“ Cô nương là người Bạch Miên sao?”
“ Đúng vậy.” Vừa nghe Nhã Thanh hỏi Thái Tuệ Linh liền nói: “ Ta cũng với mấy vị tỷ muội nữa muốn đến thôn Thủy Liêm muốn đổi một ít thảo
dược, để lấy mấy loại trang sức và phấn son của thương nhân Thiên Lang
quốc các huynh.”
Vong Âm nghe thấy cũng nghĩ không sai, hai nước hòa hảo thế nên ở nơi này xuất hiện người Bạch Miên cũng không có gì lạ: “ Ra vậy, mấy vị cô
nương của Bách Miên quốc rất chú trọng đến ngoại hình của mình.”
“ Không chỉ có mấy cô nương thôi đâu, ngay cả nam tử ở đất nước chúng ta cũng sẽ rất đặt nặng vấn đề đó.” Thái Tuệ Linh cười nói rồi lại thở
dài: “ Nhưng lúc đi mọi người là vô tình nghe đến hình như Thủy Liêm
thôn có xuất hiện bệnh dịch, vậy nên tất cả đều lo sợ quyết định quay
về. Ta thì không may mắn như vậy, lần này không đổi được mấy thứ đồ tốt
trở về thế nào cũng bị mắng. Ta cũng chưa tự mình đến đó bao giờ, không
quen đường mới bị lạc mất trong khu rừng này.”
“ Cô vừa nói cái gì?”
Đột nhiên nam tử bận y phục xanh kia lớn tiếng hỏi, Thái Tuệ Linh
nhất thời cũng không biết y hỏi cái gì mà làm lạ: “ Ta… ta nói… mình
không quen đường nên bị lạc?”
“ Không phải.” Nhã Thanh nét mặt lo lắng, y hỏi vội: “ Ngươi vừa nói Thủy Liêm thôn có xảy ra dịch bệnh đúng chứ?”
“ Cái đó sao?” Thái Tuệ Linh gật đầu tỏ vẻ hiểu biết: “ Các huynh là
người Thiên Lang quốc cũng không biết à? Mấy lần trước những người từ
Thủy Liêm thôn trở về đều nói như vậy, ở đó có nhiều người dân chết bất
ngờ không rõ nguyên nhân có thể là do bệnh, hơn nữa ta còn nghe một
người quen nói cô ấy tình cờ nhìn thấy xác của người bệnh chết đó còn
chuyển thành màu tím, da còn có mấy chấm đỏ rất đáng sợ.”
“ Thủy Liêm thôn là nơi tập trung khá nhiều dân làng cũng có cả các
thương nhân thường hay lui tới, vậy tại sao chưa từng nghe nói đến
chuyện như vậy?” Nhã Thanh nhìn Vong Âm, cố ý hỏi hắn xem có biết được
tin gì hay không.
Vong Âm suy nghĩ rồi cũng gật đầu: “ Đúng vậy, tuy chỉ là một thôn
làng nhưng nơi này có nhiều thương nhân lui tới, sẽ không có chuyện
không bị đồn thổi ra bên ngoài, có thể là do dân làng cố ý che dấu.”
“ Đứa bé đó.” Nhã Thanh nhớ lại lúc bọn họ ngồi ăn ở một quán ăn nhỏ
thì có hai mẫu tử xuất hiện, người mẫu thân nói mình là người thôn Thủy
Liêm muốn dùng mấy loại thảo dược của người Bạch Miên đổi một chút đồ
ăn.
Không ngờ đứa trẻ đột nhiên ngã xuống, Nhã Thanh muốn xem bệnh cho nó thì người mẫu thân kia lại ngăn cản đủ đường, cuối cùng chỉ kịp bắt
mạch cho nó một chút thì đứa trẻ đã ngừng thở. Người mẫu thân không ngờ
lại nhìn Nhã Thanh với ánh mắt căm ghét rồi ôm xác đứa con của mình chạy mất, thế nên y mới nhất định phải đến Thủy Liêm thôn xem thử.
“ Ta lúc đó không thể đoán ra được đứa bé đó có bệnh, lại để nó chết như vậy mà không thể làm gì được.”
“ Không phải do ngươi.” Vong Âm nói: “ Một phần là mẫu thân của đứa
trẻ cố tình cản trở, ngươi căn bản không thể chuẩn bệnh được cho nó.”
Nhã Thanh chợt nhớ lại nói: “ Thẫm Ngụy đi trước để tìm đường tới
Thủy Liêm thôn, hắn không biết việc này chắc sẽ không sao chứ?”
“ Thẫm Ngụy có thể tự lo cho mình, ngươi không cần phải lo lắng.”
Nghe thấy hai người họ nói chuyện với nhau, Thái Tuệ Linh không nghĩ
họ không biết chuyện này, bây giờ biết Thủy Liêm thôn có bệnh dịch chỉ
sợ cả hai sẽ không muốn đến nữa, vậy thì nàng biết nên làm thế nào: “
Xin lỗi nhưng các huynh có thể đưa ta đến Thủy Liêm thôn có được không,
chân của ta như vậy… hơn nữa ta không rành đường, có khi lại bị lạc lần
nữa.”
