Fires Of Winter

Chương 21

Trans & edit :tranngocbicstrong24

Cơn bão tuyết đầu tiên kéo dài đã đến, và nó không xảy ra cho đến cuối mùa thu.Cùng với nó là một cơn bão đi đến kéo dài cả một tuần, đóng băng các hồ và vũng nước và để lại những đống tuyết cao 4 đến 5 feet.Mảnh đất được bao phủ trong màu trắng ảm đạm, và có vài người đã quen đương đầu với việc tuyết rơi và những cơn gió lạnh giá.Garrick là một trong số đó.Anh đã đi được 2 tuần lễ trước khi cơn bão tuyết bắt đầu, và ngay cả khi nó kết thúc, anh vẫn chưa trở về.

Ngay khi những cơn gió lắng xuống, Anselm đã đến nhà của Garrick, mang theo cùng với ông là một con ngựa đặc biệt, một con ngựa cái nòi tốt màu bạc.Vợ ông đã nói với ông( khi bà được Linnet kể lại ) rằng con ngựa đặc biệt đó thuộc về quý cô Brenna.Đã 3 tháng nay ông suy nghĩ về cô gái với mái tóc đen nhánh đó.Sự không hài lòng của con trai ông với cô gái đã không làm ông cảm thấy khá hơn một chút nào.Ông hối hận vì đã trao cô cho Garrick, bởi vì mặc dù ông không đến để xem cô trong những tháng qua, ông đã sợ cô không ở trong tình trạng tốt với tâm trạng u ám của Garrick.

Anselm đã trao cô gái cho Garrick với hi vọng rằng lòng can đảm và sắc đẹp của cô sẽ thay đổi tâm trí của anh khỏi con mụ phản trác, kẻ đã làm thay đổi biến một người đàn ông trẻ tuổi vui vẻ thành một người hoài nghi lạnh lùng.Khi Garrick đi tìm chị gái của cô gái, và một tháng sau đã nói chuyện rất lâu với cô của cô gái, Anselm đã cho rằng mong muốn được biết nhiều hơn về cô gái là một khởi đầu đầy hứa hẹn, và chẳng bao lâu nữa anh sẽ quay trở về là đứa con trai ngày xưa của ông.Nhưng sau đó, tính khí tồi tệ của Garrick đã không được cải thiện, nó thực sự trở lên xấu hơn.Tại sao, Anselm không thể đoán được.Giờ một lần nữa Garrick đi khỏi những ngọn đồi đã vài tuần rồi, và Anselm ít khi nhìn thấy anh.

Sự vắng mặt của Garrick ngày càng lâu hơn, và cuộc hành trình cuối cùng về phía Bắc đã kéo dài đến 3 tuần.Mặc dù Anselm đã bắt đầu hơi lo lắng về sức khỏe của Garrick, ông sẽ chờ một vài ngày,trước khi ông bắt đầu một cuộc tìm kiếm, như Heloise đã la mắng ông suốt từ khi cơn bão tuyết bắt đầu.

“Này, ông già, ông ở đâu vậy?”

Erin đi đến từ phía sau chuồng ngựa, được che phủ từ đầu đến chân trong một chiếc áo choàng lông thú sặc sỡ.”Tôi nghe thấy ông rồi,”ông càu nhàu với một giọng thô lỗ.

Anselm quan sát ông ấy với sự khó chịu”Ta thấy Garrick vẫn lãng phí những chiếc áo choàng của nó cho những người hầu.”

“Đúng vậy, chúng tôi được mặc ấm hơn những người dân tội nghiệp của ông,”Erin đáp, cười toe tóe.

Anselm sẽ không để tâm đến lời nhận xét từ bất cứ người nào khác, nhưng ông thực sự yêu mến Erin già.Ông ấy đã phục vụ cho cha của Anselm, và giờ là con trai ông, và bởi vì nhiều năm nay họ đã thích thú nói cạnh khóe lại những đức tính tốt bụng từ người kia khi họ gặp nhau.

Anselm hằng giọng, kiềm chế sự hài hước của ông.”Ta mang một con ngựa non mới cho chuồng ngựa của ông.Ông có buồng chứ?”

“Quả thực có một buồng,” Erin lầm bầm, cầm dây cương của cả 2 con ngựa.”Dĩ nhiên là có buồng.”

“Ông nhớ là, nó không phải dành cho Garrick đâu .”

“Ồ?”

