Fires Of Winter

Chương 22

Trans :tranngocbicstrong24

Edit :phuongxu989

Brenna đi vào chuồng ngựa và nhanh chóng đóng kín cánh cửa lớn để ngăn cái lạnh. Cô khoác một chiếc áo choàng lông gấu to nặng, cái mà Garrick đã ném cho cô một ngày trước, khi cô gợi ý rằng cuối cùng mùa hè đã trôi qua. Tất cả nô lệ ở đây đều có những chiếc áo choàng không tay hoặc áo vét làm bằng lông thú cũ được may lại với nhau và coi như không có giá trị cho việc buôn bán.

Brenna chắc chắn không hề cảm thấy thích thú với chiếc áo. Mặc dù lớp lông thú rất sạch sẽ, nhưng lớp da lại thô ráp và nặng nề quá chừng. Cô chắc chắn rằng Garrick đã đưa cho mình chiếc áo choàng nặng nhất anh ta có thể tìm thấy, đúng với sự giận dữ của anh ta. Nhưng đó là tất cả Brenna có trừ khi cô phá cái khóa ở căn nhà kho, nơi quần áo, thức ăn dự trữ và của cải của Garrick được cất giữ. Cô quyết định sẽ thực hiện điều này vào một ngày nào đó với sự giúp đỡ của Erin. Bởi vì lúc cô trốn thoát, cô cũng cần những vũ khí được cất giữ ở đó.

Chuồng ngựa thật ấm áp, mùi hăng hăng của ngựa và phân động vật khiến Brenna thấy nhớ nhà da diết. Lúc nhỏ, bất cứ khi nào cô không phải luyện tập với vũ khí hay theo sau Angus, cô đều dành hầu hết thời gian ở chuồng ngựa của cha cô.

Erin không xuất hiện trong tầm nhìn của Brenna. Chắc hẳn ông đang ngủ phía sau, nhưng Brenna không muốn đánh thức ông dậy, không phải lúc này. Bởi cô khó có thể chịu đựng sự phấn khích khi cô chăm chú nhìn vào chuồng của Willow. Và khi trông thấy phần hông màu bạc của con ngựa cái, Brenna liền chạy đến bên cạnh với những giọt lệ lấp lánh trong mắt.

“Ôi, Willow, Willow yêu quý của ta. Ta đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa!” Brenna khóc. Thực tế, cô đã bắt đầu nghi ngờ rằng cô sẽ gặp lại bất cứ gì từ quê hương mình, bao gồm cả người cô và chị kế của cô. Có một lần Brenna đã yêu cầu Garrick để cho cô gặp họ nhưng anh từ chối không một lời giải thích, và cô quá kiêu hãnh để hỏi lại lần nữa.

Brenna ôm chặt cổ Willow, con ngựa khịt mũi và lúc lắc đầu đáp lại. “Ta rất vui được gặp ngươi,” Brenna dịu dàng nói, “đến nỗi ta sẽ tha thứ cho việc ngươi đã quăng ta xuống vào lần cuối cùng khi ta cưỡi ngươi. Đây là địa ngục, nhưng ngươi sẽ khiến nó có thể chịu đựng được.”

“Ai ở đó vậy?” Erin kêu vọng lên từ sau chuồng ngựa, rồi nhanh chóng xuất hiện. “Ồ, là cô à, cô gái. Điều gì đã mang cô đến đây vậy?”

Brenna khẽ cắn môi lo lắng. Cô ghét phải lừa dối Erin, nhưng cô không thể nói sự thật bí mật của cô cho bất cứ ai, không ngay cả người đàn ông lớn tuổi mà cô coi như bạn này. Cuối cùng Brenna nói. “Anselm đã đưa con ngựa đến ngày hôm qua.” “Ông ấy nói chuyện rất lâu, nhưng tôi không hiểu bất cứ điều gì ông ta nói. Tôi đến để hỏi ông ông ta muốn gì.” Brenna quay lại với Willow lần nữa và sự vui mừng trong giọng nói của cô là thật. “Tôi phát hiện ra ngựa của tôi, Erin. Nó đang làm gì ở đây vậy?”

Erin cười khúc khích, không hay biết trò lừa gạt của Brenna. “Con ngựa cái này lại là của cô , cô gái, được đưa đến bởi chính Anselm.”

“Ông ta nói lý do là gì?”

“Không, chỉ là tôi chắc chắn rằng Garrick hiểu con ngựa này thuộc về cô chứ không phải ngài ấy.”

Brenna không thể ngăn tiếng cười bật ra. “Ông nghĩ Garrick sẽ nổi giận chứ?”

“Dĩ nhiên là vậy, cũng giống như ngài ấy nổi giận với tất cả mọi thứ khi đã muộn. Tôi không thể đoán trước điều gì. Tính tình ngài ấy giờ tồi tệ hơn so với vài năm trước, khi cơn thịnh nộ đầu tiên được bộc lộ.”

