Mỗi ngày Đỗ Thư Dao đều sẽ cảm động vì cún con nhà mình, tối nay cũng không ngoại lệ. Nàng ôm Thái Bình Vương ngủ trong sơn động tận rừng sâu hoang vắng này thế mà lại cảm thấy yên lòng và hạnh phúc đã lâu không thấy.
Nhưng ngày thứ ba hai người trốn ở trong này đã uống hết nước, cũng không rửa mặt. Hai người ôm nhau lại hơi khó ngửi thế là không thể không xuống núi vào thành trấn.
Có điều ở trên núi Đỗ Thư Dao nghĩ rất nhiều, sau khi xuống núi không thể tìm nhà trọ, không thể đến nhà dân ở nhờ. Đây chính là phần quan trọng để lục soát. Tối ngày thứ ba nàng nhân lúc đêm tối dẫn Thái Bình Vương xuống núi, trực tiếp tìm đến một chỗ hai tầng một hàng tơ lụa đi vào.
Hiện giờ nàng giả trang thành nam tử, Thái Bình Vương cũng thế. Hàng tơ lụa này ban đêm lại rất náo nhiệt, không phải nơi khác chính là kỹ viện.
Nơi này, có tiền chính là thượng khách. Hơn nữa Đỗ Thư Dao cảm thấy ít nhất trong thời gian ngắn, người điều tra bọn họ tuyệt đối không thể ngờ được nàng sẽ dẫn Thái Bình Vương đi dạo kỹ viện.
Vì thế hai người đi vào trực tiếp muốn một gian phòng hảo hạng. Bọn họ rửa mặt xong, thay xiêm y vải thô bình thường cũng là do kỹ viện cung cấp. Tuy có hơi thô kệch nhưng vẫn còn mới tinh, coi như sạch sẽ.
Sau đó gọi đồ ăn, lập tức lao vào ăn như hổ đói.
Không cần phải nói, đồ ăn ở đây thế mà lại còn rất ngon. Đỗ Thư Dao cũng không sợ bọn họ hạ độc gì đó, nàng luôn đem theo ngân châm trên người, cũng đã thử qua. Hơn nữa hai người cũng không giống người có tiền, hạt bạc và hạt vàng đều đã được nàng khâu ở trong y phục trong người, giả trang như thợ săn trên núi, cõng da thú, mặc áo bông, không ai có thể nhìn ra trên người nàng có tiền.
Tú bà cũng không thể nhìn ra được Đỗ Thư Dao là nữ tử, lúc đưa tiền nàng cũng rất keo kiệt, không ai động tâm tư trên người hai tên quỷ nghèo này.
Thế nhưng đến nơi này chỉ ăn đồ ăn không tìm nàng nương thật đúng là khả nghi. Vậy nên sau khi Đỗ Thư Dao ăn xong, giọng thô kệch gọi tú bà đến, nói: “Huynh đệ của ta đầu không được tốt, không mong cô nương xinh đẹp gì, chỉ cần tìm người nào lớn tuổi chút, sức chịu đựng tốt chút đến đây là được.”
Loại khách nhân này tuy rất ít nhưng cũng không phải không có. Bình thường người làm đến cuối cùng, nếu không thể nhân lúc còn trẻ tích góp chút tiền tài, khi tuổi già sức yếu liền sẽ lưu lạc đến tiếp đón những khách nhân có hoàn cảnh đặc biệt này.
Đỗ Thư Dao cũng biết được từ trong họa bản ở Vương phủ. Những cô nương lớn tuổi chút thường đều rất dễ nói chuyện. Chỉ cần có thể để lại một hơi thở, lăn lộn thế nào đều được. Đương nhiên cho ít tiền để nàng ta ngậm miệng ngủ ở gian ngoài nàng ta cũng không nói ra.
Có điều đợi đến người đi vào, Đỗ Thư Dao nhìn một cái thế mà cũng có mấy phần xinh đẹp, chỉ là tuổi đúng là hơi lớn, khóe mắt cũng có chút nếp nhăn.
