Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 22.1

(Phần 1)

Đổ túi hạt dẻ ra cái khay trước mặt, Từ Phượng Bạch ung dung nhặt từng hạt cho vào miệng, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần. Phía đối diện Triệu Lan Chi đã uống tách trà thứ năm rồi, lúc này hắn một tay chống cằm nửa ngồi nửa nằm trên bàn ngắm nàng, mỉm cười.

Từ Phượng Bạch không buồn nhìn hắn, tiếp tục ăn hạt dẻ: "Trà chỗ ta ngon lắm sao?"

Triệu Lan Chi gật đầu, cầm lấy túi hạt dẻ đổ ra ngoài rồi bắt đầu bóc: "Ngon, uống nữa nhé!”

Từ Phượng Bạch cười khẽ một tiếng rồi nhìn hắn: "Được rồi, trà cũng đã uống rồi, chàng đi về đi, không còn sớm nữa, sắp đến giờ giới nghiêm rồi."

Hắn ngẩng mặt nhìn nàng: "Nếu ta không đi?"

Từ Phượng Bạch đứng lên: "Thế nào, trà uống chưa đủ sao?"

Triệu Lan Chi theo bản năng liền nằm trên bàn, hai tay hắn nắm chặt lấy cạnh bàn, như thể sợ nàng tới đuổi hắn đi liền: "Ta ngồi một lát thôi, ta hứa sẽ không gây sự!"

Ai ngờ Từ Phượng Bạch đứng lên đi rửa tay súc miệng, vờ như không nhìn thấy bộ dạng quen thuộc đó của hắn.

Rửa tay xong nàng đi ra phía sau bình phong: "Chàng bảo đảm?"

Triệu Lan Chi hạ giọng, quả quyết: "Ta bảo đảm, nàng cho ta ngồi một lát, ta nhất định không làm gì cả. . ."

Lời còn chưa dứt, âm vực đã hạ xuống thấp.

Từ Phượng Bạch cởi áo ngoài, khoác lên trên bình phong, qua ánh nến bóng dáng của nàng bị kéo dài một chút, hắn vội vàng bóc hạt dẻ, cố bóc được thật nhiều, phải bóc cho hết mới được.

Thoáng cái đã bóc hết túi hạt dẻ, Triệu Lan Chi bưng cái khay đi vào.

Người ở phía sau bình phong dinendian.lowqid]on đã cởi bỏ y phục để lộ ngực và vai trần đưa lưng về phía hắn, hắn ho nặng một tiếng, đứng sang một bên nhìn nàng: "Nàng ăn hạt dẻ nữa không? Ta bóc hết rồi."

Từ Phượng Bạch quay đầu lại nhìn hắn: "Chàng còn muốn ngồi đây bao lâu nữa?"

Quả thật muốn chết, Triệu Lan Chi tỉnh bơ: "Một lát nữa rồi ta đi liền."

Nàng cởi hết dây vải buộc ngực, chỗ vết thương cũ cũng lộ ra ngoài, nhìn thấy nàng đi đến ngăn tủ lấy thuốc, hắn đuổi sát theo, hỏi vết thương nàng đã đỡ chưa, bảo nàng mở ra cho hắn xem một chút, vốn là vết thương cũ, đã không còn đáng ngại nữa.

Băng lại vết thương, mặc áo vào, Từ Phượng bạch mở rương, xõa tóc dài ngồi trước gương.

Triệu Lan Chi đứng bên cạnh nàng, đặt khay hạt dẻ trên bàn.

Nàng buồn cười nhìn hắn trong gương: "Ta không muốn ăn nữa, khi nào chàng mới đi, không quá giờ cấm hành chứ?"

Không có thành ý nào muốn giữ hắn lại, nữ nhân tóc dài nhu thuận vén tóc ra sau vai, hắn định dây dưa thêm một lát thì thấy nàng lại ngồi bên giường, vẻ như chuẩn bị đi ngủ, liền thở dài.

"Thôi, ta đi, nàng nghỉ sớm đi."

Từ Phượng gật đầu, đưa mắt nhìn hắn quay lưng.

Nàng đứng lên dựa vào bức tường bên cạnh giường, thầm đếm 1-2-3-4-5-6. . . . . .

Quả nhiên nghe tiếng bước chân quay lại, không đợi đếm hết mười đầu ngón tay Triệu Lan Chi đã chạy lại, nữ nhân đứng ôm cánh tay dựa tường, môi nở nụ cười bí hiểm.

