“ Hoàng thượng nguy rồi, Minh Chương thành sau ba tháng cầm cự cũng không thể chống đỡ được nữa. Chủ thành Nham Kính vì tiếp nhận cứu tế từ Thảo
Đường quân đã quyết định hạ cờ quy hàng, hiện Minh Chương thành đã thất
thủ.”
“ Hoàng thượng, kho lương tại Thái Tri và huyện Ôn Niên đều bị người
của quân bạo loạn đánh cướp, vì dân chúng đều ủng hộ bọn chúng, đến đâu
cũng có người bị lôi kéo liên tục tham gia vào nội loạn chống lại triều
đình, hiện tại cả hai nơi này đều đã bị bọn họ chiếm giữ.”
“ Hoàng thượng…”
“ Cút, đều cút cả ra ngoài cho trẫm.” Tiếng hoàng đế nóng giận cùng
tiếng đồ vật rơi vở vang lên tại thư phòng, hắn tức giận rống lớn tiếng: “ Tại sao lại như vậy… tại sao?”
“ Hoàng thượng xin bớt giận.” Thái giám Tứ Tùy lần này lên tiếng can
ngăn cũng không làm giảm được hoàng đế nổi trận lôi đình, bị ném một
tách trà vào đầu hắn vẫn làm như không có gì tiếp tục lên tiếng: “ Hoàng thượng bảo trọng long thể.”
Duật Thừa Viêm lúc này mới bình tĩnh lại đôi chút, hắn ngồi phịch
xuống ghế tỏ ra mệt mỏi nói: “ Phụ hoàng vốn chưa từng tin tưởng trẫm,
cho đến tất lúc chết kẻ mà người vẫn luôn quan tâm nhất vẫn là tiểu
hoàng thúc... tại sao vậy? Chẳng phải trẫm mới là nhi tử của người hay
sao?”
“ Hoàng thượng, di chiếu đó…”
“ Ngươi không cần nói gì nữa.” Hoàng đế chậm lên tiếng: “ Theo lệnh
của trẫm, đại hoàng tử Duật Thư dẫn theo bốn vạn quân trấn áp người dân
nổi loạn phía bắc. Lệnh thống soái sẽ được giao lại cho tam hoàng tử
Duật Nghĩa, bảo hắn dẫn bảy vạn quân cùng với Hoàn Lãng lĩnh binh ngăn
chặn Thảo Đường quân của Duật Ngôn Phong ở phía nam.”
“ Nô tài tuân lệnh.”
- ---------------------------------------------------------------------------
Thừa Viên Chức một năm sau khi Nhật Minh Vương đọc bản di chiếu truất phế ngôi vị của Thừa Viêm đế. Nhật Minh Vương đích thân dẫn binh công
phá về hoàng thành, tuy sức hùng binh mạnh nhưng vẫn kéo dài chiến tranh khi Hoàn Lãng trở thành vị tướng dũng mãnh đối đầu với Thảo Đường quân, hắn thất bại nhiều lần khi xảy ra những trận chiến đối đầu với Nhật
Minh Vương, thể nhưng mãi không chịu khuất phục tại lãnh thổ của thành
Liêm Giang.
Một năm này Thừa Viên Chức đều do Nghi Tuyết trấn thủ, người dân vẫn
luôn an bình sinh sống và chờ đợi tin tức từ hai mặt trận nam bắc. Thế
nhưng hôm nay không rõ vì nguyên do gì khiến cho Phiên Vân trong lòng
vẫn luôn cảm thấy bất an.
Cơn gió lớn của đêm nay so với những ngày thường lại càng dữ hơn, từ trên tường thành chiếc áo choàng trắng bị gió thổi bay đi.
Phiên Vân đưa mắt nhìn về ánh sáng kỳ lạ như một ngọn đuốc đang cháy
trên thảo nguyên ở phía xa, cùng lúc y cũng nghe thấy nhiều tiếng xôn
xao bên dưới thành, y làm lạ: “ Xảy ra chuyện gì?”
Phiên Vân xoay người chạy xuống khỏi tường thành, đúng lúc nhìn thấy
Nghi Tuyết đang nhận được thông báo từ quân lính. Phiên Vân vội chạy lại lớn tiếng hỏi: “ Nghi Tuyết, có chuyện gì vậy?”
“ Phiên Vân, ngươi vẫn còn ở đây sao?” Nghi Tuyết chỉ tay nói: “ Quân doanh bốc cháy rồi, hình như là vô tình bị bén lửa lại thêm gió lớn nên lan ra rất nhanh.”
“ Vô tình bén lửa sao?”
“ Ngươi nhanh trở về thủ phủ, ta cần cứu những người còn kẹt lại
trong đó, chỉ sợ muốn dập tắt ngọn lửa này không dễ đâu.” Tuyết Nghi
chạy về phía quân doanh cũng vừa lớn tiếng ra lệnh: “ Các ngươi nhanh
tay lên, mau thông báo cho người dân gần tránh xa quân doanh ra đó.”