Khi đối mặt với ánh mắt tò mò của Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương, nàng ta hiển nhiên hơi cứng lại một chút. Nhưng trên mặt nàng ta lại không thể hiện gì cả, chỉ có chút chết lặng hỏi: “Hai vị... là muốn cùng nhau ư?”
Người giống như các nàng, có thể tiếp khách nhân đã không dễ dàng rồi. Loại chuyện một người trả tiền hai người cùng nhau này... cũng rất bình thường.
Chỉ là đêm nay chịu chút đau khổ vậy, nữ nhân nghĩ.
Đỗ Thư Dao vội vàng khoát tay, ý thức được nàng ta nói có ý gì, mặt nàng lập tức đỏ lên, xấu hổ nói: “Đóng cửa lại trước đi.”
Nữ nhân đóng cửa lại, sau đó xoay người cúi đầu đứng ở cạnh cửa.
Đỗ Thư Dao lại hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Nữ nhân lộ ra ý cười với nàng: “Ta tên là Thúy Nga.”
Trong lòng Đỗ Thư Dao run lên, nhớ đến Thúy Thúy. Tuy tên này chỉ giống một từ nhưng nàng vẫn không tránh được có chút thương xót cho Thúy Nga này.
“Theo chúng ta vào trước đã.”
Thúy Nga nhu thuận cúi người đi theo Đỗ Thư Dao và Thái Bình Vương vào trong.
Vừa vào phòng, Thú Nga đứng ở cạnh giường thế mà lại bắt đầu chủ động cởi xiêm y ra, vừa cởi vừa nói: “Trên người nô gia có vài vết sẹo, mong hai vị khách quan đừng ghét bỏ...”
Đỗ Thư Dao thấy nàng ta bắt đầu cởi xiêm y nhanh chóng đi lên ngăn lại: “Ngươi đừng hiểu lầm, để ngươi vào phòng chỉ là tiện nói chuyện thôi.”
Đỗ Thư Dao thuận miệng nói: “Đầu óc huynh đệ ta có vấn đề, a phụ thân bắt buộc ta phải dẫn huynh ấy đến đây. Ở đây có đám bằng hữu bình thường huynh ấy hay chơi bời lêu lổng, nhưng huynh đệ nhà ta căn bản không hiểu chuyện nam nữ, cơ thể lại không tốt. Ta cho ngươi hai hạt bạc, ngươi ngủ ở bên ngoài, không cần phải hầu hạ gì cả, nhưng không được nhắc đến với bất kỳ kẻ nào.”
Thúy Nga nghe vậy ngây ngẩn, không dám tùy tiện nhận tiền.
Đỗ Thư Dao lại nói lại: “Ngươi cứ ngủ ở bên ngoài. Nếu tú bà có hỏi ngươi chỉ cần nói hầu hạ xong là được, cầm lấy đi.”
Lúc này Thúy Nga mới run run chuyển tay từ y phục giơ lên nhận lấy hai hạt bạc từ trong tay Đỗ Thư Dao.
“Cảm ơn... cảm ơn khách quan...” Nàng ta nói, thế mà lại rơi nước mắt.
Đỗ Thư Dao sợ nhất là tình cảnh này, vội vàng khoát tay: “Ngươi đi ra gian ngoài đi, chúng ta muốn nghỉ ngơi. Khóa cửa kỹ vào, đừng để cho bất cứ ai đi vào, cũng đừng nhắc đến với bất kỳ ai. Hai ngày này chỉ có ngươi hầu hạ, khi hai huynh đệ chúng ta đi nếu ngươi làm tốt ta sẽ cho ngươi thêm hai viên nữa.”
Thúy Nga trước giờ chưa từng gặp chuyện như thế này, vô cùng vui mừng khóc lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Gần đây cơ thể nàng ta không nhanh nhẹn, bởi vì trước đó nhận một khách nhân giày vò quá hung ác. Nhưng trừ cách đó ra nàng ta lại không còn biện pháp kiếm sống nào khác. Nếu nàng ta bị tú bà đuổi đi thì chỉ có thể ngủ đầu đường làm ăn xin thôi.