“Không , nó là món quà dành cho cô gái Celtic,”Anselm thô lỗ nói.”Và ông phải cẩn thận và nói với con trai ta khi nó trở về.”

“Thánh thần ơi!”Erin cười khúc khích,”Từ khi nào ông tặng một món quà tốt như vậy cho một nô lệ vậy?”

“Đừng bận tâm, ông già lẩm cẩm.Cô gái ở đâu?Trong khu nhà bên dưới à?”

“Không, cô ấy sống trong nhà.”

Anselm ngạc nhiên bởi tin mới này, sau đó ông cười khoái trá.”Có lẽ ta không đến nỗi là một tên ngốc sau tất cả.”

“Ông muốn hỏi ý kiến của tôi ư?”Erin đáp lại, đôi mắt già nua của ông bừng sáng lên với tiếng cười.

“Trở về với công việc của ông đi !”Anselm quát, và ông đi về phía ngôi nhà.

Brenna ở trong khu nhà bếp, nơi cô dành hầu hết thời gian của mình những lúc thức, từ khi nó là nơi ấm áp và dễ chịu nhất trong nhà.Trên bàn là những thứ còn lại của bữa sáng.Bên cạnh là con thỏ mà cô đã bắt đầu thái ra thành từng miếng cho bữa tối của cô, nhưng đã được để lại trên thớt.

Việc Garrick dời khỏi nhà bởi chuyến đi săn, và Yarmille đã đến ở đây.Bà ấy bắt Brenna làm việc một cách điên cuồng và khăng khăng những yêu cầu của bà ấy.Nhưng một tuần trước, người phụ nữ lớn tuổi đã trở về nhà, và khi bão tuyết đến, Yarmille đã không quay trở lại.Không có vẻ mặt hống hách của bà ấy, Janie và Maudya đã ở lại trong nhà họ, và Brenna không có thói quen mạo hiểm để ra khỏi nhà đi tìm họ.Không ngay cả khi Erin đến để đi cùng cô, bởi vì ông ấy đã mang cho cô đủ đồ dự trữ từ kho 2 tuần trước, và thích trông nom chuồng ngựa ấm áp hơn.

Brenna đã đến điểm nơi mà cô gần như chào đón Yarmille quay trở lại.Dù là họ không giao thiệp,việc Yarmille nói chuyện không ngừng với chính bà là một sự thích thú, thỉnh thoảng là sự giải thoát.

Vào một lần,Brenna đã khám phá ra rằng Yarmilla đã che dấu một bí ẩn, sự thù ghét kéo dài với Heloise, và lòng căm ghét đó đã bao gồm cả những đứa con trai của Heloise.Điều Brenna phát hiện ra thật rối rắm, bởi vì rằng Yarmille làm việc cho Garrick.Cô tự hỏi nếu như Garrick nhận thấy cảm giác thật sự của Yarmille.

Brenna bỏ một khúc gỗ mới vào trong lò sưởi, sau đó ngả người ra sau trong chiếc ghế của cô và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa bập bùng.Cô ghét thừa nhận nó, nhưng cô thực sự nhớ Garrick.Khi anh ở gần , cô sống trong một trạng thái lo sợ không dứt, không nhận biết được khi anh yêu cầu cô vài thứ, hay nếu cô không tuân theo hoặc không.Khi anh ở đó, cô chưa bao giờ chú ý thấy những giờ dài lê thê như thế.Cô lúc nào cũng cảnh giác, sống như cô đã chưa bao giờ có trước đây.Và vào buổi tối, Chúa nhân từ, vào buổi tối cô đã gói lại những sợi dây thần kinh để chờ đợi và khiếp sợ Garrick sẽ lại đến với cô.Nhưng anh không khi nào làm thế, không sau tối anh cưỡng bức cô.

Cô đã đau đớn bởi cách đối xử của anh với cô.Có lẽ cô đã có thể tha thứ cho anh nếu anh đã dịu dàng như trước đó.Một tối anh đã dịu dàng và cô đã dịu đi với anh, nó đã thật tuyệt.Cô không thể không nhớ đến vẻ đẹp của nó, hoặc vui thích, không như những thứ khác, cái anh đã mang đến cho cô.Sau đó anh đã giữ cô một cách chiếm hữu, như thể anh có thể thực sự chăm sóc cho cô, và cô đã thích thú với sự thân mật họ đã chia sẻ.

