Trước đó tại ngự thư phòng, Giang học sĩ mang theo nữ nhi cùng nhập cung đến gặp hoàng đế.
Ngôn Phong đúng ra lúc này không muốn triệu kiến bất luận kẻ nào, thế nhưng Giang Yên đại nhi nữ của Giang đại học sĩ vừa giúp hắn được một
vấn đề lớn. Nàng ta tuy là nữ nhi nhưng từ nhỏ đã được phụ thân của mình dạy dỗ rất nghiêm khắc, là một vị cô nương có trí thức uyên bác.
Giang Yên vừa mới thiết lập được một hệ thống thi thư mỗi năm của
quan trường, hệ thống mới này có thể hạn chế tối đa việc thi sĩ có thể
dùng tiền mua chuộc giám thư, cũng sẽ công bằng tuyển cử được không ít
người thật sự có tài để phò trợ hoàng đế.
Trong lúc triều đại vừa thay đổi, hoàng đế mới đăng cơ chưa đến nửa
năm đã quyết định triệt tiêu thế lực cùng phe cánh tiền triều, cắt chức
thay đổi vị trí quan lại không hề nhỏ, vẫn còn đầy lỗ hổng.
Tất cả đại tướng mỗi doanh từ Thảo Đường quân trước kia đều là nhân
tài, nhưng hầu hết bọn họ đều là tướng sĩ, nếu bàn về dẫn binh đánh trận thì không còn gì phải nói, thế nhưng sách lược chính sự lại cũng không
thể giúp ích gì nhiều. Đến cuối cùng văn nhân thật sự có thể dùng cũng
chỉ có Ngọc Trúc thừa tướng, việc chiêu mộ càng nhiều nhân tài có trí
thức sâu rộng cũng là vấn đề cấp thiết.
Chính vì vậy dù lúc này tâm trạng hoàng đế không tốt cũng sẽ đồng ý
để Giang Yên vào gặp mặt, nàng ta bề ngoài không có gì nổi bật, thế
nhưng chỉ với học thức uyên bác của mình thì cho dù là nữ nhi cũng đáng
để Ngôn Phong thưởng thức.
Hoàng đế nghĩ nếu chỉ cần Giang Yên muốn, hắn sẵn sàng phong cho nàng ta một chức vị để có thể sử dụng học thức đó của mình, dù sao đối với
hắn chỉ cần là người tài thì đều có chỗ dùng: “ Lần này ngươi thật sự đã giúp trẫm một việc lớn, quả không hổ danh là nhi nữ của Giang đại học
sĩ.”
“ Tiểu nữ không dám nhận.”
“ Hoàng thượng đã quá lời.” Giang Dương đại học sĩ lên tiếng: “ Nhi
nữ của thần chỉ là vô tình nghĩ ra được ý tưởng tạo lập lại một hệ thống thi cử, lại tự ý làm chủ dâng lên hoàng thượng, quả thật ngông cuồng.”
“ Giang đại học sĩ không cần phải khiêm tốn, ngươi quả thật có một vị thiên kim vô cùng thông minh.” Ngôn Phong lại nhìn Giang Yên: “ Chỉ là
vô tình nghĩ ra rồi dùng cách thức của mình để thiết lập lại, vậy mà vô
cùng hoàn thiện không chút sơ sót. Trẫm thấy sẽ không có bất cứ kẻ nào
có khả năng nhận hối lộ hoặc gian lận trong những kỳ thi thư mỗi năm,
rất tỉ mỉ.”
“ Tạ hoàng thượng khen ngợi.” Giang Dương vốn là người khiêm nhường
lại không thích phô tài, đương nhiên sẽ không thật sự muốn để nữ nhi của mình vì có được chút thành tích, còn được hoàng đế khen ngợi mà sinh
kiêu mới cố ý né tránh tán thưởng của hoàng đế.
“ Giang Yên, lần này ngươi thật sự đã lập công lớn.” Ngôn Phong lại
lên tiếng: “ Nói đi, ngươi muốn trẫm ban thưởng cho mình thứ gì?”
“ Ban thưởng?”
“ Hoàng thượng.” Nhìn vẻ mặt vừa thoáng qua của Giang Yên liền đoán
ra nhi nữ của mình muốn điều gì, Giang Dương vội nói: “ Đây thật sự là
bổn phận Giang gia phải nên phân ưu cùng hoàng thượng, sao có thể nhận
ban thưởng.”
