Freud Thân Yêu

Chương 11.6

Tới chiều, Ngôn Cách tỉnh lại. Khi mở mắt ra, lòng bàn tay anh cảm giác được hơi thở ấm áp của cô, ngưa ngứa. Ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh, anh cụp mắt nhìn, mặt cô đặt nghiêng trên lòng bàn tay anh, ngủ ngon lành. Mặt cô mềm mại vô cùng, lần này anh không kiềm chế nữa, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm, xúc cảm mềm mịn quen thuộc. Trái tim anh hơi loạn nhịp.

Cô tỉnh lại ngay sau đó, giọng nói cô gấp gáp: “Anh tỉnh rồi!”

Họ hàng trong phòng bệnh đều đưa mắt nhìn tới, Ngôn Cách lên tiếng: “Xin hãy ra ngoài, tôi muốn thay quần áo.”

Anh chậm rãi ngồi dậy, vén chăn xuống giường. Mọi người ra ngoài, Chân Ý cũng đứng dậy.

“Em đi đâu thế?” Ngôn Cách hỏi.

“Ơ?” Chân Ý quay lại, ý của anh là giữ cô lại ư?

Phòng bệnh chìm vào tĩnh lặng. Chân Ý ngồi cạnh anh, hơi căng thẳng bởi sự thân mật bất chợt của anh: “Anh muốn em thay áo cho anh à…”

Còn chưa dứt lời, bả vai đã trĩu xuống. Cô lập tức ngậm miệng, ngơ ngẩn nhìn trời, nuốt khan một cái. Khoảnh khắc trước, anh tựa đầu vào vai cô, không một tiếng động, yên ả biết bao. Ồ, muốn đẩy người ta đi để được một mình ở bên cô sao?

Cơn gió thổi vi vút qua cửa sổ. Cô nghe thấy tim mình đang đập thình thịch mãnh liệt. Ồ, lúc thế này không nói gì ư? Cô chậm rãi chớp mắt, ừ, không nói thì không nói.

Có con chim đậu lên bệ cửa sổ, kêu chiêm chiếp, nhảy nhót một hồi rồi bay đi. Vừa quay đầu lại, ngay cả đôi môi của anh cũng trắng bệch, nhưng vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt, nhắm nghiền mắt tựa trên vai cô. Đau đến vậy mà trông như không sao cả.

Chân Ý đau lòng chết đi được. Anh mệt rồi, cô cũng mệt rồi, vậy nên hãy tranh thủ thời gian điều trị ở bệnh viện, trước tiên phớt lờ mọi chuyện, cứ nương tựa vào nhau như thế, để thân thể và tâm hồn đều được nghỉ ngơi một chút. Trong phòng bệnh, thời gian chậm rãi trôi, cô hơi nghiêng đầu dựa vào đầu anh. Tóc anh mềm mượt, mơn trớn mặt cô, gần gũi và thân thiết.

Đang định nhắm mắt lại, cô nghe Ngôn Cách nói: “Chân Ý, giúp anh thay quần áo.”

Cảm xúc bình lặng bỗng nhiên hỗn loạn, cô nhìn anh chằm chằm, mặc dù cố kìm nén nhưng rõ ràng đôi mắt đã lóe lên ánh sáng. Ngôn Cách ngồi dậy, khẽ nói: “Cánh tay anh bị tê, không kịp đợi khôi phục cảm giác rồi mới thay, cũng không muốn nhờ y tá giúp.”

“Thay đồ đi đâu thế?”

“Cục Cảnh sát. Về chuyện của Lâm Hàm, chắc đêm qua cảnh sát đã thẩm vấn Hoài Như xong. Em là nhân chứng quan trọng. Có lẽ cảnh sát đang trên đường đến gặp em. Và cả cái chết của Hứa Mạc.”

Chân Ý khóa cửa lại, lấy áo sơ mi và quần thoải mái trong chiếc va li người nhà họ Ngôn mang đến. Cô giúp anh cởi áo, cả tấm lưng băng kín mít khiến cô khó chịu, ngoài miệng lại ra vẻ thoải mái: “May là mặt không bị thương, nếu không thì xấu lắm.”