Triệu Lan Chi thấy nàng đứng đó, liền chạy đến trước mặt nàng, ngẩng mặt phân bua: "Nàng không giữ ta lại sao? Không giữ ta thật sự đi nha."

Trước mặt nàng hắn cố ý làm điệu bộ ra đi thư thái. Từ Phượng Bạch vẫn không nhúc nhích, nhìn hắn nàng càng buồn cười đến không kềm chế được, nàng quay mặt, không nói lời nào rồi kéo tay hắn lại.

Hắn lập tức ôm nàng vào lòng, cúi đầu, hôn lên môi nàng.

Triền miên một hồi lâu, Từ Phượng Bạch đẩy nhẹ hắn: "Chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu.”

Ngày xưa lúc nàng tìm tới hắn, đã nói chồng hờ vợ tạm gì không quan trọng, sau đó sinh hạ A Man, về sau nữa nếu hắn không ngày ngày quấn lấy, thì chắc cũng đã sớm đứt gánh giữa đường rồi, lời như thế hắn nghe qua không dưới 100 lần, còn lâu mới làm thật.

Dây dưa mãi, không khỏi động tình.

Ánh nến chao động như tia lửa, hô hấp cũng gấp gáp. Thình lình nghe tiếng A Man, cả hai vội vàng tách ra.

Triệu Lan Chi cuống quít chỉnh lại áo, theo bản năng d,0dylq.d liền chạy ra phía sau bình phong, hai người cứ thế lại mười phần ăn ý nhau, Từ Phượng Bạch với lấy áo đang vắt trên bình phong khoác lên người, đâu vào đấy rồi mới đi ra: "Chuyện gì thế? Đã trễ thế này rồi mà con còn chưa ngủ sao? Có ai đi cùng con không?"

Giọng nói mềm mại của Từ Oản vang lên ngoài cửa: "Tiểu nữ muốn hỏi cữu cữu chút chuyện, không có ai đi cùng tiểu nữ cả."

Từ Phượng Bạch vén hết tóc dài ra phía sau, lại đi vào trong tủ lấy thêm áo choàng khoác lên người, đi tới trước cửa: "Chuyện gì ngày mai hẵng nói. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, tiểu cô nương ngoài cửa nhịn không được hắt hơi một cái: "Hắt xì!"

Nàng vội mở cửa thư phòng, thấy Từ Oản đang ôm một cái lò sưởi tay, vẻ mặt khiếp sợ nhìn nàng: "Tiểu Cữu Cữu, tiểu nữ có thể vào trong không?"

Trông thật đáng thương, Từ Phượng gật đầu, bảo nàng mau vào.

Lò sưởi tay không đủ sưởi ấm nữa, Từ Oản đặt lên bàn.

Trên bàn toàn là vỏ hạt dẻ, hai tách trà, một trống không một vẫn còn đầy.

Bình nước như còn nóng, nàng đưa tay sờ thử quả nhiên rất ấm, vội vàng kéo để trước mặt.

Từ Phượng ngồi một bên, nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Buổi tối ra ngoài sao không mặc nhiều một chút, cũng không có người đi theo, Hoa Quế làm gì vậy?"

Từ Oản vội nói: "Tiểu nữ theo Từ Vân đi thăm Cố đại công tử rồi đến đây luôn, không bảo Hoa Quế đi cùng, cũng không nghĩ trời lạnh như thế này, không phải lỗi của nàng ấy."

Từ Phượng bạch không buộc tóc, chỉ thấy mặt của nàng, trông không giống như lúc bình thường lắm.

Như vậy lại có cảm giác gần gũi hơn.

Rõ ràng hôm nay Tiểu Cữu Cữu rất dịu dàng, không trách Hoa Quế nữa, chỉ lo lắng cho nàng: "Muốn hỏi ta chuyện gì, trời trở rét rồi, nhớ phải nghỉ ngơi sớm, đừng làm cho cữu cữu phải lo lắng."

Từ Oản vội gật đầu, đồng ý.

Nàng vẫn không quên mục đích của mình: "Tiểu nữ nghe phụ thân nói người lúc mười ba tuổi đã ra chiến trường, là thật sao?"

Từ Phượng Bạch đáp, ánh mắt khẽ quét qua bức bình phong: "Là thật, sao thế?"

Từ Oản vẫn áp đôi tay lên bình trà sưởi ấm: "Cữu cữu, gần đây không có chiến sự gì sao?"

