Freud Thân Yêu

Chương 12.1

Ra khỏi Cục Cảnh sát, Chân Ý nhận được điện thoại của Biện Khiêm, nói cô đã mãn hạn phạt, hy vọng cô sớm ngày trở lại làm việc. Sau khi cân nhắc, cuối cùng cô quyết định đi lấy lại giấy phép hành nghề. Lúc rời khỏi tòa nhà, ánh mặt trời rực rỡ nhưng lòng cô bao phủ trong mây mù. Cô đứng trên bậc thềm, lên mạng tìm kiếm, trên diễn đàn có rất nhiều người bàn vụ Hoài Như giết cảnh sát. Có người lập chủ đề bình chọn “Nếu bạn là Hoài Như, trong tình huống bị hung thủ uy hiếp tính mạng, liệu bạn có giết người không?” 41% số người lựa chọn có thể giết người, 42% lựa chọn không biết, và chỉ vỏn vẹn 3% dứt khoát lựa chọn không giết.

Chân Ý day mạnh ấn đường, đau đầu thật. Mười mấy ngày nữa sẽ mở phiên tòa xét xử vụ Hoài Như và Lâm Hàm, An Dao và Hứa Mạc, đến lúc đó có thể cô sẽ phải ra làm chứng. Cô định bước xuống bậc thềm lại thấy Dương Tư đi lên. Hai người gặp mặt trò chuyện vài câu, Dương Tư nói: “Hoài Như cũng đáng thương, bỗng dưng bị tên tâm thần bắt cóc, vì mạng sống mà giết người cảnh sát sắp chết, đây được xem như tự vệ, nhưng bây giờ lại phải ra tòa.”

Chân Ý không thoải mái lắm, nói: “Dù cô ta chủ động hay bị ép, giết người chính là giết người.”

“Nhưng cô ấy không có sự lựa chọn, đó là mục đích chính đáng.” Dương Tư tranh cãi, “Tin rằng cậu đã xem truyền thông đưa tin, dư luận đồng tình với Hoài Như. Chân Ý, cậu là người được lợi, nếu Hoài Như không giết Lâm Hàm, kết quả của cậu sẽ ra sao?”

Chân Ý cảm thấy từ sau khi rời khỏi văn phòng cô không thể nói chuyện với Dương Tư đến nơi đến chốn được nữa. Cô bước xuống bậc thềm với tâm trạng không thoải mái, vẻ phiền muộn bực dọc viết cả lên mặt. Lúc mở cửa xe cho cô, Ngôn Cách nói: “Em muốn ở lại à?”

“Gì cơ?”

“Anh cảm thấy, em muốn ở lại ra tòa cùng công tố viên Doãn.” Anh nói nhẹ nhàng.

Trái tim Chân Ý giật thót, cô thật sự có chút ý nghĩ này nhưng: “Em cũng không muốn bỏ lỡ đám cưới của Ngôn Hủ và An Dao. An Dao cô ấy…” Cô ấy yêu Ngôn Hủ như vậy, yêu đến mức không có một người bạn. Chưa kể cô ấy là trẻ mồ côi, không có người thân. “Chỉ trì hoãn một ngày thôi, không sao đâu. Sau đám cưới, em sẽ lập tức trở về, đành thức đêm chuẩn bị làm chứng và giải quyết vụ án vậy.”

Vết thương của hai người chưa lành nên để tài xế lái xe. Sau khi qua cửa ngõ thành phố, chiếc xe không hướng về trung tâm mà vòng ra biển, chạy trên đường quốc lộ ven bờ biển rộng thênh thang. Một bên là cây xanh rợp bóng, một bên là trời xanh biển biếc. Lúc mặt trời lặn, mặt biển lung linh ánh sáng, khung cảnh tươi đẹp rung động lòng người. Tầm nhìn rộng mở, cảnh đẹp tự nhiên, những suy nghĩ khiến Chân Ý phiền muộn dần dần được gió biển thổi bay, cảm xúc bình lặng trở lại. Con đường quốc lộ chạy dài đã tới điểm cuối, xe ô tô rẽ cua vòng lên núi, biển cả lơ lửng ngoài dải cây xanh. Núi rừng phương Nam xanh mướt và nõn nà, trên núi trăm hoa nở rộ, khoe màu đua sắc, hoa tường vi phủ kín sườn núi như thác nước, hoa cúc màu vàng rúc vào nhau như con thú nhỏ, cây hoa hông trắng như tác phẩm nghệ thuật lóng lánh trong suốt nổi bật giữa rặng cây xanh.