Nhưng sau đó, anh đã rất tàn nhẫn – Chúa ơi, cô ghét anh như thể.Cô đã trốn khỏi nhà ngày hôm sau, và cố gắng để xua tan cơn giận của cô với một cuộc cưỡi ngựa hoang dã trên con ngựa nhanh nhất mà Erin cho phép cô.Nó đã giúp ở một mức độ nào đó.Cô thực sự cảm thấy đỡ hơn một chút khi quay trở về, cô đi qua Coran và đề nghị anh cưỡi ngựa trở lại ngôi nhà.Giờ cô nhớ đến điều đó với một nụ cười toe tóe.

Anh đã lạnh lung lắc đầu, đánh giá con ngựa của cô với một sự e sợ.”Tôi sẽ đi bộ, cô Brenna,”anh cho cô biết.

“Anh đang làm gì ngoài này trên cánh đồng vậy?”cô hỏi, dắt con ngựa đi bên cạnh anh.

“Avery và tôi đã được sai đi để tìm một con bò đi lạc khỏi bãi chăn thả.”

“Anh đã?”

“Đúng, Avery đang mang nó quay trở lại ngay lúc này.”

“Đến đây, Coran,”cô dỗ ngọt anh.”Tôi không thể chịu đựng được việc trông thấy anh đi bộ khi điều đó không cần thiết.Nó là một khoảng cách khá xa để quay trở lại ngôi nhà.”

“Không,” anh lại từ chối.

Cuối cùng cô ước chừng với sự miễn cưỡng của anh.”Anh chưa bao giờ cưỡi ngựa trước đây ư?”

Anh lắc đầu và hạ thấp ánh mắt anh xuống đất.Coran chỉ lớn hơn Brenna 1 hoặc 2 tuổi.Một thanh niên gầy, cao lêu đêu với một gương mặt ưa nhìn, anh chưa bao giờ cằn nhằn với tình cảnh làm nô lệ một cách bắt buộc của anh.Cô thích Coran và không thể kìm lại tiếng cười với sự miễn cưỡng của anh.

“Lần này anh sẽ được học, Coran.Giờ đến đây.Tôi sẽ nghĩ rằng anh không thích sự bầu bạn của tôi nếu anh khước từ lần nữa.”

Cuối cùng anh mủi lòng với một nụ cười gượng rụt rè và cô giúp anh lên phía sau cô.Brenna đã không cảm thấy vô tư ở độ tuổi này, và với một tia sáng tinh nghịch trong đôi mắt xám của cô, cô thúc gót chân vào con ngựa và họ lao về phía trước.Coran đã níu chặt vào Brenna bởi tình yêu cuộc sống, lẩm bẩm cầu nguyện bên tai cô.Nhưng Brenna đã cười vui vẻ và thúc con ngựa chạy nhanh, làm Coran ôm cô chặt hơn.Cô không trông thấy người cưỡi ngựa ở trên một ngọn đồi ,người mà đã ở trong một sự tức giận điên tiết và quan sát trò hề của cô với Coran.Cô không chú ý đến bất kì thứ gì ngoại trừ tâm trạng của cô đã khá hơn một chút vào lúc đó, ít nhất là vậy.Nhưng nó không kéo dài. Ngay khi cô trông thấy vẻ mặt giận dữ của Garrick, và thấy không có lời biện bạch nào sắp đến từ cách anh cư sử thô lỗ với cô, cô lại giận điên lên với bản thân cô.

Brenna thở dài buồn bã.Bởi vì đã 2 tháng anh phớt lờ cô rồi.Sau đó anh bắt đầu chuyến đi săn và đã vắng mặt nhiều ngày.Khi anh ở nhà, anh sẽ đi về rất muộn.Cô tự hỏi lúc đó anh đã ở cùng với Morna.Hoặc có lẽ anh đến với Janie hay Maudya ở trong nhà của họ.Có lẽ những người phụ nữ của cha anh- những nô lệ, thậm chí cả Cordelia – nhiều hơn là anh thích!Brenna đã đi lại trên sàn nhà vào thời gian đó, tích tụ lại một hơi nóng lớn.Cô đã tự nói với bản thân cô là cô hoàn toàn đúng để lo lắng.Cô có thể đi ngủ thay vì chờ đợi ông chủ quay về nhà.