Anh không biết tại sao, hỏi: “Xấu thì em sẽ để tâm hả?”

Cô hơi sửng sốt, hỏi ngược lại: “Nếu em để tâm, anh có buồn không?”

Anh không lên tiếng. Cô cẩn thận mặc quần áo cho anh.

Hai người ra khỏi phòng bệnh, Tư Côi và mấy cảnh sát khác đã chờ bên ngoài. Họ là nhân chứng quan trọng của vụ bắt cóc.

“Hai người bị trúng đạn nên chúng tôi không thẩm vấn ngay từ đầu, nhưng vì tính chất của vụ án nghiêm trọng, không thể đợi đến lúc vết thương của hai người khỏi hẳn được.” Mắt Tư Côi đỏ hoe, sưng húp, không biết đã khóc bao nhiêu lần.

“Bọn tớ đang chuẩn bị tới Cục Cảnh sát.”

Lúc lên xe, Tư Côi khẽ nói với Chân Ý: “Cậu nhớ Lâm Hàm chết thế nào không?”

Chân Ý gật đầu: “Hoài Như ở đâu?”

“Được luật sư của cô ta đưa đi rồi.” Tư Côi gằn nhẹ, “Là Dương Tư.”

Chân Ý không ngờ tới: “Các cậu không thẩm vấn cô ta à?”

“Thẩm vấn rồi, từ ba giờ cho đến chín giờ sáng. Mấy tổ bọn tớ thức cả đêm, nhưng…” Tư Côi quay đi, quai hàm vẫn run rẩy, “Cô ta nói rằng mình bị Hứa Mạc ép buộc, không phải cố ý giết người. Chân Ý, là vậy phải không?”

Chân Ý trầm lặng, hồi lâu sau gật đầu: “Đúng vậy.”

“Nếu cô ta gặp được luật sư tốt, có lẽ…” Tư Côi nghẹn ngào, ngay cả lên tiếng cũng khó khăn, “Chân Ý, có lẽ cô ta thật sự bị ép buộc bất đắc dĩ, nhưng chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ khi chết của Lâm Hàm, tớ liền muốn bắn chết cô ta ngay!”

Đến Cục Cảnh sát, Doãn Đạc cũng có mặt. Cái chết thảm khốc của Lâm Hàm làm rúng động cả nước và cũng làm đảo lộn hệ thống chấp pháp của thành phố K. Lúc Dương Tư đưa Hoài Như đi, nhóm Doãn Đạc đã chuẩn bị khởi tố. Mặc dù lịch sử pháp chế của thành phố K không có án lệ bị ép giết người, nhưng hệ thống pháp luật tương tự ở Anh Mỹ đã từng xuất hiện, bị cáo bị ép giết người thậm chí không bị xử phạm tội giết người cấp độ hai (*) và sẽ được phán trắng án. Căn cứ theo đặc điểm án lệ ở thành phố K, lần này, bồi thẩm đoàn và chánh án có thể sẽ tham khảo án lệ tương tự ở nước ngoài.

(*) Giết người cấp độ hai là ngộ sát với ý định làm bị thương chứ không cố ý giết người. (Mọi chú thích trong cuốn sách này đều của người dịch.)

Lúc Chân Ý bị thẩm vấn, cô đã kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện xảy ra hôm đó cho cảnh sát, kết quả, giống với lời trần thuật của Hoài Như, cô ta không nói dối. Khi rời khỏi phòng thẩm vấn, mắt của một loạt cảnh sát bên ngoài đều hoen đỏ. Doãn Đạc im lặng rất lâu, cuối cùng nói với Chân Ý: “Rạng sáng hôm nay họ xông vào tầng hầm, Lâm Hàm bị trói ở đó, nghe nói bị trói đứng, miệng bị dán băng, ngực bị đào rỗng. Tư Côi nói anh ấy chết không nhắm mắt.”

Trái tim Chân Ý như bị con dao đâm mạnh vào, ngẩng đầu nhìn, mắt Doãn Đạc cũng ươn ướt: “Chân Ý, mặc dù nói những lời này không thỏa đáng, song cảnh sát nào ở đây cũng muốn Hoài Như bị giam chung thân. Nhưng rất có thể cô ta thậm chí không phải ngồi tù.”