Từ Phượng không lạ gì việc một đứa bé lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nàng híp mắt: "Sao thế? Sao tự nhiên lại hỏi cái này."

Từ Oản vội trả lời chỉ là không muốn cữu cữu phải rời kinh.

"Nếu như có chiến sự người có thể nói cho tiểu nữ biết trước được không, nếu không nhìn thấy cữu cữu, tiểu nữ sẽ rất buồn."

"Được."

"Đúng rồi, Tiểu Cữu Cữu, cái vị Cố đại công tử gì ở hậu viện, có thật là nhi tử của trưởng công chúa không? Từ Vân nói hắn chỉ ở tạm trong phủ này, nhưng không biết hắn sẽ ở tới khi nào đây?"

". . . . . ."

Từ Oản vất vả dẫn dắt cuối cùng cũng tới cái người ở hậu viện, Từ Phượng Bạch trầm mặt xuống.

Những tiểu tiết xảy ra ở hậu viện không phải là nàng không biết, chuyện tất cả các viện suốt ngày đi lấy lòng cũng không phải ngày một ngày hai, thấy Từ Oản cũng tới hỏi mình chuyện này, nàng chỉ xem đứa bé này đi theo Từ Vân chắc cũng đã nảy sinh ý định gì rồi nên liền chấn chỉnh.

"Con còn nhỏ, mỗi ngày sống vui vẻ, tự tại là được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều." Nói rồi nàng đứng lên xoay người, "Ta lấy thêm áo khoác cho con về nhé”.

Từ Oản thoáng xao động, ít nhiều đoán được phần nào.

Chắc là hiểu lầm, nàng gọi Tiểu Cữu Cữu, thì vừa thấy áo choàng cữu cữu lay động, ánh nến chợt vụt sáng nghiêng ngả đi, thoáng nhìn thấy một bóng người bên trong bình phong.

Nhanh như một cái chớp mắt, ánh nến đã thẳng lại, phía sau bình phong mờ ảo, không nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa.

Rõ ràng là một bóng người!

Chỉ là nhìn theo phản xạ, nàng quét mắt qua mặt bàn bày hai ly trà, trong lòng như sáng tỏ.

Từ Oản không dám nhìn nữa, cúi thấp đầu. Nàng nghĩ đến dáng vẻ của Lý thăng cùng Tiểu Cữu Cữu hôm đó, lòng càng thêm thấp thỏm, chẳng lẽ trong nhà này còn có một nam nhân sao? Tiểu Cữu Cữu quả nhiên thích nam nhân, giấu nam nhân trong nhà? Còn là, nhị hoàng tử Lý Thăng?

Đang suy nghĩ mông lung thì chân như vừa đá trúng thứ gì.

Một thanh trường kiếm đang đặt dựa vào chân bàn bên cạnh, lúc đầu bị chân bàn che mất nên không để ý, lúc nãy bị nàng đá một cái thiếu chút nữa đã ngã, Từ Oản vội vàng vịn lại, vô hình nhìn lại, lập tức ngây dại.

Buông bình trà ra, trên mặt bàn, một đống vỏ hạt dẻ.

Tim đập thình thịch, phía dưới áo choàng Tiểu Cữu Cữu có thể nhìn thấy áo trong, chẳng lẽ đã đi ngủ rồi sao?

Ngũ vị tạp trần, không hiểu là dạng tư vị gì.

Hạ mí mắt nhìn thanh trường kiếm.

Trước lúc về, Triệu Lan Chi có cho nàng xem qua, Từ Oản đứng lên, theo bản năng đi hướng về chỗ bình phong. Phụ thân đã kể chuyện mẫu thân dfienddn lieqiudoon cho nàng, từng sự việc, từng món ăn, đều ghi tạc trong lòng, hắn nói lần đầu tiên nhìn thấy người, trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý, rất thật lòng.

Đứng lại, ngẩng đầu lên thì thấy Từ Phượng Bạch đang đứng đối diện nhìn nàng.

Từ Oản vội nhoẻn miệng cười: "Tiểu Cữu Cữu, tiểu nữ ra ngoài đã lâu, giờ thấy buồn ngủ, phải về thôi."

Từ Phượng đang cầm trong tay cái áo choàng nhỏ, cũng là của Từ Oản lúc trước.

Tới mặc vào cho nàng, ý muốn đưa nàng về.

Từ Oản lại bàn cầm lò sưởi tay lên, cười cười: "Trong sân cũng sáng đèn, không cần cữu cữu đưa, tiểu nữ tự đi về được."