Một tối đặc biệt, khi Garrick đã 3 tối đi về muộn từ một cuộc cãi lộn, Brenna đã đi ngủ để trêu tức anh.Anh cuối cùng cũng đã về nhà trong tình trạng say rượu, điên cuồng, và mặc dù thức ăn của anh đang sôi trên bếp, anh đã đánh thức cô dậy và kéo lê cô xuống dưới tầng để phục vụ anh.

Thái độ của anh là than phiền và không chịu sự khước từ, nhưng Brenna đã quá giận dữ để sợ anh.Cô đổ đầy một cái bát gỗ lớn với súp nóng, sau đó bỏ nó trên bàn,làm đổ một nửa số đó trên người anh.Cô biết nó làm đau Garrick, nhưng thực tế rằng anh đã không tỏ ra dễ chịu với tâm trạng của cô.Anh đuổi cô đi sau đó và cô nhah chóng rời đi.không nói một lời về nó vào ngày hôm sau.

Brenna bắt đầu nghe thấy tiếng đập mạnh lên cửa.Cô cảm thấy nhịp đập mạnh mẽ của cô, bởi vì chỉ có Garrck mới gõ như thế.Anh sẽ tự hỏi vì sao cửa lại khóa.Quả thật tất cả các cánh cửa đều cài chốt và đã từ khi cô đi ra hồ một sáng và phát hiện ra một con chó đi lạc đã bị giết thịt và bỏ lại.Yarille trở lên trắng bệch khi bà ấy trông thấy xác chết của con vật nhưng bà nói không có gì, bỏ đi, và Brenna để tự hỏi ai đã làm một việc như thế.

Cô mở rộng cánh cửa, chuẩn bị để nói cho Garrcik biết vì sao cô lại khóa cửa.Nhưng Anselm đang đứng ở đó, khoác bên ngoài một chiếc áo lông nặng, nó khiến ông trông to gấp 2 lần.Nhìn thấy ông đã gây ra một cú sốc cho cô, nhưng chỉ 1 giây sau một tia sáng giận dữ lóe lên trong đôi mắt Brenna.

Cô không nghĩ đến lần thứ 2 trước khi cô chạy đến cái bàn và chột lấy con dao dài cô mới sử dụng để làm thịt con thỏ.Trong cơn tức giận mù quáng của mình, cô đã bất cẩn .Cô quay lại để tấn công, chỉ để phát hiện ra rằng Anselm đã ở đẳng sau cô.Ông chộp lấy cổ tay cô, và với tay khác , làm những ngón tay cô mở ra cho đến khi con dao rơi xuống sàn nhà.Ông đẩy cô ra xa và cô ngã xuống chiếc ghế cạnh lò sưởi, gần như va đập vào nó.

Cô ở đó, thở ra nặng nề, và quan sát ông nhặt con dao lên, sau đó nhìn quanh những thứ khác trước khi ông đóng cánh cửa lại.Khi ông đối mặt với cô, ánh mắt họ khóa lại, màu xanh êm dịu với màu xám giận dữ, và nó dường như đã là hàng giờ trước khi ông cuối cùng cũng chuyển động lại.

Không chịu khuất phục , ông đi đến gần chiếc bàn, kéo chiếc ghế dài ra, và ngồi lên nó.

“Ta muốn cô không bị tổn hại, cô gái,”lời nói của Anselm nói ra một cách cộc cằn, và ông hằng giọng trước khi ông tiếp tục với một giọng nhẹ nhàng.”Cô có thể hiểu ta chứ?Cô đã được dạy ngôn ngữ của ta chưa?”

Brenna không chớp mắt với câu hỏi của ông, nhưng vẫn hoàn toàn yên lặng.Cô quan sát ông đầy nghi ngờ.Lý do gì mà ông đến đây khi Garrick đi xa?

Anselm đùa nghịch với con dao trên tay ông, đầu ông cúi xuống trong khi ông quan sát lưỡi dao dài léo sáng trong ánh lửa.”Ta mong đợi rất ít từ cô,”ông nói với một lời thì thầm nhẹ nhàng.

Brenna cau mày.Ông ta đang nói về cái gì vậy?Cô căng thẳng để nghe ông trong khi ông tiếp tục.”Ta đã không nên đến đây, ta nghĩ vậy.Nó quá sớm đối với cô để quyên đi những gì ta đã làm, hay để hiểu vì sao.Ta căm thù người của cô, cô gái, bởi vì những điều chúng đã làm với con trai ta.Khi cô có một đứa con trai của chính mình, cô sẽ hiểu.Garrick có thể đã quên chúng, bởi nó đã được dạy lòng khoan dung từ mẹ nó, nhưng ta không thể.Chúng ta là những người có một sự kiêu ngạo và báo thù , nhưng ta đã sai khi khăng khăng đòi lấy sự trả thù của ta đến cô và gia đình cô, những người không có lỗi.

