Gả Cho Thất Tâm Phong Vương Gia Xung Hỷ

Chương 42

Thực ra lần này đây sở dĩ hai người họ có thể dễ dàng chạy thoát như vậy chính là vì không ai có thể ngờ đến Thái Bình Vương và Thái Bình vương phi lại ngay trong lúc Thái Bình Vương nạp trắc phi đuổi thị vệ, đá văng tỳ nữ bỏ trốn.

Cả đời này Đỗ Thư Dao chưa từng bỏ trốn với ai, ngược lại rất mới lạ. Nàng biết chỉ cần hai người chạy đi, rốt cuộc là chủ động hay bị động thì hoàng thượng rất nhanh liền có thể tìm ra.

Thậm chí nàng nghĩ có lẽ hoàng thượng cũng rất nhanh tìm thấy họ, nhưng tìm thấy hay không là một chuyện, còn chạy hay không chạy lại là thái độ khác.

Nàng nhất định phải khiến cho hoàng đế biết, dù đã giao tất cả quyền quyết định cho ông ta nhưng nàng cũng không ngồi yên chịu chết. Nếu hoàng thượng không cho nàng câu trả lời rõ ràng thì nàng đành phải cuỗm nhi tử ông ta đi tìm con đường khác vậy.

Nếu ở trong hoàng thành, chắc chắn Đỗ Thư Dao không có lá gan lớn như vậy ngỗ nghịch với hoàng thượng. Nhưng khi nàng quyết định dẫn Chuỗi Chuỗi  chạy đi thì cũng đã nghĩ đến kết quả xấu nhất.

Trong đó có hai kết quả cực đoan. Một là hoàng đế vì thái tử, vì căn cơ quốc gia, khi sự việc này không che giấu được nữa thì ông ta sẽ hạ quyết tâm diệt trừ toàn bộ những người đã biết chuyện xấu xa mà thái tử phạm phải. Nếu là như thế, nàng và Chuỗi Chuỗi  ở trong phủ Thái Bình Vương cũng chỉ có một con đường chết.

Dưới tiền đề này, dù họ chỉ có thể chạy được vài bước thì cũng sẽ muốn chạy. Vươn cổ chờ chết không phải là phong cách của Đỗ Thư Dao.

Nhưng nếu hoàng đế không nghĩ như vậy mà là một cách khác, chính là ông ta đang nghĩ cách diệt trừ thái tử, muốn bảo vệ Đỗ Thư Dao.

Nếu như vậy thì lần này Đỗ Thư Dao chạy đi vừa vặn cho hoàng đế lý do thích hợp nhất để động đến thái tử. Như vậy không bao lâu hai người bị bắt trở về, dù thiên tử có tức giận đùng đùng, Đỗ Thư Dao cũng có lòng tin giữ được một cái mạng nhỏ. Còn về Chuỗi Chuỗi, thân phận của hắn là Thái Bình Vương, lại có bệnh khùng trước đó là lá chắn, dù làm ra chuyện gì đều không có người nào có thể nói gì được.

Những chuyện này, trước khi Đỗ Thư Dao dẫn Thái Bình Vương chạy trốn đã nghĩ rất rõ ràng rồi. Chỗ mạo hiểm duy nhất chính là không có mang theo tử sĩ hoàng thượng cho nàng. Nhưng nếu chuyện này lại nghiêng về kết quả thứ nhất, thì cũng là cách bảo vệ tốt nhất.

Bất cứ việc gì đều có hai mặt. Trên thế giới này, người Đỗ Thư Dao hoàn toàn tin tưởng duy nhất chỉ có Chuỗi Chuỗi.

Thậm chí nàng còn nghĩ đến đám hạ nhân, nô bộc kia. Trước giờ bọn họ đều đi theo chủ nhân, có phúc hưởng phúc, có hạ chịu họa. Nếu hoàng đế không có lòng muốn giết nàng và Thái Bình Vương, thì sau khi biết được nàng và Thái Bình Vương chủ động chạy trốn, dù có trách tội người trong Vương phủ cũng không đến mức lấy tính mạng bọn họ.

