“ Phiên Vân công tử, hiện giờ phải làm thế nào?” Quân lính không có người ra lệnh làm chủ thì có chút náo loạn, vừa cứu người vừa dập lửa không
có trật tự nào.
Còn có cả người dân hoảng sợ xô đẩy nhau chạy, người thì la hét kêu gọi tìm người thân. Tình hình mỗi lúc càng tệ hơn.
Phiên Vân nhìn Nghi Tuyết đã ngất đi, tình hình này cô cũng không thể làm chủ được gì. Y lớn tiếng ra lệnh cho những binh sĩ đang tập trung
lại cứu lửa: “ Tất cả nghe đây, không cần dập lửa nữa, cứu người quan
trọng hơn. Nhanh đưa những người bị thương di tản khỏi nơi này, phải
nhanh chóng trị thương cho bọn họ.”
“ Hiện tại những nơi đã bén lửa sẽ rất khó để dập tắt, thế nên hãy
thu hẹp phạm vi lửa có thể lan đến. Những vật dụng dễ cháy ở những nơi
lân cận đều mang đi không để lửa bén tới, cách càng xa càng tốt.”
Đám quân lính dưới quyền Nghi Tuyết nghe thấy lời Phiên Vân, bọn họ nhìn nhau rồi đồng thanh hô lớn: “ Tuân lệnh.”
Sau một đêm dài cuối cùng trời cũng sáng, Thừa Viên Chức chỉ qua một
thời gian ngắn đã không còn dáng vẻ an bình thường ngày. Quân doanh và
thủ phủ của Nhất Minh vương hiện tại chỉ còn lại một đống tro tàn, người chết tính cả quân lính trong doanh có thể đến hơn ba trăm người.
Tất cả tụ tập lại tại cổng thành Thừa Viên chức cứu chữa những người
bị thương, ngay cả Nghi Tuyết đôi chân cũng bị bỏng rất nặng, hiện giờ
vẫn chưa tỉnh lại.
Hiện tại người có khả năng ra lệnh cho quân lính cũng chỉ còn có
Phiên Vân, thế nhưng có một điều khiến y vẫn luôn suy nghĩ, nếu thật sự
có thể tạo nên cục diện này, tại sao đến bây giờ những kẻ đó vẫn chưa
chịu xuất hiện?
“ Phiên Vân công tử, chúng ta đã xem qua cho Nghi Tuyết tướng quân.
Với vết thương như vậy, chỉ e là sẽ mất rất nhiều thời gian để lành
lại.”
“ Ta biết rồi.” Phiên Vân lại nói: “ Nhân đại phủ, hiện tại chỉ còn
lại ông và Qúy Trần đại phu có thể chữa trị cho mọi người, phiền ông
rồi.”
Nhân đại phu lắc đầu: “ Công tử đừng nói vậy, đây là việc của chúng ta mà.”
Nghi Tuyết tạm chỉ có thể để cô nằm tại một nhà dân, Phiên Vân lại
cùng với Nhân đại phu ra bên ngoài xem những người dân khác bị thương vì hỏa hoạn. Người đông lại không có đủ nơi để nghỉ ngơi, Phiên Vân chỉ
đành ra lệnh làm mấy căn lều lớn bên ngoài để họ có chỗ nằm nghỉ.
Tiểu Di trong đám đông vừa nhìn thấy Phiên Vân đã chạy vội tới ôm cứng lấy chân y: “ Phiên Vân ca ca.”
“ Tiểu Di.” Phiên Vân ngồi xuống, y lau mấy vệt nước mắt trên gương
mặt nó nói: “ Muội đã để đại phu xem chưa, có bị thương chỗ nào không?”
“ Rồi, muội chỉ chảy máu ở đầu gối do lúc bị té thôi.”
“ Vậy thì tốt.” Phiên Vân xem Tiểu Di ngoan ngoãn như vậy lại cảm
thấy có lỗi với nó, Lưu đại nương lúc đó vẫn còn ở trong bếp của thủ
phủ, vụ nổ lớn như vậy chắc chắn không thể thoát được: “ Xin lỗi Tiểu
Di, ta không thể cứu được mẹ của muội.”
Hai mắt Tiểu Di đỏ hoe lại như muốn khóc, nhưng nó sau khi nhìn thấy
rất nhiều người bị thương nằm ở đây, cũng thấy mấy đứa trẻ cha mẹ đều
mất trong vụ cháy. Tiểu Di hai môi mím chặt lại với nhau, không muốn để
tiếng khóc bật ra.