Bốn hạt đồng có thể khiến nàng hầu hạ nửa tháng rồi. Thúy Nga gật đầu như giã tỏi, bối rối nói: “Ta sẽ, ta sẽ, ta nhất định sẽ làm tốt, sẽ coi kỹ không để người khác vào... À, ta còn biết, còn biết làm ra một số động tĩnh để người khác nghĩ huynh đệ ngươi thật sự cùng làm với ta!”
Vậy thì càng tốt. Đỗ Thư Dao gật đầu: “Vậy ngươi ra bên ngoài đi, cũng không cần canh suốt đêm, cứ ngủ là được.”
“Không cần ta hầu hạ khách quan ư?” Thúy Nga vội vàng giải thích: “Không phải hầu hạ kiểu kia, là bưng trà rót nước...”
“Không cần đâu.” Đỗ Thư Dao nói.
Lúc này Thúy Nga gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Đỗ Thư Dao thả lỏng người, kéo Thái Bình Vương đến bên giường.
“Có thể yên tâm ngủ rồi, chúng ta chỉ ở đây hai ngày, sau đó mua chút đồ, xem xem có thể đến trấn khác không.” Đỗ Thư Dao nói: “Ở mãi một chỗ không an toàn.”
Thái Bình Vương gật đầu, lúc này đã không còn sớm nữa, hai người nằm trên giường chuẩn bị ngủ.
Nhưng không biết có phải trong phòng này đốt nhiều than hay không mà quá nóng. Đỗ Thư Dao nằm đó không ngủ được, lại cảm thấy một trận khô nóng, lăn qua lộn lại.
Mà hiển nhiên Thái Bình Vương cũng không ngủ được, nhưng hắn không lăn qua lăn lại như nàng. Cả người hắn đối mặt với bức tường, không cử động gì, mở mắt nhìn tường.
“Ngươi có cảm thấy rất nóng không?” Đỗ Thư Dao kéo cổ áo, lăn vào trong giường vỗ bả vai Thái Bình Vương.
Thái Bình Vương mơ hồ ừm một tiếng, vẫn dán lên tường vì tường có vẻ mát mẻ hơn.
Đỗ Thư Dao nằm trên giường lăn lộn, xuống dưới uống chút nước nhưng nước trong bình lại ấm, theo cổ họng nàng đi vào không áp được khí nóng kia mà ngược lại giống như thêm củi, hoàn toàn đốt cháy lửa trong lòng nàng.
Nàng hít hai hơi thật sâu, đến bây giờ mới ý thức được có hơi không đúng. Gian ngoài tối đen, nàng cần giá nến đi ra. Còn chưa kịp lên tiếng, Thúy Nga ngồi ở băng ghế trước cửa liền lập tức đứng dậy, hỏi nàng: “Khách quan muốn đi vệ sinh, ta sẽ đi lấy cái bô...”
“Không phải.” Đỗ Thư Dao khép vạt áo tránh lộ ra chuyện nàng là nữ nhân, thấp giọng ồm ồm nói: “Chỉ là có hơi nóng, muốn uống chút nước lạnh.”
Thúy Nga sửng sốt một chút, nhận lấy ấm nước nhưng lại không đi ra cửa, lúc sau mới nói: “Khách quan, có phải đã ăn đồ ăn ở nơi này, cũng không đặc biệt dặn dò phải sạch sẽ không?”
Đỗ Thư Dao cũng sửng sốt: “Lẽ nào đồ ăn trong này còn không sạch sẽ ư?”
“Cũng không phải.” Thúy Nga nhìn nàng một cái, vẻ mặt có hơi phức tạp: “Chỉ là nếu không đặc biệt dặn dò gì, thì trong đồ ăn sẽ cho thêm chút trợ hứng...”
Lúc này cuối cùng Đỗ Thư Dao cũng hiểu, vô cùng tức giận, đi một vòng hỏi Thúy Nga: “Vậy có giải dược không?”
Thúy Nga lắc đầu: “Nếu không... để Thúy Nga hầu hạ hai vị.”
Vẻ mặt Đỗ Thư Dao một lời khó nói hết, nàng ta lại nói: “Kỳ thực khách quan không cần lo lắng, chỉ có một chút ít trợ hứng thôi, không có hại gì với cơ thể, để tan đi là hết...”