Ngược lại, nếu hoàng đế động sát tâm muốn giết nàng và Thái Bình Vương, dù nô bộc trong phủ, Đỗ Thư Dao có nghĩ mọi cách đưa họ đi thật xa thì cũng sẽ bị hoàng đến tìm thấy diệt sạch.

Vậy nên hai người không quan tâm cứ chạy trốn như này, mặc kệ trong hoàng thành nghiêng trời lệch đất, bọn họ chỉ cần quan tâm chăm sóc bản thân là được.

Hai người chọn ở trong sơn động qua đêm đúng thật là không sai. Bởi vì đêm đó, thành trấn cách bọn họ gần nhất đã yên lặng không tiếng động bị một đám tử sĩ lật tung lên.

Nhưng tạm thời không ai có thể nghĩ đến, Thái Bình vương phi yểu điệu như vậy với một Thái Bình Vương tâm trí có chút không quá bình thường thế mà lại trốn trong sơn động. Dù sao hiện giờ cũng đang là mùa động lạnh lẽo, ở trong núi một đêm không giống gì tự tìm cái chết.

Nhưng dù bên ngoài có nghiêng trời lệch đất thế nào thì Đỗ Thư Dao lại không quan tâm nữa. Nàng ôm Chuỗi Chuỗi, ôm nhau ngủ trong sơn động, không chỉ không bị đông lạnh mà còn vì một thân da thú của hai người ngủ đến mức toát mồ hôi.

Một đêm bình yên, trong sơn động vô cùng yên tĩnh, hai người ngủ thẳng đến khi trời sáng trưng lại không vội đi từ trong sơn động ra mà lại ở trong da thú lười động. Cũng không quan tâm sáng dậy nhất định phải rửa mặt trang điểm sạch sẽ, mà lại lấy những thứ lương khô mua trên đường ra ta một miếng ngươi một miếng ăn đến vô cùng vui vẻ.

“Thịt khô này có phải làm hơi mặn không?”

Đỗ Thư Dao nhai một lúc, nhăn mày: “Hình như thịt cũng có vị gì đó, ngươi có cảm thấy có chút kỳ quái không?”

Thái Bình Vương lại lắc lắc đầu: “Không biết... ăn ngon.”

Hai người nằm bò ở đó giải quyết bữa sáng. Lúc này giống như hai con trùng từ trong sơn động nhúc nhích đến cửa động, kéo tấm gỗ ra một chút, nằm bò ra cửa động quan sát bên ngoài.

Gió êm sóng lặng, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ nhàng qua cành cây khô cằn và đám cỏ dại.

Hai người từ trong sơn động đi ra, cũng không đi về trong thành mà dùng cành cây cẩn thận dò đường theo con đường nhỏ tối qua đến lại trở về một căn nhà cỏ cách đó không xa dạo một vòng.

Bên trong phòng không có gì, bốn phía đều có gió lùa vào, có hai tấm da thú bị hỏng, hiển nhiên rất lâu không có người dùng nữa. Chỗ này rất gần thành trấn, rất ít dã thú. Hiển nhiên săn bắn dã thú cũng không phải kế sinh nhai tiếp tục duy trì được nữa, nên phòng nhỏ này đã rất lâu không có người đến.

Hai người cũng không đi loạn xung quanh trong núi, chỉ dạo một vòng quanh phòng nhỏ này liền trở về sơn động hôm qua ở. Bọn họ lại lấy da thú hôm qua ngủ ra phơi ở trên cành cây đập đập. Hai người cũng không cảm thấy nhàm chán, thấp giọng nói cười với nhau.