“Ông muốn nói lần đầu tiên khi Morna bỏ đi?”

“Đúng.”

“Ông cho rằng tính khí thô lỗ của Garrick là bởi vì Morna đã quay trở lại?” Brenna đánh bạo hỏi.

“Thật ra, tôi không thể khẳng định.”

Brenna hiểu thái độ khó chịu của Garrick không nhiều hơn bất cứ ai khác. Anh không quá kinh khủng khi lần đầu tiên cô gặp anh, lúc đó anh hài hước và trêu trọc cô thường xuyên. Còn bây giờ Brenna không hề nghe thấy anh cười, và khi anh nói, nó thật cay nghiệt. Nhưng Garrick chỉ vừa mới nói với cô tất cả trước khi anh rời đi lần cuối. Điều đó như thể họ đã bắt đầu một cuộc chiến câm lặng, chỉ nói chuyện với nhau bằng ánh mắt.

Lần đầu tiên Brenna hi vọng rằng cô chính là nguyên nhân làm nên tâm trạng u ám của Garrick, cô không thể lý giải tại sao cô lại muốn vậy. Không, Morna là nguyên nhân, Brenna chắc chắn vậy. Morna đã là một phần trong cuộc sống của Garrick dù bây giờ anh căm ghét cô ta. Chỉ có một lý do thúc đẩy anh căm ghét Morna nhiều như vậy, nó chứng minh anh đã yêu cô ta quá nhiều. Ý nghĩ đó khiến Brenna trở nên bối rối và cô quyết định tống khứ nó đi, không muốn phiền não nữa.

“Tôi sẽ cưỡi con ngựa của tôi, Erin,” Brenna cương quyết tuyên bố. “Ông có bất kì sự phản đối nào không?”

“Không, nhưng… “

Khi không thấy ông tiếp tục, cô mỉm cười. “Ông lo tôi sẽ không quay lại?” Ông gật đầu ngượng ngùng. Brenna thêm vào. “Tôi chưa đủ kích động để rời khỏi nhà Garrick.”

“Nhưng giờ cô có ngựa của mình, một con ngựa khỏe mạnh, con ngựa mà cô biết rõ và tin tưởng. Nó có thể mang cô đến bất cứ đâu cô muốn.”

“Nó không thể mang tôi về nhà, Erin.” Brenna thì thầm, sự vui sướng rời khỏi đôi mắt trong giây lát. “Giờ hãy giúp tôi thắng yên cho nó. Đã nhiều tháng trôi qua kể từ khi tôi cưỡi ngựa, và thậm chí còn lâu hơn từ khi tôi được cưỡi Willlow. Tôi sẽ về nhanh thôi, bởi tôi chắc chắn không khí lạnh lẽo sẽ bắt tôi về nhà sớm.”

“Ít nhất bây giờ cô đã thừa nhận đây là nhà mình.” Erin nói khi ông nhấc một cái yên ngựa lên lưng Willow.

“Nhà là nơi trái tim ở, và trái tim tôi ở phía bên kia mặt biển tối tăm.”

“Vì lợi ích của cô, cô gái, tôi hi vọng một ngày nào đó trái tim cô sẽ ở lại đây.”

Garrick băng qua cánh rừng thông rậm rạp từ phía đông, nhưng anh dừng lại tại bìa rừng khi trông thấy người cưỡi ngựa băng qua cánh đồng rộng lớn với những lùm cỏ cao bao phủ bởi tuyết dày. Anh có thể trông thấy người cưỡi ngựa rõ ràng, bởi bầu trời mờ tối mang một màu xanh dịu cho anh đủ ánh sáng khi không có mặt trời soi rọi.

Garrick quay lưng lại và ngắm nhìn con ngựa xám bạc duyên dáng trong khi nó phóng nhanh qua cánh đồng, nhưng anh không nhận ra con ngựa là một trong số những con ngựa của anh hay hàng xóm của anh. Tuy nhiên, anh nhớ lại đã trông thấy một con ngựa như vậy lúc ở chuồng ngựa của cha.

Người cưỡi ngựa nhỏ bé, chắc chắn không phải cha anh hay Hugh. Có lẽ là mẹ? Sự tò mò của anh bị khuấy động cho đến khi chiếc mũ lông của người cưỡi ngựa bị thổi bay xuống đất và anh trông thấy mái tóc đen nhánh. Anh cảm nhận được sự giận dữ của chính mình đang tăng lên.

Brenna đã trộm con ngựa của cha anh. Không có lí do nào hợp lý hơn để giải thích cho điều này - cô đã trốn thoát. Sự thôi thúc đầu tiên của anh là đuổi bắt cô và cho cô thấy ngay lập tức rằng cô đã thất bại. Nhưng thay vào đó con ngựa anh đang cưỡi nhắc anh nhớ rằng nó đã quá mệt và không ở trong điều kiện tinh thần tốt cho một cuộc rượt đuổi.