“ Cô biết ở đó có bệnh dịch, tại sao vẫn còn nhất định phải đến?”
“ Ta…” Thái Tuệ Linh khó xử không biết nên trả lời thế nào, cũng
không dám nói với họ nếu mình không đổi được đồ về cũng sẽ bị đánh đến
nhừ xương mà thôi.
Thấy cô ta ngập ngừng không nói, Nhã Thanh cũng không muốn ép mới lên tiếng: “ Đưa cô đi cùng cũng không có vấn đề gì, dù sao chúng ta tiện
đường đến đó, hơn nữa cũng không thể bỏ cô một mình lại chỗ này.”
“ Đa tạ.” Thái Tuệ Linh vừa nghe đã mừng rỡ mở lời đáp tạ.
Vong Âm thấy vẻ úp mở của vị cô nương người Bạch Miên kia cũng không
khỏi phòng bị, thế nhưng Nhã Thanh đã đồng ý rồi hắn cũng không tiện lên tiếng phản đối: “ Tên của cô là gì?”
“ Ta tên Thái Tuệ Linh, cứ gọi ta Tuệ Linh là được rồi.”
- ---------------------------------------------------------------------------------------
“ Đây là chuyện gì?” Thẫm Ngụy quay trở về chỗ Nhã Thanh và Vong Âm
ngừng lại nghỉ chân, lúc này lại thấy xuất hiện thêm một nữ nhân lạ mặt, hắn nhíu mày liếc mắt nhìn Vong Âm: “ Ngươi không có lời giải thích
sao?”
“ Không cần hỏi hắn.” Nhã Thanh lên tiếng: “Vị cô nương này bị lạc
đường còn bị rắn cắn trúng, Là ta đồng ý để cô ấy đi cùng đến Thủy Liêm
thôn.”
“ Đột nhiên xuất hiện nữ tử ngoại quốc giữa rừng cần đến sự giúp đỡ,
kẻ đáng ngờ như vậy tùy tiện nói gì các ngươi cũng tin là thật?”
“…”
Không khí trở nên im lặng, Nhã Thanh thở ra một hơi, y thật khâm phục con người Thẫm Ngụy, cũng chỉ có hắn mới ở ngay trước mặt cô nương
người ta nói thẳng ra như vậy, ít nhất Vong Âm vừa rồi có nghĩ tới nhưng hắn cũng sẽ không nói ra miệng.
Thẫm Ngụy lại nhìn Vong Âm lên tiếng: “ Nhã Thanh có thể không nói đến, ngươi từ lúc nào lại trở nên bất cẩn như vậy?”
“ Ta cũng không phải lòng dạ sắc đá như ngươi, hơn nữa Nhã Thanh cũng đã nói muốn giúp cô ấy rồi ngươi định sẽ thế nào?”
“ Xin thứ lỗi.” Thái Tuệ Linh khó xử mở lời chen vào, nàng ta đối với nam nhân bận y phục đen vừa đến so với Vong Âm còn có thêm mấy phần uy
nghiêm, hắn nhìn đến mình cũng có chút đáng sợ. Thái Tuệ Linh lấy bình
tĩnh rồi mới nói tiếp: “ Ta đúng là có chút khả nghi nhưng thật sự không có ý gì đâu, nếu huynh không tin cũng có thể dùng dây trói ta lại, đến
Thụy Liêm thôn rồi ta lập tức không làm phiền đến các huynh nữa.”
“ Tuệ Linh dù sao cũng chỉ là một vị cô nương, có thể làm được gì. Cô ấy cũng đã nói như vậy rồi, ngươi thật sự muốn trói người ta lại hay
sao?” Nhã Thanh không lên tiếng thì Thẫm Ngụy cũng thật sự nghĩ sẽ trói
cô ta lại, thấy hắn còn chưa chịu đồng ý nên Nhã Thanh lại lên tiếng: “
Có hai người các ngươi ở đây, còn phải lo lắng xảy ra chuyện?”
“ Nhã Thanh.” Vong Âm vừa nghe Nhã Thanh nói chứng tỏ rất tin tưởng
họ, hắn cảm thấy rất vui vì mấy lời của y, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu
do vẫn bị đánh đồng chung với tên Thẫm Ngụy kia.
Thẫm Ngụy trầm mặt suy nghĩ, bây giờ cho dù hắn có phản đối thì Nhã
Thanh cũng chắc chắn không nghe. Huống hồ Nhã Thanh nói cũng không sai,
còn có hắn và Vong Âm ở đây, không lý nào lại để có chuyện xảy ra với y, hắn trầm giọng: “ Được rồi.”
“ Thật tốt quá.” Thái Tuệ Linh thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn lại ba
người thi trong lòng liền suy đoán. Vị thiếu niên bận y phục xanh này
chắc chắn là người có tiếng nói nhất, có thể nghĩ hai nam nhân anh tuấn
kia khả năng là thuộc hạ của y. Vậy nên chỉ cần nàng nhờ vã đúng người
cũng không cần lo lắng nữa, dù sao từ đây vào thôn Thủy Liêm cũng chẳng
còn bao xa.