Cảnh đẹp trên núi khiến người ta say mê, Chân Ý nằm nhoài trên cửa sổ ngắm nghía, tâm trạng tốt dần lên. Cô bất giác thở than: “Trở về Thâm Thành mất một hai tiếng nhưng bao năm nay lại trở về không đến năm lần.”

Ngôn Cách vẫn nhìn cô mãi, nhìn cô từ lúc mặt ủ mày ê, dần dần gục bên cửa sổ hóng gió cho đến khi đưa tay ra bắt lấy cơn gió, rồi sau đó là khuôn mặt với nụ cười thường thấy. Bây giờ anh mới an tâm, tựa vào ghế chậm rãi nhắm mắt lại, thật sự mệt mỏi. May mà cô sinh ra đã có khả năng chữa lành vết thương cho mình nhanh chóng. Thật ra, anh muốn đưa cô đi từ sớm rồi, giờ đã muộn tám năm.

Thêm nửa tiếng trôi qua, rừng núi miên man phía xa xuất hiện một thác nước uốn quanh xinh đẹp chạy dài, hơi nước mịt mùng. Cây xanh râm mát, trăm hoa đua nở, trang viên phương Nam cổ kính ẩn mình trong đó. Thấp thoáng trông thấy đình đài lầu các, dưới ánh chiều tà, nơi ấy yên ả tuyệt đẹp, như người đẹp thời xưa dịu dàng thướt tha, không gì sánh nổi.

“Anh sống ở đây từ bé à?” Cô hào hứng hỏi.

“Ừ.” Anh nói hững hờ.

Ánh tà dương hắt vào cửa sổ, rơi trên khuôn mặt tuấn tú hiếm có của anh như ngọc lưu ly. Bỗng dưng Chân Ý nghĩ, chỉ có nơi này mới có thể gọi là địa linh nhân kiệt. Chỉ người được sinh thành dưỡng dục ở nơi như thế mới có thể tĩnh tại, bụi trần không nhuốm tâm can. Lòng cô xao động, sau đó lại thấp thỏm: “Sẽ gặp rất nhiều trưởng bối của anh sao?”

“Ừ.” Giọng anh nhàn nhạt, sợ cô lo lắng bèn an ủi: “Đừng nói mấy lời kỳ lạ là được.”

Cô cảm thấy không đúng cho lắm, “Em nào có nói mấy lời kỳ lạ đâu?”

Cô đúng là không tự biết mình, Ngôn Cách cân nhắc một hồi, “Đừng đùa kiểu đó.”

“Kiểu gì cơ?”

“Ví dụ như nhìn thấy hoa quả liền nói: Chuối thật tốt, tự thân vận động, con gái đều thích chuối.”

Chân Ý hơi lúng túng, cô thật sự hay nói mấy lời kiểu đó, nhưng: “Em sẽ nói vậy trong trường hợp này sao?”

“Anh chỉ là thấy em lo lắng, muốn em thả lỏng một chút.”

Chân Ý bặm môi. Ngôn Cách thấy cô cau mày, đúng là lo lắng thật, lòng mềm đi, khẽ nói: “Ngày mai mới gặp, đến lúc đó em ở bên anh là được rồi, không cần phải nói gì, cứ giao cho anh.”

Cánh cổng cổ kính lâu đời xuất hiện giữa hàng cây xanh phía trước. Cổng tự động mở, con đường dưới xe biến thành đá lát. Xung quanh dần hiện ra con đường nhỏ bắc lan can gỗ, cầu nhỏ bắc qua dòng nước, nhà cổ thanh nhã. Dọc theo con đường đâu đâu cũng là cây xanh hoa thắm, thỉnh thoảng lấp ló mái hiên, chuông gió, hoặc góc cánh cửa vẽ tranh cổ…

Cuối cùng chiếc xe dừng lại, trời đã chập tối. Ngôn Cách dẫn cô đi vào một căn viện, hai người đứng canh ngoài cửa, cung kính cúi người chào. Ngay lối vào là một chiếc bình phong bằng ngọc trắng gắn giấy Tuyên Thành, bức tranh thủy mặc vẽ cảnh hát ca đêm Thanh minh, kẻ lãng tử trong tranh rất có phong thái hào hiệp hờ hững thời Ngụy Tấn. Vòng qua bình phong, là một căn viện kiểu Trung Quốc rất yên ắng, lát đá xanh mát lạnh mà dày nặng, bước lên trơn bóng, tiếng bước chân như bị nền nhà nuốt trọn. Có khe đá mọc một hai nhành bồ công anh, hoa nhỏ màu vàng, lông tơ màu trắng, tràn trề sức sống. Cách đó không xa là một thác nước, đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, long lanh như thủy tinh. Phía Tây căn viện có dòng suối nhỏ. Cơn gió lướt qua, căn viện mông lung hơi nước, như bức tranh mưa bụi.