Trước khi Garrick có thể đưa ra một quyết định thì Brenna đã gò cương ngựa thành một hình vòng cung rộng và quay trở lại phía chiếc mũ bị rơi. Nhưng cô không dừng lại để lấy nó, thay vào đó, Brenna giữ chặt bờm ngựa, cúi xuống cố gắng chụp lấy cái mũ khi cô đi qua. Garrick cứng người lại. Cô có thể làm gãy chiếc cổ ngu ngốc nếu đánh mất sự thăng bằng. Với cơn giận mới anh quan sát Brenna khi cô xoay tròn cố gắng thử lại. Lần này cô đã thành công. Giờ cô ghìm cương ngựa rồi dừng lại, tung chiếc mũ lên cao trong không khí và sau đó bắt lấy nó, giống như một đứa trẻ chiến thắng một giải thưởng mong muốn. Thậm chí với khoảng cách lớn giữa họ, anh cũng có thể nghe tiếng cô cười một cách thoải mái như anh đã nghe thấy một lần trước đây.

Trước khi Garrick có thể bình tĩnh lại với những cảm xúc của mình, Brenna bất ngờ phi nước đại xa khỏi anh về hướng mà cô ấy đã đến. Garrick thư giãn và sự tức giận trong anh nhanh chóng lắng đi. Anh quên bẵng đi nỗi băn khoăn của mình về việc tại sao cô lại cưỡi con ngựa của cha anh. Trên hết Garrick nhận thấy cô đã không cố gắng chạy trốn giống như anh tưởng tượng. Anh sẽ không phải đưa ra sự trừng phạt cho một nô lệ chạy trốn. Và anh hài lòng về điều đó, ít nhất, anh không mong muốn làm đau Brenna.

Ngay lúc này Garrick không còn trông thấy Brenna nữa, bởi cô đã phóng xuống con dốc ngọn đồi dẫn về nhà anh. Nhưng âm thanh từ tiếng cười vui vẻ của cô vẫn tiếp tục dội lại trong tâm trí theo cách nó đã có kể từ ngày anh nhìn thấy cô đề nghị Cora một cuộc cưỡi ngựa về nhà. Nó vẫn dày vò anh rằng cô thích bầu bạn cùng với một người nô lệ hơn là với chính anh.

Trong nhiều phương diện khác, Brenna vẫn là một đứa trẻ. Cơn giận của cô và sự thách thức cô đưa ra là bằng chứng cho sự thực đó, giống như sự dại dột anh vừa mới chứng kiến trên cánh đồng chẳng hạn. Và cô vẫn giữ mãi sự ngoan cố trước đây, như những ngày thơ ấu khi cô cầm dây cương, tự do sống với mong muốn là một người con trai của Ngài Angus chứ không phải một người con gái. Linnet đã kể cho anh rất nhiều về Brenna, những điều mà hầu hết mâu thuẫn với những gì Cordelia nói. Garrick không biết tin ai trong hai người phụ nữ đó. Anh đã có ý thiên về sự miêu tả của Cordelia, bởi chính cô đã xác nhận lại luận điểm của anh về phụ nữ nói chung. Nhưng Garrick cũng trông thấy bằng chứng cho những lời nói của Linnet rằng Brenna vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn.

Có chúa mới biết anh đã bị cô làm cho mê mẩn tới mức nào! Anh không thể đuổi con cáo nhỏ đó ra khỏi tâm trí mình ngay cả khi anh đã cố gắng. Garrick hi vọng sự vắng mặt lâu ngày khỏi căn nhà sẽ giúp mình, nhưng ngay cả khi anh đuổi theo con mồi, Brenna và sự ngang bướng của cô vẫn ở trong tâm trí anh. Ít nhất điều đó cũng an ủi rằng Brenna đã xua tan những suy nghĩ ủ ê của anh về Morna, giờ đây những suy nghĩ của anh nhuốm đầy sự u ám. Từ mụ đàn bà lẳng lơ tóc vàng đến người phụ nữ thích gây gổ tóc đen - cả hai đều giống nhau, đều không thể tin tưởng được.

Garrick thúc ngựa hướng về phía ngôi nhà. Anh trở về với những bộ lông thú khác nhau sẽ được xử lý và sẵn sàng cho mùa xuân, khi anh căng buồm trở lại những khu chợ buôn bán phía đông. Anh đã giật nảy mình khi nhìn thấy hai con gấu đen đang ngủ đông và rồi đánh ngã một.

Nó là một lý do hoàn hảo để mời những người hàng xóm của anh và có một bữa tiệc để cho tất cả cùng chia sẻ. Brenna sẽ không thích điều đó, nhưng Loki(quỷ) bắt cô ta đi. Bộ da gấu sẽ được bán vào mùa xuân tới, và có lẽ Brenna cũng vậy. Đó là một cách để giải thoát những suy nghĩ của anh về cô gái Celtic. Hay là giải thoát chính anh khỏi cô gái?
Bình Luận (0)
Comment