Thủy Liêm một thôn làng nằm sát biên giới phân chia lãnh thổ giữa hai nước,
nơi này không bao lớn nhưng có khá nhiều dân cư tập trung đông đúc, đa
số nguyên do là vì lãnh thổ tiếp giáp cùng với Bạch Miên một nước thuộc
tiểu quốc của Thiên Lang quốc.
Đây là một đất nước dưới sự cai trị của nữ đế, Bạch Miên chỉ là một
quốc gia yếu kém về mặt quân sự, ngay cả lãnh thổ cũng rất nhỏ, trái lại bọn họ có những phương thức để nuôi dưỡng được thảo mộc và các loại
lương thực ngũ cốc.
Nữ đế Bạch Miên từ đời của tiên đế Duật Thiệp vẫn còn tại vị đã ký
bản giao ước quy thuận, bọn họ mỗi năm đều sẽ cung cấp đủ số những loại
cống phẩm, và cả yêu cầu về thảo dược cùng lương thực phục vụ cho chiến
sự và quân binh, đổi lại Bạch Miên sẽ nhận được sự bảo hộ từ Thiên Lang
quốc, tiếp tục được quyền cai trị độc lập.
Bạch Miên quốc do nữ đế cai trị cũng sẽ không hiểu chiến, chính vì
vậy dân chúng ở Thủy Liêm thôn tại biên giới hai nước được ngăn cách bởi con sông Thủy Liêm có cuộc sống vô cùng hòa thuận. Người dân hai nước
thường sẽ tại nơi này trao đổi các mặt hàng để thu mua buôn bán trong
nước, thường vẫn sẽ là lương thực, thảo dược hoặc gấm lụa trang sức
chẳng hạn.
Lúc này bên ngoài thôn tại một cánh rừng cách không xa, Nhã Thanh
cùng Vong Âm ngừng lại bên một tán cây lớn có bóng mát để nghỉ ngơi.
Vong Âm lấy túi da đựng nước vẫn chưa vội uống lại nhìn xem Nhã Thanh
đang vuốt bờm ngựa của Mã Yết, hắn đi lại đưa túi nước cho y mới nói: “
Ngươi chắc khát rồi, uống một chút nước đi.”
“ Được, cảm ơn.” Nhã Thanh gật đầu nhận lấy, y vẫn còn lưu luyến vuốt tay trên bờm ngựa một lần rồi mới ngồi xuống một tảng đá bên dưới gốc
cây, Nhã Thanh uống một hơi mới đưa trả lại cho Vong Âm: “ Của ngươi.”
Vong Âm nhìn xem trên trán Nhã Thanh đầy mồ hôi, hơn nữa y phục nơi
cổ áo cũng đã thấm ướt. Hắn không ngại lên tiếng nói: “ Nếu cảm thấy mệt thì ngươi đừng tự mình cưỡi ngựa nữa, chúng ta đổi một cỗ xe là được
rồi.”
“ Ta thích cưỡi ngựa hơn.” Nhã Thanh không nhìn hắn, nói xong lại
không thấy Vong Âm lên tiếng nữa. Y hơi liếc mắt nhìn xem, hắn dường như trong lòng khó chịu đều để cả ngoài mặt. Nhã Thanh thở dài mới chịu nói nhiều hơn một chút: “ Ngồi xe cảm thấy rất tù túng, hơn nữa cũng đã sắp vào thôn Thủy Liêm, chúng ta có thể sẽ ở đây vài hôm nên tạm thời cũng
không cần dùng đến xe ngựa.”
“ Ta chỉ là thấy ngươi cưỡi ngựa nửa ngày đi đường đã chẳng còn sức,
vậy nên Thẫm Ngụy mới phải tự mình đi trước dò đường thử xem.”
“ Các ngươi chỉ toàn làm những việc dư thừa, ta trước kia cũng không cần phải phiền phức như vậy.”
Vong Âm nhìn thân hình nhỏ gầy của Nhã Thanh lại nói: “ Ta cũng phải
tự hỏi trước kia ngươi một mình làm sao sống được đến bây giờ, rõ ràng
đường lớn bên ngoài dẫn tới Thủy Liêm thôn cũng đã được chỉ dẫn trên bản đồ, ngươi lại nhất định băng rừng để đi.”
“ Ngươi không biết ta luôn muốn tìm cái mới sao?” Nhã Thanh lấy ra
một tấm bản đồ được vẽ trên vải, y nhìn lại một lần cánh rừng mà bọn họ
đi qua trên đó rồi lại nhìn xung quanh một lượt: “ Vừa rồi lúc chúng ta
đi qua chỗ này có hai dãy núi đá, bên dưới còn có một con suối nhỏ. Mấy
thứ tựa như vậy đều không được thể hiện chi tiết, trên bản đồ cũng chỉ
cho biết khu rừng này có thể nối liền với sông Thủy Liêm hoặc là được
dẫn thẳng đến thôn làng.”