“ Chỉ là vô tình bị bốc cháy?” Cơn gió liên tục thổi qua làm Phiên
Vân lại thêm bất an, ngọn lửa này đến cũng quá đúng lúc, sẽ không có khả năng dập tắt được. Ánh sáng vừa rồi y nhìn thấy từ trên tường thành là
là hướng thôn U Lan chuyên chăn nuôi ngựa cho quân lính Thảo Đường, y
hoài nghi lẩm bẩm nói: “ Ngọn lửa này chắc chắn đã có người cố ý động
tay.”
Phiên Vân liền lo lắng cũng hướng về phía quân doanh chạy đi, nhưng
ngay lập tức sau đó liền có một tiếng nổ vang trời. Ánh lửa đột ngột
bùng lên như thắp sáng toàn bộ Thừa Viên Chức.
Tưởng như dưới chân mình đang rung chuyển dữ dội, khi Phiên Vân bình
tĩnh lại đã không dám tin vào mắt mình, trước mặt y là một vùng trời
đang cháy rực: “ Không thể nào…”
“ Có chuyện gì vậy.”
“ Cháy rồi, mau đến dập lửa đi.”
“ Mẹ ơi… mẹ đâu rồi…”
“ Mau tránh ra… tránh ra đi…”
Cả những âm thanh hỗn loạn về đêm cùng với tiếng kêu la của người dân vang lên nghe đến rợn người, toàn bộ quân doanh và thủ phủ đều đã chìm
trong biển lửa.
“ Mẹ ơi… hu hu…!”
Phiên Vân nhìn đến một đứa bé gái đang gào khóc hướng về phía thủ phủ tại Thừa Viên Chức, nơi đó chỉ trong tích tắc hoàn toàn đã bị phá hủy, y ôm lấy nó cũng như làm cho chính mình bình tĩnh lại: “ Tiểu Di đừng
khóc, không sao đâu… Lưu đại nương sẽ không sao.”
“ Phiên Vân ca ca… mẹ… mẹ của ta vẫn còn đang nấu ăn trong bếp…” Tiểu Di vừa mếu máo khóc vừa nói: “ Mẹ bảo ta đi tìm huynh về… nhưng…
nhưng…”
“ Không sao rồi, cũng may là muội không sao.” Phiên Vân nghiến răng, y vỗ vỗ nhẹ trên lưng nó: “ Tiểu Di ngoan, ở đây bây giờ rất nguy hiểm,
muội nghe lời ta chạy ra cổng thành ở đó đợi, ta sẽ đi tìm Lưu đại nương được chứ?”
“ Nhưng…”
“ Muội không nghe lời ca ca sao?”
“ Ư…” Tiểu Di thút thít khóc, nó gật đầu: “ Muội hiểu rồi, Phiên Vân ca ca nhất định phải đến đó.”
“ Ừ… nhanh đi đi.”
“ Phiên Vân công tử, thì ra người ở đây… thật là may quá…” Thúy Ngân
nhìn thấy Phiên Vân thì vội vàng chạy đến: “ Ta ở Cẩm Phong Vi chờ mãi,
thấy người đã khuya cũng chưa trở lại mới định sẽ đi tìm, không ngờ chỉ
vừa ra khỏi thì thủ phủ đột nhiên lại phát nổ.”
Nhìn vết bỏng khá nặng trên cánh tay trái của Thúy Ngân, Phiên Vân
lại nhìn đến đám cháy mỗi lúc một lớn: “ Nghi Tuyết vẫn còn ở bên đó.”
“ Công tử định đi đâu?” Thúy Ngân kéo tay Phiên Vân: “ Bên đó lửa đã
cháy lớn lắm rồi, muốn cứu người là chuyện không thể, nếu công tử xảy ra chuyện gì chúng ta biết ăn nói thế nào với vương gia đây?”
“ Nghi Tuyết hiện là tướng lĩnh trấn thủ Thừa Viên Chức, so với an
nguy của ta tính mạng của cô ấy mới là quan trọng hơn.” Phiên Vân nói
rồi cũng dứt khoát chạy về phía đám cháy.
Thúy Ngân vừa thoát ra ngoài, bây giờ lại cũng không thể bỏ mặc mà
đuổi theo Phiên Vân. Người dân bị thương nằm đầy trên đất, số người còn
có thể cử động được đều đang dùng nước dập lửa. Vì quân doanh và thủ phủ đều là nơi tập trung hầu hết quân lính trong doanh, là kẻ nào có khả
năng đột nhập vào Thừa Viên Chức gây ra chuyện này?
“ Thẫm Nghi Tuyết.” Phiên Vân gọi lớn, y nhìn tới lui cũng không thấy bóng dáng Nghi Tuyết đâu, kéo một tên lính gần đó Phiên Vân hỏi vội: “
Các ngươi có ai nhìn thấy Nghi Tuyết tướng quân không?”
“ Phiên Vân công tử?” Nhận ra người hỏi là ai, tên lính vừa vội vừa
lo nói: “ Vừa rồi lửa cháy lan sang mấy căn nhà dân bên kia, Nghi Tuyết
tướng quân nghe nói còn có hai đứa trẻ kẹt lại trong nhà nên đã vào cứu. Nhưng sau vụ nổ vừa rồi mái hiên phía trên bị đổ xuống chặn mất lối
vào, bây giờ chúng ta còn đang nhanh chóng dập lửa.”