“ Tiểu Di ngoan, có ca ca ở đây.” Phiên Vân xoa đầu tiểu di, chợt y
nhìn thấy trên tay áo nó có dính thứ gì đó trắng trắng. Phiên Vân trầm
tư suy nghĩ rồi nét mặt cũng trở nên lạnh hơn: “ Đây là…”
“ Phiên Vân công tử, thì ra người ở đây… thật là may quá…” Nhớ lại
một chút hình ảnh xảy ra đêm hôm qua ngay sau vụ nổ, Phiên Vân lập tức
quay trở về căn nhà dân nơi Nghị Tuyết đang ở.
Vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Thúy Ngân đang bưng một chậu nước
đứng bên cạnh giường, cô ngạc nhiên lên tiếng: “ Phiên Vân công tử,
không phải người và Nhân đại phu đến trị chỗ trị thương cho mọi người
rồi sao?”
“ Ngươi làm gì ở đây?” Phiên Vân lên tiếng hỏi, y cũng tự nhiên đi
lại ngồi xuống bên giường. Lấy khăn từ trong chậu nước, Phiên Vân lau đi mồ hôi trên trán Nghi Tuyết: “ Không phải ta đã bảo ngươi đến cùng phụ
giúp phân chia lại số người bị thương để giúp hai vị đại phu dễ dàng trị thương cho mọi người hơn?”
Thúy Ngân mỉm cười: “ Là ta thấy bên đó đã có rất nhiều người phụ
giúp rồi, lại sợ Nghi Tuyết tướng quân ở đây không có người chăm sóc nên mới đến xem thử thế nào.”
“ Thật lúc đó ngươi cứ luôn ngăn cản ta đến cứu Nghi Tuyết, nếu không nói ta còn cho rằng ngươi thật sự muốn cô ấy chết mới phải.”
Hai tay đang bưng chậu nước siết chặt lại, Thúy Ngân ngạc nhiên lên
tiếng: “ Phiên Vân công tử, người đột nhiên sao nói những lời kỳ lạ
vậy.”
“ Người kỳ lạ ở đây không phải ngươi sao?” Phiên Vân đứng lên nhìn
Thúy Ngân nói: “ Đêm qua lúc ta gặp ngươi vừa chạy ra khỏi thủ phủ,
ngươi đã nói rằng mình chờ ở Cẩm Phong Vi tới khuya không thấy ta mới
phải ra ngoài gọi."
" Lúc đó ta đã nhìn thấy... trên y phục ngươi có dính rất nhiều thứ
bụi màu trắng. Ta cũng nhìn thấy thứ đó trên tay áo của Tiểu Di, đó là
bột mì.”
Nghe Phiên Vân nói Thúy Ngân liền có thái độ giật mình sợ sệt, y lại
tiếp: “ Sẽ không lạ khi trên người Tiểu Di bị dính bột mì, vì nó trước
khi chạy ra ngoài đã ở cùng với Lưu đại nương trong phòng bếp. Vậy còn
ngươi, Thúy Ngân… ngươi đã làm gì ở đó trước khi ra ngoài?”
“ Ra vậy, là do ta sơ xuất rồi. Ta lại không nghĩ đến công tử cũng có thể biết được thứ bột vốn dĩ vô hại đó… cũng có thể phát nổ. ” Thúy
Ngân vừa nói đã thay đổi ánh mắt sắc lạnh, cô rút ra một con dao trong
tay áo muốn đâm về phía Phiên Vân nhưng không ngờ lại để y dễ dàng né
tránh được.
Phiên Vân nắm lấy cổ tay của Thúy Ngân rồi vòng ra phía sau cô, đoạt
đi con dao bén đặt trước cổ Thúy Ngân, y gắt giọng nói: “ Mục đích của
ngươi chính là ta và Nghi Tuyết đúng chứ?”
“ Thật không ngờ công tử lại nhìn ra được. Đó là lý do người phong tỏa tin tức, không cho phép được báo lại cho vương gia sao?”
“ Ngươi… chỉ vì như vậy ngươi có thể hại chết biết bao nhiêu mạng
người?” Phiên Vân suy nghĩ lại nói: “ Vậy còn thôn U Lan, không thể nào
ngươi có thể phóng hỏa hai nơi cùng một lúc… không lý nào lại…”
Chắc chắn vẫn còn có người khác nữa đã phóng hỏa ở thôn U Lan, nơi
chăm nuôi ngựa cho quân lính. Nói như vậy chỉ sợ bây giờ tin tức Thức
Viên Chức xảy ra chuyện cũng đã đang được truyền đi đến Liêm Giang, y
nghiến răng: “ Qủa đúng như ta nghĩ, ngươi làm vậy là muốn khiến vương
gia phải lo lắng an nguy của ta, tưởng rằng có quân địch lọt qua được
đến nơi này, buộc người chia quân trở lại Thừa Viên Chức.”