Đó là những người Celt ở phía bắc cô, những kẻ đã bắt giữ con trai ta làm tù nhân trong một nhà tù tối tăm hơn một năm, và nó chỉ là một cậu thanh niên 17 lúc đó.Chúng không cho nó đồ ăn, ngoại trừ thứ cháo loãng không dành cho cả những con chó.Chúng đã tra tấn nó để giải trí , nhưng thận trọng để không giết chết nó, bởi vì mục đích của chúng là dùng nó để chống lại những người Viking khác khi họ đến để tấn công chúng.Khi Garrick trốn thoát và quay trở lại với chúng ta, nó chỉ còn là một cậu bé với xương bọc da.Nó phải mất một năm để sức khỏe quay trở lại và những vết sẹo lành đi.”

Cuối cùng Anselm nhìn lên Brenna, đôi mắt xanh của ông buồn bã.”Ta biết cô không hiểu những gì ta đang nói, cô gái.Cô nghe giọng nói của ta, nhưng không hiểu những lời của ta.Nó chẳng hại gì,”ông thở dài.”Ta thích cô, cô gái.Ta khâm phục lòng can đảm của cô và hối hận vì ta đã mang cô khỏi mảnh đất của cô.Cô sẽ không bao giờ biết về nó, mặc dù, bởi vì ta là một người đàn ông với sự kiêu ngạo ngốc nghếch như bất cứ thứ gì khác.Ta không bao giờ có thể nói những lời đó với cô nếu cô hiểu chúng.Nhưng ít nhất ta có thể cố gắng để đền bù và hi vọng rằng một ngày nào đó cô sẽ không căm ghét ta như bây giờ nữa.”

Brenna bị thúc giục để nói với Anselm bằng tiếng của ông, để cho ông biết cô hiểu tất cả những lời ông nói.Như thế nó sẽ mang lại cho cô vài sự thỏa mãn vì làm mất mặt ông, nhưng cô miễn cưỡng từ bỏ điều bí mật đó, điều có thể giúp cô khi cô đã sẵn sàng chạy trốn.Bên cạnh đó, cô bối rối bởi những gì những người của cô đã làm với Garrick và có thể thấy rằng tại sao Anselm lại muốn trả thù( ngay cả nếu cô không thể tha thứ cho ông ta bởi những gì ông và người của ông đã làm với quê hương cô).Sau tất cả, Garrick đã không may bị bắt giữ khi anh lựa chọn để tấn công những người của cô.Tuy vậy, anh đã có thể bị giết khi bị bắt giữ, không phải để giữ lại để tra tấn như trò chơi.

Anselm đứng lên và đặt con dao dài lên bàn.Brenna nhìn nó đặt xuống, sau đó nhìn nhanh về phía lưng người Viking to lớn.

“Đúng vậy,ta biết cô sẽ đâm ta nếu có cơ hội.”Anselm lại nói với sự cộc cằn thường có.”Nhưng đừng cố thử.Ta không muốn chết, không với nhiều năm chiến đấu trước đây của ta, mọi thứ đã được giải quyết, và có những cháu trai để xem và giữ trước khi ta đi gặp Odin ở Valhalla."

(Thần Odin (tiếng Bắc u cổ: Óðinn) là vị thần đứng đầu trong thế giới thần thoại Bắc u và cũng là vua của "thị tộc" thần thánh Aesir. Ông là vị thần chiến tranh, có khả năng quyết định chiến thắng trong những trận chiến và cũng là thần của sự khôn ngoan.)