“ Dập lửa?” Phiên Vân nhìn ngọn lửa nhờ vào cơn gió lớn đêm này lại
mỗi lúc một lớn mỗi lúc một lan rộng, muốn dập được lửa là không có khả
năng. Y nhìn hai căn nhà bị lửa cháy lan ra, lối vào cửa trước căn nhà
Nghi Tuyết đi vào đã bị chặn, nhưng căn nhà bên cạnh thì…
Nhìn thùng nước lớn trên tay tên lính, Phiên Vân không nói gì cầm lấy đổ lên người mình từ trên xuống. Thúy Ngân nhìn thấy thì hoảng sợ kéo
tay y: “ Công tử làm gì vậy, cửa đã bị chặn lại rồi, người muốn vào cứu
Nghi Tuyết tướng quân cũng không có khả năng.
Không quan tâm đến lời can ngăn của Thúy Ngân, Phiên Vân cứ như vậy
chạy vào ngôi nhà đang bốc cháy, thế nhưng y vào lại chính là căn nhà
bên cạnh. Bên này nằm đối ngược với quân doanh, nên căn nhà kia chịu ảnh hưởng lớn hơn mới bị lửa lan tới nhanh như vậy.
Tìm kiếm khắp nơi một hồi Phiên Vân liền nhìn thấy một lối cửa sổ,
quả đúng như y nghĩ hai căn nhà này được làm cùng một vách gỗ, thế nên
từ lối cửa sổ này vẫn có thể thông qua được bên kia. Y cố gắng mở ra
nhưng cánh cửa lại kẹt cứng không lay chuyển, không có thời gian Phiên
Vân liền cầm lấy cây búa lớn có trong nhà để phá cửa.
“ Nghi Tuyết… cô nghe thấy không,.. Nghi Tuyết.”
“ Phiên Vân?” Nghi Tuyết ho khan vài tiếng, cô bồng theo hai đứa bé
chừng hai ba tuổi theo tiếng của Phiên Vân mà đi xuống gian nhà phía
dưới: “ Phiên Vân… khụ… ngươi ở đây sao?”
“ Ầm…”
Nghi Tuyết giật mình nhìn về phía tủ gỗ giống như bị vật gì đó đập
mạnh vào, tiếp theo nơi đó còn phát ra tiếng của Phiên Vân: “ Nghi
Tuyết, cô ở bên đó đúng chứ?”
“ Khụ…” Nghị Tuyết bỏ hai đứa trẻ ở một góc chưa bị lửa bén đến, cô
đi lại dùng hết sức đẩy tủ gỗ sang một bên, lúc này mới thật bất ngờ khi tưởng rằng đã không còn lối ra thì lại có một cái cửa sổ bị chặn ở đây.
Phiên Vân phá được cửa, nhìn thấy Nghi Tuyết liền nói: “ Nhanh ra ngoài nhanh lên, nơi này không trụ được lâu nữa đâu.”
“ Được.” Nghi Tuyết bồng lại hai đứa bé chuyển qua cho Phiên Vân sau
đó cũng tự mình trèo qua lối cửa sổ. Đúng lúc này lại nhìn thấy một
thành xà ngang đang cháy rơi xuống ngay phía trên Phiên Vân, cô hoảng
hốt la lớn: “ Phiên Vân coi chừng.”
“ Phiên Vân công tử, người ở đâu… Phiên Vân công tử.”
“ Ở đây.” Phiên Vân choáng váng một hồi nghe tiếng người gọi mới lớn
tiếng trả lời, nhưng lúc y nhìn lại mới thấy Nghi Tuyết đang bị thanh gỗ còn đang cháy đè lên hai chân: “ Nghi Tuyết.”
“ Ư…”
“ Phiên Vân công tử.” Hai tên lính nghe nói Phiên Vân xông vào căn
nhà đang cháy bên này thì cũng lao vào cứu người, không ngờ lại thật sự
còn có Nghi Tuyết ở đây: “ Nghi Tuyết tướng quân.”
“ Mang bọn chúng ra ngoài.” Phiên Vân giao hai đứa nhỏ cho một tên
lính rồi nói với tên còn lại: “ Ngươi nhanh giúp ta một tay, mau nâng
thanh gỗ này lên.”
“ Được.”
Thúy Ngân bên ngoài lo lắng chờ một hồi cũng thấy người trở ra, Phiên Vân cùng với một người mang theo Nghi Tuyết. Để cô nằm xuống rồi mới lo lắng gọi: “ Nghi Tuyết, cô không sao chứ?”
“ Khụ… khụ…” Nghi Tuyết ho khan rồi liên tục hít thở để lấy lại khí, cô lắc đầu: “ Không sao… còn… mọi người, quân doanh.”
Nhìn một vùng trời đỏ rực cùng tiếng người kêu than không ngừng,
Phiên Vân nhăn mày tức giận lại không thể làm được gì hơn: “ Vô dụng
rồi.”