“Đợi đến khi trận mưa gió này qua đi, nếu chúng ta không bị tìm được...” Đỗ Thư Dao dùng cành cây nhỏ đập đập da thú, vừa nói với Thái Bình Vương: “Chúng ta sẽ đi xuống phía nam. Cho dù triều đại này khác nhưng ở phía nam chắc chắn bốn mùa như mùa xuân.”

Thái Bình Vương trước giờ không có dị nghị gì với quyết định của Đỗ Thư Dao, trong miệng hăn còn nhai thịt khô phồng hàm lên, gật đầu: “Nàng nói thế nào đều được.”

Đỗ Thư Dao lại hỏi hắn: “Sau này ngươi không có nước thuốc để ngâm nữa, cũng không có thuốc uống, ngươi cảm thấy thế nào? Có cảm thấy bản thân khó chịu không?”

Thái Bình Vương lắc đầu: “Không có, Dao Dao... nàng ăn đi.”

Đỗ Thư Dao cắn một miếng, mơ hồ nói: “Ta cũng thấy ngâm thuốc không có tác dụng gì, độc còn sót lại đã thanh từ hết, bọn họ vẫn để ngươi ngâm chính là cảm thấy đầu ngươi chưa khỏi, không thể giống như bọn họ tưởng tượng có thể nhanh chóng tiếp nhận được rất nhiều chuyện được.”

Đỗ Thư Dao nhún vai: “Nhưng bọn họ lại không biết người vốn chỉ là một chú cún thôi. Dù luôn ngâm nước thuốc, uống thuốc thì cũng không có tác dụng gì. Ngươi có thể biến thành dáng vẻ hiện giờ đã là phật tổ có mắt rồi. Không lẽ bọn họ còn muốn để người thật sự biến thành Thái Bình Vương à.”

Đỗ Thư Dao đổi chỗ khác lại tiếp tục đập da thú. Thái Bình Vương nuốt thịt khô trong miệng xuống, lại lấy một miếng khác nhưng không cho vào miệng mà nhìn Đỗ Thư Dao, một lúc sau mới nói: “Bọn họ nói... ta tên là Dương Kinh Luân.”

Thái Bình Vương nhìn Đỗ Thư Dao, nàng nghe vậy cũng ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, vốn dĩ Thái Bình Vương tên là Dương Kinh Luân.”

“Nhưng ta là Chuỗi Chuỗi.” Thái Bình Vương nghiêm túc nói.

Đỗ Thư Dao lại gật đầu: “Đúng thế, ngươi là Chuỗi Chuỗi  của ta mà...”

Đỗ Thư Dao lại mấp máy môi nhưng lần này hắn không nói gì mà cho thịt khô vào miệng. Đúng là có hơi mặn, hắn nhíu mày lại ho một cái, vẫn cảm thấy ăn rất ngon.

Hắn nhớ lại một số chuyện... nhưng những chuyện này lại rất mơ hồ, có một đoạn ngắn vụn vặt hắn không biết phải nói với Đỗ Thư Dao thế nào.

Dù sao vốn từ của hắn rất có hạn, còn chưa có học được nhiều lắm.

Hắn chỉ biết, so với những hình ảnh vụn vặt mơ hồ kia thì hắn nhớ rõ nhất chính là những năm bầu bạn với Đỗ Thư Dao. Hiện giờ hắn vẫn còn nhớ nàng thường cho hắn ăn từng miếng từng miếng gì đó, còn có những thứ trong hộp đều ăn rất ngon.

Đỗ Thư Dao nghe thấy hắn ho, tiến lên lấy thịt khô trên tay hắn đi: “Đừng ăn cái này nữa, quá mặn. Nước của chúng ta không nhiều lắm, lát nữa còn phải đi tìm xem ở đây có suối không.”

Thái Bình Vương bị cướp đồ ăn, chẹp chẹp miệng nhưng rất nghe lời thành thật cất thịt khô vào túi.