Chân Ý hiểu điều này. Cô cúi đầu: “Xin lỗi, mấy lời em nói khi nãy là tất cả những gì em biết. Không còn gì nữa.”

“Anh biết.” Doãn Đạc hít vào, “Có điều, một người bình thường dù tự cứu bản thân đi nữa thì sao có thể không hề nương tay mà móc tim của một người sống chứ!”

Chân Ý nhíu mày, Doãn Đạc hỏi: “Em hết thời gian chịu phạt rồi, không đi lấy giấy phép hành nghề à?”

Chân Ý ngẩn người: “Gần đây bận quá.”

“Đi lấy đi.” Doãn Đạc nói, “Nếu thất bại trong vụ kiện hình sự, hy vọng em và đồng nghiệp có thể giúp đỡ người nhà Lâm Hàm tiến hành tố tụng dân sự.”

Chân Ý nặng lòng ngồi xuống, Dịch Dương ngồi cạnh tua băng ghi hình, cho cô xem đoạn băng thẩm vấn Hoài Như. Cô ta khóc mãi, vô cùng nhu nhược và sợ hãi.

Dịch Dương than thở: “Cảnh sát mất đi đồng nghiệp đều hận cô ta, nhưng tại phiên tòa công khai, dân chúng sẽ đứng về phía cô ta. Cô ta sẽ khiến người xem cảm giác rằng mình cũng là người bị hại.”

Chân Ý thoáng lo lắng, ngẩng đầu lên, thấy An Dao cũng tới. Người giết Hứa Mạc là cô ấy nên cũng bị gọi đến để điều tra.

Chân Ý đi theo Dịch Dương vào phòng nhận tin. Cô thấy hơi lạ, rạng sáng ở ngoài xưởng, cô thoáng thấy bóng dáng Ngôn Hủ, sau đó liền không thấy đâu nữa. Ngôn Cách bị đưa vào phòng phẫu thuật, An Dao tới Cục Cảnh sát, Ngôn Hủ đều không xuất hiện. An Dao để xõa tóc, mày cong mắt hạnh, răng trắng môi đỏ, là người đẹp cổ điển điển hình. Trước sau cô ấy vẫn bình thản, giọng nhẹ tênh, thong thả thuật lại chuyện xảy ra hôm ấy: “… Thằng bé rất ngoan, không khóc. Tôi ôm thằng bé chạy ra ngoài. Hành lang cắm đầy nến, ánh sáng mờ mịt. Lúc đi qua căn phòng ấy, tôi nhìn vào trong, rất tối. Tôi nhớ ra Hoài Như còn bị trói, định đi cứu cô ấy. Lúc tới cửa tôi bắt gặp Hoài Như, cô ấy nói đã gỡ được băng dính, chỉ còn Hứa Mạc ở bên trong. Cô ấy định chạy trốn, tôi đưa thằng bé cho cô ấy, một mình đi tìm Hứa Mạc.”

“Tại sao cô không chạy?”

“Trong quá trình bắt cóc, anh ta không gây thương tổn cho tôi, nói chuyện anh ta cũng hiểu. Tôi cảm thấy anh ta không phải là người tàn nhẫn.” Mắt An Dao khép hờ, sắc mặt quạnh hiu.

“Nói chuyện anh ta cũng hiểu là sao?”

“Lúc đầu anh ta muốn giết đứa trẻ, tôi nói tim thằng bé quá nhỏ, anh ta bỏ qua, cũng không vì vậy mà vứt bỏ nó, lại còn chăm sóc nó.”

“Chăm sóc thế nào?” Tư Côi hỏi, “Không phải trẻ con cần uống sữa sao?”

“Anh ta cho nó uống máu.”

Tư Côi thảng thốt.

“Máu động vật.” An Dao nói, “Lát sau anh ta đưa người cảnh sát và Chân Ý đang hôn mê đến, tôi sợ anh ta làm hại Chân Ý nên nói cô ấy là y tá trong khoa. Anh ta liền đưa Chân Ý đi nghỉ ngơi, còn nói rất áy náy vì đã đập đầu cô ấy, phải mời cô ấy ăn để bổ sung dinh dưỡng.”