Gian chính là một tòa lầu hai tầng với cửa gỗ ban công, ghế mây thềm đá cùng đèn lồng hoa lam tỏa sáng le lói. Giữa sắc chiều tà, nơi đây thoát ly thế tục mà tự phụ quyền quý. Trong góc có một khóm trúc, những con chim màu lam nhảy nhót trên đó. Cạnh ban công trồng một cây sơn trà, những quả sơn trà màu vàng nhạt tròn trịa chen chúc.

Mỗi một vật trong vườn, dù là chậu hoa cái giá cũng đều được mài giũa tinh xảo, hoặc chạm trổ hoa văn, hoặc vẽ tranh danh lam thắng cảnh. Vậy mà trông không hề xa hoa lãng phí. Nơi này đẹp khiêm tốn và yên ả.

Vào căn chính, mở cửa ra là phòng khách, ghế trường kỷ gỗ hoa lê đặt nệm dựa lưng màu gỗ thông, nhẹ nhàng tao nhã. Gần cửa sổ có bàn pha trà, có chiếc giường mỹ nhân không biết của triều đại nào. Phòng khách rất rộng, cách hai lối cửa hình vòm, một bên chính là thư phòng. Trên bàn đặt một chiếc máy tính xách tay màu đen, mấy quyển sổ màu đen, mấy ống đựng bút gỗ màu đen, sạch sẽ mà thanh tịnh. Bên kia là phòng vệ sinh và cầu thang gỗ.

Việc đầu tiên Ngôn Cách làm khi vào nhà là rửa tay. Chân Ý dựa vào cạnh cửa, phòng vệ sinh thoang thoảng mùi trầm hương, bồn rửa tay hình đài sen với sắc men xanh trong trẻo, trên tường treo những đồ trang trí mang phong cách cổ xưa. Phòng vệ sinh đẹp đẽ tĩnh mịch đến nỗi chỉ e khách sạn năm sao cũng không thể bì kịp.

“Chúng ta chờ Ngôn Hủ ở đây à?”

“Họ không đến đâu.”

“Vậy tới đây làm gì?”

Ngôn Cách đang cầm khăn lau tay, liếc mắt nhìn cô: “Anh ở đây.”

“Thật á?” Cô trợn tròn mắt. Bởi là nơi anh trưởng thành mà chốn cổ xưa này thoáng chốc trở nên thân thiết vô cùng. Cô nhìn về chiếc cầu thang kia: “Không phải trên kia là phòng ngủ của anh chứ?”

“Ừ.”

Cô nổi hứng: “Em có thể lên xem chút không?”

“Đến giờ cơm tối rồi.”

Cô cười tít mắt, khéo hiểu lòng người mà còn chu đáo: “Được rồi.”

Lại nói: “Đêm nay em có thể ngủ ở đó không?”

“…” Ngôn Cách nói: “Phía Tây có phòng cho khách.”

Chân Ý bất mãn: “Đối với anh, em chỉ là khách thôi à?”

“…” Thật là… “Không phải.”

“Thế tại sao phải ngủ phòng khách?”

Vẫn luôn như thế, cô luôn đưa ra một mớ lý luận tréo ngoe, rõ ràng không logic, nhưng anh lại không thể phản bác. Anh cúi đầu lau tay, không nói lời nào. Chân Ý lười biếng dựa vào cạnh cửa: “Ngôn Cách, em biết anh thích em. Dù anh không nói nhưng em đã phát hiện ra rồi.”

Anh im lặng vài giây, mở vòi nước… rửa tay lần nữa. Chân Ý vui sướng vô cùng, khoanh tay nghiêng đầu cười khanh khách, giọng tự mãn đáng đánh đòn: “Em biết anh thích em mà, chậc chậc chậc, không phải thích bình thường đâu, mà rõ ràng là thích vô cùng… Anh chịu mang em về nhà, thật ra đã nhận định em là chị dâu của Ngôn Hủ rồi. À, anh muốn kết hôn với em.”