“ Trẫm cũng là ban thưởng xứng đángcho nhi nữ của ngươi, Giang đại học sĩ không cần từ chối nữa.”
Giang Yên nghe nói thì tựa như muốn bắt lấy cơ hội này, nàng vội vàng quỳ xuống khẳng định nói: “ Hoàng thượng, tiểu nữ muốn được ban hôn
cùng với Di An vương.”
“ Sao cơ?”
“ Xin hoàng thượng đồng ý ban hôn tiểu nữ cho Di An vương.”
“ Yên nhi.” Giang Dương liếc mắt muốn nhắc nhở Giang Yên nhưng nàng
lại muốn làm như không nhìn thấy, ông cũng vội vàng quỳ xuống: “ Hoàng
thượng, Yên nhi thân là nữ tử lại có thể không cần đến khí tiết cầu được ban hôn, là do thần không biết dạy dỗ.”
“ Ban hôn ngươi cho Lang Vi sao?” Ngôn Phong cũng không nghĩ nàng ta
sẽ đưa ra yêu cầu này, hắn lại nói: “ Lang Vi trước đó đã có vương phi
cũng có nhi tử, cho dù là trẫm ban hôn người cùng lắm cũng chỉ có thể
làm thiếp. Với một nữ tử có tài như ngươi còn có thể xin một tước vị,
làm thiếp có phải đã quá thiệt thòi cho ngươi?”
“ Hoàng thượng.” Giang Dương bất ngờ không biết nên nói gì. Hoàng đế
không nổi giận Giang Yên nói chuyện không chú ý lễ tiết, thế mà hắn lại
còn nghĩ ban hôn như vậy sẽ còn khiến nhi nữ của mình sẽ phải chịu thiệt thòi.
“ Tiểu nữ không cần tước vị.” Giang Yên kiên định lên tiếng trả lời: “ Tiểu nữ cũng chỉ là một cô nương tại khuê phòng, ước muốn cũng giống
như bao cô nương khác mà thôi. Nếu hoàng thượng đã thật sự muốn bản
thưởng, xin hoàng thượng hãy tác thành cho tiểu nữ.”
Ngôn Phong hỏi lại: “ Ngươi thật sự sẽ không hối hận sao?”
“ Chỉ cần hoàng thượng đồng ý, cho dù tình cảm của tiểu nữ không được đáp trả đi nữa, tiểu nữ cũng sẽ không hối hận.”
- -----------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Vân ngạc nhiên nghe Ngôn Phong nói, y nhớ lại lúc mình đến ngự
thư phòng thì cũng chỉ nghe được chút ít đã vội hiểu lầm hắn, bản thân
lại không có nghe thấy trước đó bọn họ nói cái gì: “ Vậy ngươi mà Giang
đại tiểu thư muốn được gả là Di An vương?”
“ Một nữ tử phải mở lời xin được ban hôn, chứng tỏ tình cảm này không phải xuất phát từ hai phía. Ta cho cô ta một danh phận rõ ràng, kết quả sau này ra sao cũng là tự mình chọn lựa.” Ngôn Phong nói xong lúc này
vẫn còn nằm phía trên Phiên Vân, hắn lại hỏi: “ Vậy bây giờ ngươi biết
mình hiểu lầm ở đâu rồi chứ?”
“ Ta…”
“ Ta đã nói bản thân mình không hề cao thượng đến mức có thể như nữ
nhân, ngu ngốc chấp nhận phân chia tình cảm của người mình yêu cho bất
cứ kẻ nào khác.”
“ Ta không cần phải tự hạ thấp bản thân đến vậy. Không cần biết người thật sự muốn lập thêm bao nhiêu phi tử, nhưng ta dám chắc chắn người
không muốn nhất chính là phải từ bỏ ta.”
“ Thân là hoàng hậu lại dùng kiếm uy hiếp tính mạng của hoàng đế,
người nói xem nếu để tin này lọt ra bên ngoài. cho dù hoàng đế người
không muốn đi nữa thì triều thần cùng dân chúng Thiên Lang quốc, họ có
thể cho phép nam hoàng hậu này được yên ổn ngồi trên vị trí hoàng hậu
nữa hay không?”