Tư Côi hỏi: “Cô vào phòng, sau đó thì sao?”

“Căn phòng rất tối, tôi tìm Hứa Mạc khắp nơi, anh ta ở sau tủ, bụng đang chảy máu. Tôi không biết vết thương của anh ta thế nào, chắc hẳn không nặng, anh ta đứng dậy được. Tôi dìu anh ta đi vài bước, anh ta thấy con tin Hoài Như biến mất, bỗng dưng sầm mặt, kề con dao bén lên cổ họng tôi.” An Dao nhíu chặt mày, “Lúc ra cửa đi qua bể nước, anh ta bị trượt chân. Tôi muốn chạy, anh ta nhào tới tóm lấy tôi, tôi nắm lấy tay anh ta chống cự, không biết sao con dao lại đâm vào ngực anh ta. Tôi sợ quá bèn bỏ chạy.”

Tư Côi hỏi: “Phản ứng của anh ta?”

An Dao day huyệt thái dương, suy nghĩ đầy khó khăn: “Anh ta lùi ra sau, ngã lên băng chuyền cạnh cửa.”

Tư Côi nhận thấy cô ấy muốn nói lại thôi, hỏi cho bằng được: “Anh ta bị sao thế?”

“Anh ta khóc?”

“Khóc ư?”

“Ừ, không khóc thành tiếng, nhưng tôi thấy anh ta rơi nước mắt. Anh ta nói…” An Dao đau khổ che mắt lại.

“Nói gì?”

“Anh ta nói: Bác sĩ An…tim tôi…lại đau rồi.”

Không biết tại sao, trái tim Chân Ý cũng đau. Cô nhớ lại hình ảnh Hứa Mạc ngồi trước bàn mổ, ôm ngực nức nở: “Tôi bị bệnh rồi, sao không có bác sĩ nào có thể cứu tôi vậy?” Cô hận Hứa Mạc hại chết cảnh sát Lâm, nhưng lại cảm thấy rõ ràng gã có thể thoát khỏi bi kịch này.

Nhưng những lời này không hề nhận được sự đồng cảm của người khác, sắc mặt của mấy cảnh sát lạnh tanh, đồng đội chết thảm khiến họ không thể thông cảm chút nào cho Hứa Mạc, càng không muốn tìm hiểu nguyên nhân gã giết người. Định nghĩa cuối cùng về gã là kẻ sát nhân ăn thịt sống biến thái, không chừng lan truyền đi còn trở thành con quỷ giết chóc ăn thịt người.

Tư Côi không còn gì để hỏi: “Bác sĩ An, có thể kiểm tra nói dối không?”

“Có thể.”

Chân Ý chọc chọc vào mu bàn tay Ngôn Cách, khẽ hỏi: “An Dao được xem như tự vệ chính đáng phải không?”

Ngôn Cách chau mày, như có điều suy nghĩ: “Hiện tại xem như là vậy.”

Người kiểm tra nói dối cho An Dao là Quý Dương. Trước thiết bị phát hiện nói dối, cô không hề căng thẳng. Quý Dương hỏi mấy vấn đề căn bản, An Dao trả lời đều đều ngắn gọn, thời gian suy nghĩ vừa phải, ngập ngừng vừa đúng lúc. Trên máy, hình ảnh và số liệu cũng không có vấn đề gì.

“Hứa Mạc thường xuyên đi tìm cô, cô có nghĩ tới có gì bất thường không?”

“Điều gì bất thường chứ?”

“Cô không nghĩ tới anh ta mắc chứng hoang tưởng à?”

“Không hề.” Lắc đầu, mọi biểu đồ đều bình thường.

Quý Dương chi tiết hóa vấn đề: “Cô khám cho anh ta mấy lần?”

“Khoảng năm lần.”

“Anh ta không bị làm sao nhưng vẫn tiếp tục tới tìm cô phải không?”

“Đúng.” Số liệu hết sức bình thường.

“Một người không bị bệnh lại thường xuyên tới tìm cô, cô không cho rằng anh ta có vấn đề gì sao?”

