấy động tôi, Viking, không phải tôi!”
“Nhưng em đã không cố để thoát ra.Và có Thor biết, em là người không để ta đi và là người trơ trẽn chế nhạo ta như thế nào để tiếp tục. Em không phủ nhận chứ?”
Cô nhún vai, sau đó cười ranh mãnh “Anh không thể hiểu điều đó phải không? Anh nhận thấy, bởi vì việc làm của anh đã hoàn thành, nhưng tôi thấy nó vẫn thiếu. "Một cái cau mày và mắt anh tối lại, cô nhanh chóng thêm vào,
“Đó là suy nghĩ sai lầm của anh. Nó khiến tôi cần thêm thời gian để giải quyết những gì còn bí ẩn”
“Điều bí ẩn?”
“Đúng, để đạt tới kết thúc, như anh đã làm. Để phát hiện ra cái gì làm việc đó rất khêu gợi hấp dẫn. Cái đó trung thực bao nhiêu, Viking?”
“Và em đã thích điều đó?”
“Đúng, tôi thừa nhận.”
Anh cau mày với cô và nói tiếp. “Vậy thì quỷ tha ma bắt tại sao bây giờ em lại chạy trốn ta?”
“Bởi vì tôi tận hưởng nó một lần, Viking, không có nghĩa là tôi khao khát việc đó lần nữa, trong khi đàn ông các anh làm việc đó mãi. Sự hiếu kì của tôi đã nguội đi, và bởi vì tôi có thể không lập lại hành động đó.”
“Chuyện đó!”anh lẩm bẩm, hoàn toàn bực tức. “Đó là một lời nói tốt hơn cho nó.”
“Cái gì?”cô chế nhạo. “chắc chắn không phải làm tình, bởi vì không có tình yêu trong những gì chúng ta đã làm. Không đối với tôi, và đặc biệt không phải với anh. Anh sẵn lòng thừa nhận việc này chỉ là do cơ thể anh khao khát sự giải thoát. Nên đừng đến với tôi bởi vì sự giải thoát, khi bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ đáp ứng được anh.”
“Nhưng ta đã đến với em,”anh đáp, một nụ cười rõ ràng tinh quái cong trên môi anh.
Ánh mắt của Brenna tối sầm lại bởi sự giận dữ. “Tôi từ chối! Tôi sẽ không để mình là vật để thỏa mãn sự thèm muốn của cơ thể anh.”
“Bởi vì em từ chối,” Anh nhẹ nhàng nói, nụ cười xấu xa vẫn trên đôi môi anh. “Điều đó không ngăn được việc ta sẽ có em”
Ánh mắt cô lóe nên sự láu cá. “Thật may mắn, tôi cho rằng, cơ thể anh không thường đưa sự nài nỉ đó. Nhưng nói cho tôi biết, anh từng theo đuổi một người phụ nữ nào chưa?”
“Tại sao ta phải?”
”Ngay cả với Morna?”
Cô chờ đợi để khuấy động cơn tức giận của anh bởi câu hỏi của cô, và thậm chí chịu đựng hình phạt bởi cơn giận dữ đó. Nhưng cô không mong chờ cơn thịnh nộ băng giá đó làm méo mó gương mặt anh và mang đến một cơn ớn lạnh dọc sống lưng cô.
“Làm thế nào em biết về Morna?” anh hỏi với một giọng bình tĩnh chết người.
“Chẳng nhẽ anh không học được rằng, anh không nên chiến đấu với kẻ thù cho đến khi anh biết tất cả mọi điều về anh ta à? Tôi đã dùng nó để biết vài điều về anh.”
“Em coi ta như kẻ thù của em à ?”
“Anh nhất định không phải là bạn hay đồng minh của tôi. Nên, đúng vậy, chúng ta là kẻ thù.”
“Không,” anh đáp lại lạnh nhạt.” Quan hệ giữa chúng ta là chủ nhân và nô lệ. Chúng ta gây chiến bằng lời nói, không phải vũ khí. Và giờ ta ngày càng mệt mỏi với những lời nói.”
“Vậy thì anh sẽ để tôi đi chứ?”, cô hỏi đầy hi vọng.
“Đúng vậy, em có thể đi – sau khi làm, như ta gọi nó là kết thúc.”