“ Mấy thứ nhỏ nhặt đó làm sao có thể chú ý từng chi tiết để lưu lại,
hơn nữa bản đồ cũng đã chỉ rõ đường đến thôn Thủy Liêm. Ta thấy ngươi
nhất định muốn chọn băng qua nơi này, lý do là để tìm thêm mấy loại thảo dược sinh trưởng tự nhiên đúng chứ.”
“ Ngươi nói cũng không phải là sai.”
Xem Nhã Thanh cất đi bản đồ, Vong Âm lại lên tiếng nói: “ Lúc chúng
ta vừa rời khỏi hoàng thành không phải ngươi nói muốn trở lại Trình Dinh thôn, chính là nơi chúng ta từng ở lại lúc hộ tống hoàng thượng chạy
khỏi hoàng thành, tại sao một tháng trước khi xem thi thể của đứa trẻ đó lại muốn đổi ý đến Thủy Liêm xa xôi này?”
“ Ta có một số việc cần tìm hiểu, cũng vừa hay ở đây xem có thể mua
được vài loại thảo dược hiếm của người Bạch Miên hay không.” Nhã Thanh
trầm mặt suy nghĩ, y cứ nhớ lại đứa trẻ đó tắt thở ngay trước mặt mình
thì trong lòng không thể nào dễ chịu được.
Vong Âm suốt một tháng qua quan sát, từ lúc Nhã Thanh không
cứu được đứa trẻ bệnh chết đó, hắn cũng có thể nhận ra y không vui mới
nói: “ Ngươi không phải thần thánh, đứa bé đó lúc chúng ta vừa phát hiện không bao lâu cũng đã tắt thở, ngươi không cần tự trách.”
“ Ta biết…” Nhã Thanh chỉ nhỏ tiếng trả lời rồi không nói gì nữa,
không khí lúc này cũng trở nên yên tĩnh. Đột nhiên lại nhìn thấy Vong Âm siết lấy kiếm bên người, hắn lại hướng mắt về một phía tựa như đang đề
phòng gì đó. Nhã Thanh lên tiếng hỏi: “ Làm sao vậy?”
“ Ta nghe thấy có tiếng nữ nhân đang kêu cứu.”
“ Nữ nhân?” Nhã Thanh cũng im lặng lắng nghe thử, thế nhưng y nghe thấy cũng chỉ là tiếng gió cùng vài tiếng cỏ cây va chạm.
Vong Âm nghiêm mặt cảnh giác, hắn trầm giọng: “ Giữa rừng núi như vậy sao đột nhiên lại có người kêu cứu, ta thấy không đúng.”
“ Ngươi đừng có đa nghi nữa, đây không phải là chiến trường có kẻ bày mưu tính kế, trên đường đi gặp phải người cần giúp đỡ thì có gì lạ.”
Nhã Thanh đứng lên, y chỉ tay theo hướng Vong Âm đang nhìn: “ Là đường
này sao?”
“ Chờ đã.” Vong Âm định nắm lấy cổ tay Nhã Thanh thì y nhận ra lập
tức tránh đi, hắn mới đầu sẽ tức giận nhưng thời gian từ lúc bọn họ rời
khỏi hoàng thành thì luôn như vậy, cho dù là Thẫm Ngụy hay hắn thì y
cũng cố ý tránh né những lúc vô tình đụng chạm. Vong Âm hiện đã quen nên không muốn để ý nữa, hắn nói: “ Ngươi theo sau đi.”
Vong Âm nói rồi thì chủ động đi trước Nhã Thanh, hắn biết mình có thể quá đa nghi nhưng bản thân được rèn luyện và trưởng thành trong quân
doanh, hơn nữa còn là chủ tướng một doanh càng cẫn trọng, đương nhiên
không dễ dàng bỏ được thói quen của mình.
“ Có ai không…. Cứu ta với.”
“ Nghe thấy rồi.” Đúng như lời Vong Âm đã nói, hai người họ đi thêm
một lúc thì Nhã Thanh liền nghe thấy tiếng nữ nhân kêu cứu. Y thật sự
phải nể phục thính giác của hắn, xa như vậy cũng có thể nghe được.
“ Để ta.” Vong Âm giang tay chặn Nhã Thanh tiến lên phía trước, hắn
đi lại dùng kiếm chém đi mấy bụi cỏ cây rậm mọc cao hơn nửa người. Nhìn
thấy một vị cô nương có đôi nét xinh đẹp chừng mười tám, mười chín tuổi
đang ngồi trên đất. Vong Âm nhìn xem y phục của nàng ta có chút lạ mắt,
dường như không phải người Thiên Lang mới càng đề phòng hơn: “ Ngươi là
ai?”
“ Cuối cùng cũng có người nghe thấy tiếng của ta rồi, ta chắc chắn
trước đó có nghe tiếng vó ngựa mà.” Nhận ra đã có người đến giúp, Thái
Tuệ Linh mừng rỡ ngước đầu nhìn. Vừa xem đã thấy là một thanh niên tuấn
tú bận y phục tím xuất hiện, nàng ngẩn người một hồi mới nhớ đến việc
quan trọng mà vội nói: “ Ta… giúp ta. Chân của ta bị rắn cắn, ta không
thể cử động được.”