“ Cô có thể tự mình cưỡi ngựa không?”
“ Hả… à…” Thái Tuệ Linh nghe Vong Âm hỏi thì giật mình một chút, nàng ban đầu nhìn ba con ngựa của bọn họ rồi có suy nghĩ. Thanh y công tử
kia tướng người ốm yếu chắc không thể cưỡi ngựa chung với nàng, còn nam
tử bận đồ đen kia lại rất đáng sợ. Thái Tuệ Linh tới lui còn hy vọng có
thể đi cùng ngựa với Vong Âm, nhưng hắn lại mở lời hỏi trước như vậy,
không lẽ một cô nương như nàng lại không biết xấu hổ nói muốn cưỡi chung một con ngựa với nam nhân?
“ Không sao, ta có thể tự mình…”
Nhã Thanh nói: “ Chân của cô có thể vẫn còn chưa cử động tốt, cứ cưỡi chung ngựa với ta là được rồi.”
“ Không được.”
" Không được."
Nhã Thanh vừa nói thì đã có hai tiếng phản đối đồng thanh vang lên,
lần này không chỉ Thẫm Ngụy mà còn có cả Vong Âm. Thái Tuệ Linh cười
gượng: “ Nhã Thanh công tử, chân của ta có thể cử động lại rồi, chỉ là
cưỡi ngựa thôi, ta là nữ nhi đối với các huynh cũng không tiện lắm.”
Nhã Thanh không trả lời mà chỉ gật đầu, vấn đề mà y suy nghĩ lúc này
không phải ở Thái Tuệ Linh mà là hai tên kia. Không cần phải nói cũng
biết vấn đề sau đó mới là mấu chốt, Nhã Thanh bản thân cũng rất thích
được cưỡi Hắc Bảo và Mã Yết, thế nhưng y sẽ ngồi cùng ngựa với ai thế
nào cũng có vấn đề.
Qủa nhiên Vong Âm và Thẩm Ngụy cùng nhìn về phía y, Nhã Thanh thở dài một tiếng lại cố ý xoay đầu đi. Y nhìn xem Hắc Bảo và Mã Yết, còn đang
cảm thấy bọn họ phiền phức thì con ngựa tốt của Thẫm Ngụy lại lộc cộc đi đến, nó bất ngờ gặm lấy tay áo của Nhã Thanh.
Y nhíu mày lườm Hắc Bảo một cái, tuy lần trước bị nó đẩy một cái, thế nhưng Nhã Thanh lại rất thích mấy con ngựa quý của Thảo Đường quân. Y
không kiềm chế được đưa tay vuốt trên lông nó mới nói: “ Ta muốn cưỡi
Hắc Bảo.”
Vong Âm bị thua một bước nóng giận cũng không làm gì được, quả nhiên
Thẫm Ngụy dạy ngựa của hắn cũng thật tốt, còn biết tranh thủ cho chủ
nhân. Vong Âm lại nhìn Mã Yết của mình đứng yên một chỗ, hắn tức giận
thầm mắng: “ Không có tiền đồ.”
“ Đi thôi.” Thẫm Ngụy không muốn tốn thêm thời gian, quyết định xong
hắn lập tức lên ngựa rồi hướng tay đến trước mặt Nhã Thanh: “ Đưa tay
cho ta.”
Nhã Thanh ngần ngại một chút, dù sao sau khi phát hiện tình cảm của
mình dành cho Thẫm Ngụy và Vong Âm giống nhau càng khiến y khó chịu, thế nên từ lúc rời khỏi hoàng thành cho dù ba người luôn đi chung với nhau, thế nhưng y rất ít khi tiếp xúc quá thân cận với bọn họ.
Thẫm Ngụy không cần suy nghĩ nhiều, hắn thấy Nhã Thanh chừng chứ thì
cứ như vậy cúi sâu người vòng tay qua eo của y, trực tiếp kéo luôn ngươi lên ngựa ngồi phía trước mình. Nhìn lại cũng nhận ra vẻ mặt không mấy
vui vẻ của Vong Âm, hắn lên tiếng: “ Đi thêm đoạn sẽ thấy một cây cổ thụ khá lớn, chỗ đó có hai lối thì rẽ phải, đừng chậm trễ nữa.”
“ Hừ.” Vong Âm nhăn mày, hắn xoay người nhận ra Thái Tuệ Linh chân có chút khó khăn vẫn chưa thể trèo lên ngựa, hắn bước tới mới nói: “ Để ta giúp cô.”
“ Vậy… làm phiền rồi.” Thái Tuệ Linh mặt ửng hồng tỏ ra ngượng ngùng, nàng lúc được Vong Âm nhấc bổng rồi đặt lên lưng ngựa tim trong ngực
lại bắt đầu nổi trống.
Nhã Thanh bên này cũng nhìn lại Vong Âm cùng Thái Tuệ Linh một chút, y thừa biết cảm giác khó chịu của mình lúc này là gì, thế nhưng lại cố ý
làm ngơ nó đi.