Garrick thình lình nhảy qua giường bắt lấy cô với sự bất ngờ, và trong sự hoảng sợ cô nhảy xa khỏi anh. Nhưng cô không đủ nhanh và anh bắt được chân cô, giữ nó chắc chắn trong lúc cô đột ngột ngã về phía sàn nhà của căn phòng. Sự va chạm đó đã lấy mất hơi thở khỏi cô, và khuỷu tay cô bị đập mạnh, cô cảm thấy đau nhức kinh khủng và mang đến những giọt nước mắt của sự đau đớn trong đôi mắt cô. Cô âm thầm nguyền rủa bản thân bởi vì cho phép những tia lấp lánh rơi xuống và làm đôi mắt cô long lanh như thủy tinh. Vũ khí của một người phụ nữ, nước mắt; cô sẽ không dùng nó vào mục đích của cô.
“Em đau à?”
“Nó là vấn đề à?”Cô cáu bẳn.
“Em có?”anh cay nghiệt nhắc lại.
“Thứ duy nhất khiến tôi đau là anh đang nắm chân tôi!” cô nói dối, nhanh chóng lau mắt bằng lòng bàn tay cô.
“Thả tôi ra , quỷ tha ma bắt anh đi!”
“Không, Brenna,” anh nói dịu dàng.
“Chưa phải lúc.”
Một tay anh giữ lấy mắt cá chân cô, anh di chuyển tay còn lại lên bắp chân cô và nâng váy ngủ của cô lên. Khi cô đá anh ra bằng chân khác của cô, anh cười và túm lấy cả nó, sau anh xoay cô cho đến khi cô quay mặt vào anh.Anh thu chân lên giường, giữ mắt cá chân cô, mỗi bên trong mỗi một tay. Cô nhìn chằm chằm không tin được trong khi anh chầm chầm bắt đầu đứng dậy, kéo chân cô lên với anh trong khi anh đứng thẳng.
“Dừng lại, Garrcik! Tôi nói là dừng nó lại!”
Nhưng anh tiết tục nâng cô lên khỏi sàn nhà, lên và lên cho đến khi anh đu đưa cô trong không khí phía trên giường ngủ. Brenna giật mạnh ở giữa dù là để dùng tay cô để trụ vững bản thân , hay là cố gắng để kéo váy ngủ của cô trở lại vị trí – bất kì điều gì cũng được, vì việc này hướng về phía đầu cô, tay cô bị chặn lại bởi cái nhìn của anh.Tuy vậy, trước khi cô có thể quyết định, anh nhẹ nhàng hạ thấp cô trên giường cho đến khi lưng cô nằm xuống. Nhưng anh giữ chân cô giơ lên và chầm chậm căng chúng rộng ra.
Khi anh hạ 2 đầu gối của anh xuống, cô cố gắng để giật ra khỏi anh, nhưng anh kéo mạnh cô lại. Sau đó với một chuyển động nhanh anh hạ chân cô xuống trên vai anh và đổ xuống trên cô cùng lúc đó, giữ chân cô cao bằng tay anh bởi vậy cô không thể hạ nó xuống thấp. Anh thậm chí không cần cởi bỏ chiếc áo choàng ngắn của anh, bởi vì nó đã mở ra với sự cố gắng của anh, và bộ phận đang đập rộn lên của anh ép tỳ vào cô, tìm kiếm lối vào ẩm ướt nữ tính của cô .
“Anh là một tên hung bạo suy đồi!”cô thở hổn hển.
“Không, Ta nhất định có em, Brenna, đó là tất cả,” anh thầm thì.
Cô nhìn chằm chằm chết người vào anh.
“Cho đến giờ anh chỉ có được sự giận dữ của tôi, nhưng nếu anh bắt ép tôi bây giờ, Garrick, anh cũng sẽ có sự căm ghét của tôi. Đó không phải là điều tốt đẹp đâu..Anh sẽ không bao giờ tìm thấy sự yên ổn một khi tôi đã căm ghét anh.”
Câu trả lời của anh là đâm vào sâu trong cô, mang những giọt nước mắt đến đôi mắt cô lần nữa với sự tân công dữ dội tàn bạo của anh .Anh chiếm lấy cô không nhân từ, nhanh chóng, trong khi cô thì thầm sự căm ghét vào tai anh. Khi anh kết thúc, anh để chân cô xuống một lúc và sau đó di chuyển sang bên cạnh cô. Lúc đó anh giải thoát cô, cô trườn ra khỏi giường như thể nó đốt cháy cô và chạy khỏi phòng, đóng sầm cửa và sau đó cô đi xuống hành lạng.
Garrick đấm vào giường. “Loki mang cô đi!(quỷ tha ma bắt cô ta đi)” anh gầm gừ.
Điều anh muốn là một cuộc đọ sức thú vị thì bây giờ đã trở thành một chiến thắng trống rỗng.