(Valhalla nghĩa là "cung điện của những người tử trận" là một trong những lâu đài của Odin trong thần thoại Bắc u, nơi ở của những chiến sỹ hy sinh một cách anh dũng ngoài mặt trận (gọi là các Einherjar). Họ được Bragi chào đón và được các Valkyrie đưa về Valhalla. Cổng chính của Valhalla có tên là Valgrind được miêu tả trong phần Grímnismál của sử thi Edda như là "cánh cổng thiêng" và "không ai biết nó được khóa như thế nào". Ngoài ra cung điện này còn có năm trăm bốn mươi cửa và có phòng đủ rộng để tám trăm chiến binh dàn hàng ngang. Tường của Valhalla kết bằng giáo, mái lợp bằng khiên và chỗ ngồi làm bằng những tấm giáp che ngực. Người ta nói rằng có đủ chỗ cho tất cả các chiến binh được chọn. Hằng ngày, những vị anh hùng tử trận, những người sẽ chiến đấu cạnh các vị thần trong trận chiến cuối cùng Ragnarök, tập trận trên các cánh đồng của Asgard. Tối đến họ yến tiệc ở Valhalla với lợn rừng quay và mead (một loại rượu làm từ mật ong). Những người không đến Valhalla phải về Hel, xứ sở của người chết thuộc âm cung Niflheim hoặc một số nơi khác. Ví dụ những người chết ở biển sẽ được đưa về lâu đài của Aesir dưới đáy biển.)

Anselm đi đến lò sưởi để làm ấm bàn tay ông bằng lò sưởi.Nó như thể là ông thách thức Brenna tấn công ông với con dao trên bàn vậy.Hoặc như vậy, hoặc ông chứng tỏ ông sẵn lòng tin tưởng cô.Một cách khôn ngoan, cô ở lại chỗ của cô.

Ông vẫn tiếp tục nói, có lẽ để giải thoát lương tâm mình.”Suốt từ khi ta chú ý đến cô, cô gái, ta đã cân nhắc một cách khó khăn trong tâm trí ta.Nhưng ta nhìn thấy cô đã làm tốt ở đây trong nhà của con trai ta.”Ông liếc qua cô một cách kín đáo.”Đúng , cô đã làm tốt, trong khi tâm trạng của Garrick cáu bẳn một cách u ám .Cô là nguyên nhân phải không?”Đột nhiên ông cằn nhằn.”Chà !như thể cô có thể trả lời ta như là cô có thể.Ta đã thật ngu ngốc nói chuyện với một cô gái, người không hiểu những gì ta nói.Thậm chí còn ngu ngốc hơn khi mang con ngựa chiến lợi phẩm cho một cô gái nô lệ.Cái gì đã ám ta để khiến ta có một quyết định như vậy – à, nó đã như vậy.Garrick sẽ không thích điều đó, nhưng có lẽ nó sẽ cho phép cô cưỡi con ngựa cái màu bạc khi nó biết con ngựa đó là của cô khi ở mảnh đất của cô.”

Brenna hạ ánh mắt của cô xuống thấp hơn bởi ông sẽ nhìn thất sự vui mừng bất ngờ phản chiếu ở đó.Cô không thể tin điều đó.Willow ở đây?Và nó được mang đến để cho cô không phải là Garrcik- là cô!

Anselm đi đến cửa để rời đi.Brenna nhìn chằm chằm một cách tò mò vào lưng ông.Tại sao ông ta lại làm điều này?Sau tất cả mọi chuyện,ông ta đã thắng cô, điều đó không thể hiểu được là giờ ông ta lại tử tế.

Như thể để trả lời cho câu hỏi im lặng của cô, Anselm quay lại từ cửa.”Erin sẽ nói với cô về con ngựa.Ta làm mà không mong chờ gì sự thay đổi cảm giác của cô với ta, cô gái, nhưng đó là một khởi đầu.”Ông cười thầm.”Hành động của ta chắc chắn sẽ mang đến cho cô lý do để nghi ngờ những động cơ của ta.”

Bất kể lý do gì của ông ta, Willow ở đây và lại là của cô.Cô bây giờ đã có một lý do để mạo hiểm đi ra ngoài trong cơn gió lạnh lẽo của mùa đông. mặc dù vậy Cô sẽ cần quần, để cưỡi ngựa thoải mái và bảo vệ cô khỏi cái lạnh.

Brenna thình lình đi quanh căn phòng trong sự kích động của cô.Cô đã không cảm thấy vui vẻ một thời gian dài.Thực tế Anselm không có trách nhiệm đứng đằng sau sự vui thích của cô.Garrick, mặt khác, có thể cấm cô mang Willow ra ngoài sau cuộc cãi lộn của cô với 2 người đàn ông.Một cái cau mày trên long mày cô, nhưng chỉ một lúc.Anh không thể ngăn cô khi anh không ở đây.Và khi anh quay trở về, tốt thôi, quỷ tha ma bắt anh đi.Chỉ cần để cho anh cố gắng ngăn cô lại!
Bình Luận (0)
Comment