“Không cần ngươi hầu hạ.” Quả thật Đỗ Thư Dao muốn điên rồi, nhưng nếu nháo ở đây cũng không được. Dù sao nàng không phải khách quen của kỹ viện, không biết còn có quy tắc ngầm này.
Nàng lại lấy ấm nước trong tay Thúy Nga về: “Ngươi đi ngủ đi.”
Sau đó lại quay người vào phòng.
Không có ảnh hưởng gì với cơ thể thì không cần phải giải nữa. Đỗ Thư Dao lại uống hai ngụm nước ấm, liếm môi nằm lại giường. Lần này nàng cũng không đắp chăn, định để như vậy xem có thể hong được không. Dù sao thì đúng như Thúy Thúy nói, liều lượng chắc cũng không quá nhiều, nàng cũng không cảm thấy không chịu được.
Thế nhưng Đỗ Thư Dao không biết, một chút thuốc trợ hứng này không có tác dụng quá lớn với nữ tử nhưng với nam nhân quả thật là rất lớn. Đặc biệt là... kiểu giống như Thái Bình Vương, căn bản không biết tự mình giải quyết. Với người cấm dục đã lâu mà nói quả thật như ngâm trong lửa vậy.
Đỗ Thư Dao nằm trên giường nghiêng đầu nhìn Thái Bình Vương. Hắn vẫn dán lên tường, nàng đơn giản cũng không gọi hắn, nhắm mắt tĩnh tâm chuẩn bị ép ngủ đi.
Nhưng lúc mơ mơ màng màng cảm thấy bản thân sắp ngủ thì Thái Bình Vương lại đột nhiên trở người ôm nàng vào trong lòng.
Cả người hắn đều đang run rẩy, nháy mắt Đỗ Thư Dao như bị hắn run tỉnh, nghiêng đầu gọi hắn một tiếng: “Chuỗi Chuỗi?”
Thái Bình Vương lại nghiêng người ép lên nửa người nàng, dán bên tai nàng cầu xin: “Dao Dao... giúp ta với, ta khó chịu quá...”
Tim Đỗ Thư Dao kích liệt nhảy lên hai cái, giơ tay sờ cổ hắn, nóng hầm hập giống như phát sốt.
Nàng thử đẩy hắn ra nhưng Thái Bình Vương lại sống chết ôm chặt lấy, chóp mũi cọ lên mặt nàng: “Ta sắp nóng chết rồi...”
Thái Bình Vương nói: “Người Dao Dao thật mát.”
Đỗ Thư Dao vỗ đầu hắn, đen mặt: “Ngươi cút ra cho ta!”
Thái Bình Vương lại run run buông Đỗ Thư Dao ra, nhưng lần này hắn không lăn đến cạnh giường mà lại cực kỳ đáng thương nhìn nàng.
Đỗ Thư Dao trừng mắt với hắn một lúc, nói: “Không phải ta đã dạy ngươi rồi à, tự ngươi giải quyết đi!”
“Ta không biết...” Thái Bình Vương nước mắt lưng tròng: “Sẽ đau.”
Đỗ Thư Dao ngồi dậy, hắn cũng ngồi dậy theo, nghiêng người ôm lấy nàng, nhưng lại sợ nàng tức giận không dám động gì chỉ nhẹ run run.
Hiện giờ chỉ cần Đỗ Thư Dao tốn chút bạc là có thể tìm cô nương đến đây, nhưng trong lòng nàng thật sự khó chịu, khó chịu muốn chết.
Chuỗi Chuỗi vẫn luôn run rẩy, run đến mức nước mắt cũng rơi xuống trên vai nàng, từng giọt từng giọt vừa nóng nóng lại bất lực.
Ngón tay Đỗ Thư Dao cào giường, hít sâu hai hơi, ấn Thái Bình Vương xuống, nóng vội kéo màn giường lại.
“Ngươi thành thật một chút... không được động lung tung, ta giúp ngươi.” Trong bóng tối truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của Đỗ Thư Dao.