An Dao chần chừ: “Hơi hơi.”

“Là gì?”

“Tôi cho rằng anh ta thích mình.”

Câu trả lời này khiến Quý Dương khựng lại một giây, quả thực anh ta không ngờ rằng lại có một đáp án hợp tình hợp lí đến vậy.

“Cô cho rằng anh ta thích cô?”

“Đúng.” Tim đập bình thường, nét mặt chuẩn mực.

“Cô có thích anh ta không?”

“Không thích.” Khẽ cau mày, bổ sung một câu, “Bởi vì tôi và chồng chưa cưới quen nhau như vậy, nên không ghét anh ta.”

Những câu hỏi tiếp đó chuyển sang chuyện sau khi bắt cóc, câu trả lời của An Dao vẫn không có vấn đề gì.

Câu hỏi cuối cùng là về tự vệ chính đáng. “Cô trở về phòng vì muốn kiểm tra tình trạng của Hứa Mạc và cứu anh ta ra?”

“Đúng.” Hết thảy bình thường.

“Cô tìm được anh ta, mà anh ta lại bắt cô làm con tin?”

“Đúng.”

Tiếp theo hỏi về chi tiết việc cô đâm Hứa Mạc, câu trả lời ăn khớp với trước đó.

Quý Dương đảo lộn thứ tự toàn bộ vấn đề, hỏi lại lần nữa. Từ đầu đến cuối An Dao vẫn ổn định, thiết bị phát hiện nói dối như đã ngủ yên, mọi tham số đều bình thường. Chân Ý khều lòng bàn tay Ngôn Cách, anh cúi đầu, cô dẩu môi nói bằng khẩu hình: “Anh ta không giỏi bằng anh.” Vẻ mặt rất đắc ý, rất tự hào và càng kiêu ngạo.

Ngôn Cách nghĩ: Cô ấy đúng là đang bao che.

Quý Dương quay lại đưa tay ra hiệu cho Ngôn Cách, ý là còn gì muốn hỏi nữa không. Ngôn Cách lắc đầu. An Dao kiểm tra nói dối xong xuôi, ra ngoài nói mấy câu với Ngôn Cách, đại khái ngày mốt là đám cưới nên chiều nay cô phải về Thâm Thành. Chân Ý đứng ở cửa, nhìn bóng lưng rời đi vội vã của cô ấy, hỏi: “Ngôn Hủ về Thâm Thành chuẩn bị đám cưới rồi à?”

“Ừ.” Anh hờ hững trả lời, “Chiều nay anh cũng về Thâm Thành.”

Chân Ý nhìn anh, ánh mắt rực sáng.

“Em muốn đi cùng à?”

“Đương nhiên là đi cùng rồi.” Chân Ý bất mãn, “Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, chị dâu không tham dự đám cưới của em chồng thì coi sao được?”

“…” Ngôn Cách lơ đãng nới lỏng cổ áo, hít thở hơi khó khăn.

Anh im lặng một lát, chợt hỏi: “Có nhớ anh từng nói với em có vài người có thể thoát khỏi phép kiểm tra của thiết bị phát hiện nói dối không?”

“Nhớ chứ.” Chân Ý ngẫm nghĩ, “Như Tống Y, cô ấy bị nhân cách phân liệt, không biết mình giết người.”

“Đó là bệnh nhân tâm thần. Có một số người bình thường hoặc được huấn luyện đặc biệt, hoặc tâm lý đủ vững vàng, hay tính cách lạnh lùng, đều có thể vượt qua máy phát hiện nói dối.”

Chân Ý sửng sốt: “Ý của anh là?”

“Cô ấy nói dối.”

Chân Ý cẩn thận nghĩ lại, câu trả lời của An Dao không hề mâu thuẫn: “Tại sao anh không hỏi cô ấy trên máy phát hiện nói dối?”

Ngôn Cách không lên tiếng, nhớ lại lời Ngôn Hủ nói với anh: “Anh, xin anh đừng phân tích em.” Thật ra ý của Ngôn Hủ chính là: Xin đừng phân tích An Dao.
Bình Luận (0)
Comment