“ Để ta nói cho công tử biết một tin khác đáng giá hơn.” Thúy Ngân
cong môi cười: “ Nhật Minh vương gia trên trận chiến cùng với Hoàn Lãng
duệ tướng cách đây năm ngày, lúc đó đã bị chính người trà trộn trong
Thảo Dường quân một tiễn bắn bị thương không rõ sống chết.”
“ Ngươi nói cái gì?”
“ Tuy rằng Thảo Đường quân tạm thời không có động tĩnh gì nhưng vẫn
khiến quân ta e ngại không dám tiến công, ta nhận được lệnh phá hủy Thừa Viên Chức cũng chỉ là một phần gây nên áp lực, nhằm muốn biết được Nhật Minh Vương gia thật sự đã chết hay còn sống.”
Phiên Vân vừa nghe trong lòng đã nổi lên sự sợ hãi, thế nhưng y cũng
không thể lập tức tin vào lời nói của Thúy Ngân. Phiên Vân hướng lưỡi
dao vào sâu hơn, tạo thành một vệt đỏ trên cổ Thúy Ngân, y lạnh giọng: “ Ngươi vì sao nói với ta những chuyện này, nếu bây giờ ta lập tức lên
đường kịp thời đến Liêm Giang, không phải những việc ngươi làm đều trở
nên vô nghĩa?”
“ Chuyện đó vẫn còn rất khó nói, hiện tại Thừa Viên Chức đang rơi vào hoàn cảnh này, công tử không thể dẫn doanh binh duy nhất thủ thành đi
cùng mình. Liêm Giang lại đang trong lúc chiến tranh kéo dài, nếu công
tử một mình đến đó, chỉ e rằng chưa đạt được mục đích đã phải mất mạng.
Như vậy chúng ta cũng không cần phải tốn công nữa.”
“ Ngươi…” Phiên Vân lại kìm giọng nói: “ Nhưng nếu ngược lại thì sao?”
Thúy Ngân im lặng một lúc, giọng nói cũng chợt hạ xuống: “ Cũng giống như lúc đó ta không thể ra tay với công tử… đây đã là điều cuối cùng ta có thể làm.”
Phiên Vân ngạc nhiên, tay cầm dao đang đặt trên cổ Thúy Ngân cũng nới lỏng. Liền dựa vào đó cô liền chụp được dao nhỏ rồi thoát khỏi khống
chế của y. Thúy Ngân lại không hề có ý định gây thương tích cho Phiên
Vân nữa, cô lập tức xoay người bỏ chạy ra ngoài.
“ Thúy Ngân.” Phiên Vân không đuổi theo, đúng như lời Thúy Ngân nói.
Cô ta biết rất rõ Phiên Vân lúc đó không hề có mặt trong thủ phủ, nếu
như thật sự muốn lấy mạng y, chỉ cần chờ đợi thêm một lúc nữa hay tự
mình đi gọi y trở về.
Nếu Thúy Ngân thật sự không muốn hại y, Phiên Vân cũng tin những lời
cô ta nói đều là sự thật. Duật Ngôn Phong hiện đang bị thương không rõ
sống chết, tin tức đều được phong tỏa đến hiện tại chắc chắn là muốn che giấu tình hình của hắn với cả người của Thảo Đường quân.
Phiên Vân siết chặt lại nắm tay, Ngôn Phong là một người hoàn toàn
tin tưởng vào thuộc hạ của mình, hắn sẽ không bao giờ nghi ngờ bất kỳ
ai. Điều duy nhất không thể biết trước chính là người của triều đình từ
lâu đã được cài vào Thảo Đường Quân.
Thúy Ngân cùng tên phóng hỏa thôn U lan và cả kẻ đã bắn lén Ngôn
Phong cũng vậy, nếu bên trong nội bộ vẫn còn những kẻ đó: “ Nói như vậy, cho dù là thật sự vương gia vẫn còn sống đi nữa thì vẫn đang có nguy
hiểm ngay xung quanh mình.”
Phiên Vân nhìn sang Nghi Tuyết vẫn còn mê man chưa tỉnh lại, ngay cả
Thừa Viên Chức cũng đang hỗn loạn. Phiên Vân thật sự không thể dẫn theo
số quân lính thủ thành, nếu một mình đến Liêm Giang lúc này có khả năng
sẽ phải mất mạng. Thế nhưng… y không thể không đi.