“Ngươi có thể ăn bánh ngọt.” Đỗ Thư Dao nói: “Đồ ngọt không ngon ư? Thịt khô rất đắt, hiện giờ chúng ta không có một cái quốc khố có thể tiêu nữa. Nếu ngày nào ngươi cũng ăn thịt khô thì ta có thể không nuôi nổi ngươi nữa...”

Nàng cũng chỉ nói đùa thế thôi nhưng Thái Bình Vương lại lập tức nắm lấy cánh tay nàng, ánh mắt có hơi hoảng loạn: “Đừng vứt bỏ ta!”

Đỗ Thư Dao cười tủm tỉm nhìn hắn: “Hiện giờ ngươi hiểu được thật nhiều, còn biết cái gì là vứt bỏ à?”

“Đừng vứt bỏ ta!” Hắn vội vàng cầm lấy cánh tay Đỗ Thư Dao kéo đến bên người: “Ta nghe lời... Dao Dao... ta rất nghe lời.”

Đỗ Thư Dao vốn cũng chỉ muốn đùa hắn, nàng vứt cây gậy đi giơ tay ôm lấy Thái Bình Vương mặc vô cùng mập mạp: “Không vứt bỏ, ta chỉ có ngươi thôi.”

Hai người mặc như quả cầu cầm gậy nhỏ từ cửa động đi vào bên trong núi. Thế nhưng đi ra một đoạn xa bọn họ lại quay trở về. Không tìm thấy suối, nếu đi xa quá sẽ dễ dàng gặp dã thú. Vậy nên bọ họ lại quay trở về sơn động bên này, cứ bẩn hai ngày đã, an toàn là trên hết.

Buổi tối hai người cũng ăn lương khô, uống hết cả một túi nước. Vẫn còn một túi nữa, ngày mai nhất định phải nghĩ cách tìm được nước.

Nhưng hai người lại không có lo lắng về ngày mai. Tối đến đã sớm nằm trong sơn động, không ngủ được thì câu được câu câu không nói chuyện với nhau.

“Thực ra ngươi có trí tuệ của con người cũng rất tốt.” Đỗ Thư Dao nằm trong da thú, kéo lấy tay Thái Bình Vương đưa đến sau lưng mình: “Gãi cho ta chỗ này, trời ơi đúng là được nuông chiều, một ngày không tắm đã thấy ngứa.”

Thái Bình Vương làm một người gãi ngứa vô cùng tận trách, đều gãi hết cả lưng cho Đỗ Thư Dao một lần, sau đó nàng cũng đưa tay gãi bụng cho hắn.

Thái Bình Vương cũng không phải ngứa nhưng hắn vô cùng thích nàng gãi bụng cho. Hắn rất vui vẻ lăn lộn, thỉnh thoảng dùng chóp mũi chạm vào mặt nàng.

“Ta nghĩ nếu ngươi không biết nói chuyện thực ta đúng là sẽ buồn chán.” Đỗ Thư Dao vỗ vỗ bùng Thái Bình Vương, lấy tay ra: “Hiện giờ ngươi biết nói chuyện, ta lại cảm thấy không phải một người.”

“Không phải.” Thái Bình Vương nắm tay nàng, lại đưa đến bụng hắn, ấn ấn: “Dao Dao có ta.”

Thái Bình Vương lăn lăn dán sát vào bên tai Đỗ Thư Dao, dùng chóp mũi dụi dụi mặt nàng, không mang bất cứ tình dục nào, chỉ là sự thân mật phát ra từ trong lòng hắn.

Hắn ghé vào bên tai nàng nói: “Ta có Dao Dao.”

Tay Đỗ Thư Dao gãi bụng hắn hơi dừng lại, nhẹ nhàng bật cười.

Dao Dao có ta, ta có Dao Dao.

Ở dị thế to lớn này, bọn họ có nhau là đủ rồi, không phải ư?
Bình Luận (0)
Comment