Ngôn Cách không nói tiếng nào, dưới ánh đèn màu ngà, hai má anh ửng lên chút hồng hồng không dễ phát giác. Ai kia với bộ dạng tiểu nhân đắc chí vội làm liều: “Đã như vậy, anh còn không chủ động giải quyết em cho xong đi? Nếu không ngày nào đó em bị tên khác cuỗm đi, anh chỉ còn nước một mình trùm chăn khóc đấy.”

Mắt Ngôn Cách sâu thẳm hơn, nói: “Em không làm vậy đâu.”

“…” Nụ cười của cô vơi bớt, im lặng giây lát.

Màn đêm tĩnh lặng, ngoài kia có tiếng chim kêu chiêm chiếp, trong này là tiếng vòi nước chảy ào ào.

“Vâng, em không làm vậy đâu.” Giọng nói có phần không thoải mái, thoáng vẻ tủi thân, “Anh biết em không làm vậy, biết em đến chết cũng không buông tay anh, nên anh mới khong coi em là gì cả.” Cô quay ngoắt đi đằng khác.

Ngôn Cách giật mình, hơi giận bản thân. Khó khăn lắm cô mới bỏ qua chuyện phiền lòng ở thành phố K để trở về Thâm Thành, và cũng khó khăn lắm tâm trạng cô mới khá hơn một chút, anh lại chọc giận cô.

“Chân Ý.” Anh tắt vòi nước, khẽ nói, “Anh đâu có không coi em là gì.”

Cô không nghe, cúi gằm mặt, rất chán nản. Ngôn Cách không ngờ một câu nói của mình đã khiến cô không còn hào hứng, nhất thời hơi luống cuống, nhớ lại cô nói mình tẻ nhạt. Anh chạm vào mu bàn tay cô: “Chân Ý, anh không nghĩ vậy. Em đừng giận.”

Giọng cô nghẹn ngào: “Em đã giận rồi.”

Vừa nghe tiếng nức nở của cô, anh càng không biết phải làm sao, trong lòng rất hoảng hốt nhưng ngoài miệng chỉ biết ngốc nghếch lặp lại: “Chân Ý, đừng giận.”

“Vậy anh hôn em đi.” Cô khoan dung nhẹ giọng.

Mặt Ngôn Cách ửng đỏ, ngẫm nghĩ một giây rồi chậm rãi nghiêng người, cúi đầu kề sát cô, chạm nhẹ lên môi cô. Dịu dàng mềm mại, hơi thở rất ấm áp. Trái tim Chân Ý run rẩy, tươi đẹp và kỳ diệu, ngoài miệng lại không tha cho anh: “Em nói là hôn sâu mà.”

Ngôn Cách sững sờ trong chốc lát, màu đỏ trên mặt lan đến bên tai. Lúc này, trang viên tĩnh lặng truyền đến một tiếng trống gõ buổi hoàng hôn, từng tiếng trầm hùng mà vang vọng trong buổi chiều mờ sương, như thể đến từ chốn cổ đại xa xưa nào đấy.

“Đó là gì thế?”

“Đến giờ cơm tối.”

“Vậy mau đi thôi.”

Ngôn Cách “ừ” một tiếng, trái tim đập thình thịch đầy căng thẳng ban nãy đã bình lặng trở lại. Thật ra đã chuẩn bị sẵn sàng, giờ phút này tâm trạng anh không thể nói rõ là lấy làm may mắn hay tiếc nuối nữa. Ra cửa đi vòng lên hành lang kéo dài, gió đêm thổi tới từ hàng rào, mang mùi hoa kim ngân thoang thoảng, mát lạnh và tinh khiết.

“Ngôn Cách, anh nợ em một nụ hôn sâu đấy, nhớ nhá!”

“… Ừ.” Anh trầm lặng một giây, hỏi, “Chân Ý.”

“Ừm?”

“Vừa rồi thật ra em không giận phải không?”

“Ha ha. Dù sao anh vẫn nợ em một nụ hôn sâu.”

Góc căn viện có một tòa tháp nhỏ, chuông gió trừ tà trên mái hiên leng keng trong gió, ánh đèn trên tầng gác mái sáng trưng.

“Nơi đó là gì thế?”

“Nơi chứa đồ cũ.” Anh nói ngắn gọn, thấy cô vẫn nhìn quang, bèn kéo cánh tay cô. “Đi thôi.”

Đẩy cô đi trước, bản thân anh lại không dằn được mà quay đầu lại, nhìn lên tầng gác mái.
Bình Luận (0)
Comment