Nhớ đến mình vừa rồi có mấy hành động và lời nói đó, Phiên Vân nhận
ra bản thân toàn làm mấy chuyện không đâu trước mặt Ngôn Phong. Y cảm
thấy hổ thẹn, mặt cũng đỏ đến đáng sợ, Phiên Vân bắt đầu vung tay phản
kháng muốn đẩy Ngôn Phong trên người mình ra.
Ngôn Phong rất dễ dàng có thể đè y lại không thể nhúc nhích, nhìn
thấy Phiên Vân cố ý nghiêng mặt đi không để hắn nhìn mới nhếch môi cười: “ Phiên nhi, ngươi làm sao vậy, không muốn ta?”
“ Ta…”
“ Là vì phát hiện ra ngươi vừa hiểu lầm ta, lại còn ghen tuông làm ra mấy hành động đó. Phiên nhi là đang hối lỗi và cảm thấy xấu hổ mới
không dám nhìn ta, đúng chứ?”
“ Người nghĩ là do ai chứ?” Phiên Vân vừa thẹn vừa giận, y vẫn không
chịu nhìn Ngôn Phong mà lớn tiếng chất vấn hắn: “ Hoàng thượng rõ ràng
là cố ý, ngươi biết ta hiểu lầm nhưng ngay từ đầu lại không chịu giải
thích rõ ràng.”
“ Nếu ta vừa khi trở về đã hướng ngươi giải thích, vậy ta còn có thể
biết được trong lòng ngươi thật ra đang nghĩ cái gì?” Ngôn Phong liếm
qua trên vành tai đỏ ửng của Phiên Vân, hắn cố ý thì thầm bên tai y: “
Ta chính là muốn nhìn xem hoàng hậu của mình có thể vì hiểu lầm mà ghen
đến đâu.”
“ Đừng có nói thẳng ra nữa, người chính là cố ý khiến ta mất m…”
Phiên Vân không chịu được Ngôn Phong trêu ghẹo bên tai mình, y xoay đầu
trở lại muốn đối diện với hắn mắng một lúc thì lập tức đã bị ngôn Phong
áp xuống môi mình hôn lấy.
Chẳng cho y được cơ hội nói thêm lời nào, Ngôn Phong vừa ngậm lấy
cánh môi Phiên Vân đã bắt đầu xâm chiếm cắn mút. Hắn dùng lưỡi tách ra
đôi môi mềm bị cắn đến chảy máu rồi đi vào bên trong khoang miệng của
Phiên Vân, vẫn là hơi thở quen thuộc của y cùng với một chút vị tanh của máu hòa lại với nhau, tất cả những thứ đó đều khiến Ngôn Phong như muốn cắn nuốt y vào trong bụng mình đến không còn sót lại thứ gì.
“ Ừm… mm” Trong miệng liên tục bị đầu lưỡi của Ngôn Phong càn quét
mỗi ngóc ngách, từ vành môi đến đầu lưỡi cũng đã muốn tê cứng phát đau.
Phiên Vân tay đang bị Ngôn Phong khóa đến không thể thoát ra cũng siết
chặt lại, y thế nhưng lại không hề có ý sẽ đẩy ra cái hôn của Ngôn
Phong, trái lại đầu lưỡi cũng cố gắng đáp trả sự điên cuồng của hắn.
“ mm… ư…”
Ngôn Phong vẫn không thể nào cảm thấy đủ, thế nhưng khi vừa nghe thấy tiếng rên rất khẽ trong cổ họng của Phiên Vân thì hắn liền ngừng lại.
Lưu luyến tách ra hương vị tựa như sự cám dỗ nơi hai đầu lưỡi triền miên quấn lấy nhau, Ngôn Phong rời đi đôi môi của Phiên Vân kéo lên một sợi
chỉ bạc kết nối hai người.
“ Phiên nhi.” Ngôn Phong vừa si mê vừa đau sót đôi môi bị hắn hôn cắn đến chảy máu, dịu dàng lau đi vành môi sưng đỏ của Phiên Vân, Ngôn
Phong trầm giọng: “ Có biết chỉ vừa khi nghĩ đến ngươi sẽ rời bỏ ta, bị
ngươi vứt bỏ lại phía sau, ta đã có ý nghĩ đáng sợ đến thế nào hay
không?”