“ Rắn?” Vong Âm nhìn xuống cổ chân vị cô nương lạ kia, đúng là có vết cắn còn đã chuyển màu thâm tím. Hắn chưa kịp nói gì thêm thì người phía sau mình đã vội đi đến trước.
“ Để ta xem.”
“ Ngươi…” Thái Tuệ Linh lại thấy thêm một người nữa xuất hiện, y nhìn xem là nam tử nhưng thân thể rất nhỏ gầy, trái ngược với vị nam tử tuấn tú kia. Cũng chẳng có thời gian mà nhận xét người đến giúp mình ra sao
nữa, Thái Tuệ Nhi nhìn Nhã Thanh đang xem vết thương của mình mới nói: “ Ngươi xem vết cắn làm gì, có thể đưa ta đến Thủy Liêm thôn được không?
chân ta cảm giác cũng không có, không thể tự mình di chuyển được.”
“ Chờ đưa được vào thôn thì đến tính mạng của cô cũng chẳng còn đâu.”
“ Sao cơ?” Thái Tuệ Linh vừa nghe mặt đã tái đi.
“ Xung quanh miệng vết thương đã chuyển màu đến thế này còn không thể cử động, cô cũng nên hiểu nọc độc của loài rắn này không nhẹ chứ.” Nhã
Thanh từ giỏ thuốc nhỏ trên vai mình lấy ra dây băng vải cột lại vị trí
trên vết rắn cắn ở cổ chân Thái Tuệ Linh, y nói: “ Có thể khiến cô chịu
đựng một chút, ta cần phải hút máu độc ra ngoài trước.”
“ Hút… hút máu độc sao?” Thái Tuệ Linh có chút ngại vì dù sao nàng
cũng là nữ tử, nhưng tình hình lúc này liên quan đến tính mạng mình thì
làm sao lo lắng được nhiều như vậy: “ Được rồi, nhưng mà ngươi trị được
sao? Ngươi sau khi hút máu độc ra rồi thì ta thật sẽ không chết chứ?”
“ Ta là đại phu.” Nhã Thanh nói xong lại cúi người muốn hút máu độc
cho nàng ta thì bị kẻ khác ngăn lại, y nhìn Vong Âm nắm lấy cánh tay
mình mới nói: “ Ngươi làm gì vậy?”
Vong Âm trầm giọng: “ Ngươi cơ thể không tốt, không thích hợp. Cứ để cho ta đi.”
“ Đợi…” Nhã Thanh chưa nói xong đã bị Vong Âm kéo ra rồi thay vị trí của mình, y im lặng nhìn hắn rồi cũng không phản đối nữa.
“ Đắc tội rồi.” Vong Âm nâng lên cổ chân của Thái Tuệ Linh hướng nàng nói rồi mới hút ra máu độc ở vết rắn cắn.
Thái Tuệ Linh nhìn một nam nhân tuấn tú như vậy lại có tiếp xúc với da thịt, nàng như vậy mới không tránh khỏi mặt đỏ hồng lên.
Nhã Thanh đứng phía sau cũng có thể nhìn thấy và nhận ra sự ngượng
ngùng của cô nương kia, y lại nhìn Vong Âm dáng vẻ nghiêm túc của hắn
chú ý liền thấy rất thu hút nữ nhân, chẳng trách cô ta lại đỏ mặt thẹn
thùng như thế.
“ Như vậy là được rồi.” Nhã Thanh nhìn hai lần nhổ ra máu sau cùng đã chuyển từ đen sang đỏ tươi mới nói Vong Âm ngừng lại, y lấy một lọ sứ
nhỏ đổ ra thuốc bột màu trắng lên miệng vết thương của Thái Tuệ Linh: “
Đây là thuốc ta chuyên dùng để trị vết thương do bị rắn cắn, cô không
sao nữa rồi.”
“ Vậy thì tốt quá, đa tạ.”
“ Không có gì.” Nhã Thanh nhìn túi nước Vong Âm lúc nãy vẫn còn đeo
bên mình chưa kịp cất lại trên lưng ngựa, y lấy ra một viên thuốc nhỏ
đưa cho hắn: “ Ngươi dùng nước súc qua miệng đi, cũng uống cái này vào,
đề phòng vừa rồi lúc hút máu độc không may cũng vướng phải.”
“ Được.” Vong Âm nhận lấy viên thuốc Nhã Thanh đưa cho mình, hắn thấy bản thân như vừa được y quan tâm mới bất chợt dịu dàng mỉm cười nói: “
Cảm ơn ngươi.”
Thái Tuệ Linh lướt quá nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc cùng nụ cười dịu
dàng của Vong Âm, nàng cũng không có để ý được thật ra hắn vì vừa được
Nhã Thanh quan tâm mới có dáng vẻ như vậy, chỉ là nhìn thấy thì không
tránh khỏi tim trong ngực liên tục đập nhanh thêm mấy lần.