Phiên Vân vừa rồi bị cái hôn của Ngôn Phong khiến đến nghẹn, y vẫn
còn nhớ dáng vẻ đáng sợ đầy sát ý của hắn. Phiên Vân hít thở dồn dập một hồi rồi mới có thể lên tiếng nói: “ Là muốn lấy giết chết ta sao?”
“ Giết chết ngươi?” Ngôn Phong khẽ cười, hắn ôm chặt lấy Phiên Vân
lại hôn nhẹ lướt qua trên môi y mới nói: “ Tệ hơn nữa ta đã nghĩ có nên
biến ngươi trở thành một phế nhân, không thể đi, cũng không thể cử
động.”
“ Hoàng thượng?”
“ Nếu như vậy thì cho dù Phiên nhi không muốn đi chăng nữa, cũng
không có cách nào rời khỏi. Giống như trước kia ngươi chăm sóc ta, lần
này ta cũng có thể chăm sóc cho ngươi.”
Phiên Vân nghe những lời nói điên rồ của Ngôn Phong, y thế nhưng lại
chẳng hề có cảm giác sợ hãi gì. Trái lại Phiên Vân có thể cảm thấy đôi
tay đang ôm chặt mình lại run lên một chút, y suy nghĩ lại nói: “ Lúc
trước khi vẫn còn ở Nhật Minh vương phủ, nếu không có Thệ Ngọc vương phi thì ta cũng không cảm thấy tệ lắm. Thế nên nếu hoàng thượng thật sự làm vậy với ta, ta cũng sẽ không để tâm đâu.”
“ Ta sẽ không làm vậy.” Ngôn Phong luồn những ngón tay bên trong mái
tóc đen mượt của Phiên Vân, hắn đưa lên mũi mình ngửi một chút lại nhìn y dịu dàng nói: “ Ta vừa học được một điều rất đáng để thử từ Thẫm Ngụy
và Vong Âm.”
“ Sao cơ?”
“ Nếu thật sự có một ngày ngươi muốn rời khỏi, ta cũng không ngại từ
bỏ tất cả để đuổi theo.” Ngôn Phong lại nói: “ Dù sao thì thứ duy nhất
ta không thể từ bỏ, chính là ngươi.”
Phiên Vân ngạc nhiên một hồi đối diện với Ngôn Phong, y đột nhiên khi hắn không còn dùng sức nữa mà trở mình đổi vị trí của họ. Phiên Vân hé
lên nụ cười tuyệt mỹ rồi chủ động hôn hắn: “ Hoàng thượng cùng với Sở
nhi, cuộc sống ta từng mong ước đều đã có được cả rồi, không lý nào lại
muốn từ bỏ nó cả.”
Nhật Minh vương phủ hơn ba năm trước.
“ Ngươi trước kia.” Ngôn Phong nói: “ Trước khi biết mình phải gả cho ta, có từng nghỉ tới tương lai bản thân muốn sống thế nào chưa?”
“ Đã từng nghĩ qua.”
“ Nói ta nghe.”
“ Ta mong muốn tương lai không có gì to lớn, chỉ là muốn ăn no ngủ đủ. Tốt nhất không cần phải lo nghĩ cái gì, an bình mà sống.”
“ Chỉ như vậy thôi?”
“ Đúng vậy, chỉ như vậy thôi.” Phiên Vân mỉm cười, y cũng không thể
nói với hắn còn có muốn cưới vợ sinh con. Bất quá suy nghĩ lại nói: “ Có một gia đình nhỏ của mình cũng tốt nữa.”
End
[ Tác giả xin thông báo chính truyện của Ngôn Phong và Phiên Vân chính thức End.
Tiếp theo tác giả có thể sẽ viết thêm một phần truyện chính cho Nhã
Thanh, và cũng vì nhiều ý kiến trái chiều từ bạn đọc, thế nên xin xác
thực cũng độc giả của Song Bích bộ 3 ( Ngụy – Thanh – Âm) là 3p nhé.
Song Bích xin gửi lời cảm ơn đến tất cả các bạn đọc đã theo dõi truyện
cho đến thời điểm hiện tại, thêm nữa cũng hy vọng sẽ còn rất nhiều bạn
sẽ yêu thích tiếp tục đi tiếp cùng Song Bích và bộ 3 ( Ngụy – Thanh – Âm) ]