Từ Phượng Bạch cũng không miễn cưỡng, đưa nàng ra cửa.

Đứng ở cửa nhìn vóc dáng nhỏ nhắn của tiểu cô nương biến mất ở phía sau núi giả, rồi mới đóng cửa.

Ước chừng nữ nhi đã đi xa, Triệu Lan Chi mới từ phía sau bình phong đi ra.

Thật là một phen hú vía, y phục hắn đã tề chỉnh rồi, đến trước mặt Từ Phượng thở dài một cái: "Đúng là nhi tử ruột của ta, tới thật đúng lúc, may là con bé không nhìn thấy, nếu không ta thật không biết nên giải thích thế nào cho nó."

Dĩ nhiên, hiện giờ vẫn không thể cho con bé biết vì nội tình còn rất rắc rối, trước mắt chỉ có thể nói dối cho qua.

Từ Phượng Bạch cũng vỗ trán.

Nàng vẫn đứng tựa cửa, Triệu Lan Chi đứng huyên thuyên một lúc xong định vươn tay ôm lấy nàng lại bị nàng vỗ xuống.

Ánh nến chiếu vào in bóng hai người lên trên cửa.

Từ Phượng Bạch quay lại nhìn: "Con bé nhìn thấy chàng."

Nói xong, nàng hếch cằm về phía trường kiếm, giọng nàng nhẹ như có như không: "Chỉ là không biết chàng làm gì trong phòng ta thôi, đứa bé này có thể ẩn giấu nội tâm rất giỏi, lúc đi nhìn như đã trấn định, ánh mắt cũng tránh ta, nói không chừng giờ đang nấp sau núi giả trông về bên này."

Triệu Lan Chi sải bước đến cầm trường kiếm lên: "Vậy ta phải đi rồi."

Nói đoạn quay người đi thẳng ra cửa.

Hai người rất đồng tâm ăn ý vì A Man, không cần nhiều lời, luôn hiểu rõ trong lòng đối phương nghĩ gì, gió đêm rất lạnh, không thể để cho con bé vướng nhiều băn khoăn, cũng không thể để nàng đứng lâu ngoài trời suy nghĩ lung tung, chi bằng cứ diễn kịch trước mặt nàng.

Đi tới bên Từ Phượng, sợ lộ liễu quá, nên chỉ nắm tay nàng.

Triệu Lan Chi siết nhẹ tay nàng rồi buông lỏng ra, muôn vàn si mê tình ái đều ở  trong cái siết chặt đó, Từ Phượng Bạch nhìn vào mắt hắn, rốt cuộc thế nào cũng không thể  bù đắp được mong đợi của hắn, nàng đụng vai hắn, nói nhỏ một câu rồi tách ra.

"Trưa mai, chỗ cũ."

Nam nhân nhướng mày, ý nói ta sẽ chờ nàng, rồi mở cửa đi ra.

Từ Oản nấp chỗ núi giả nhìn thấy bóng dáng của hắn, lòng bàn chân lạnh buốt lên toàn thân, gió lạnh cứ thổi thốc vào mặt nàng, cũng thổi vào nam nhân đang dặn dò, Từ Phượng Bạch đứng dựa vào cửa, phụ thân nàng chắp tay cáo từ, âm thanh không cao không thấp, vừa có thể nghe được.

"Lại phiền Từ huynh chăm sóc A Man nhiều rồi, hai ba ngày nữa ta sẽ về, đừng nói cho con bé biết trước, ta sợ nó lại ăn không ngon ngủ không yên, cứ hai ngày nữa ta sẽ tới đón con bé."

Lời này nghe có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ liền thông.

Chắc là phụ thân tới vì có công vụ, dặn dò Tiểu Cữu Cữu, không muốn cho nàng biết nên mới gạt nàng.

Bên tai nghe tiếng đóng cửa, Triệu Lan Chi cũng đi ra cửa sau rồi, Từ Oản ôm lò sưởi tay, thấy mình đã suy nghĩ lung tung quá d’dd/l/q’d nên lẳng lặng mỉm cười, thật không còn sớm nữa, đoán chừng Hoa Quế cũng thấy nàng ở chỗ Tiểu Cữu Cữu quá lâu nên lo đi tìm nàng rồi, phải về nhanh thôi.

Trăng tròn đã lên cao tự lúc nào đang khuất trong mây, sắc trời một màu ảm đạm, đèn lồng trong sân cũng không sáng mấy, Từ Oản kéo áo choàng lại, bước đi không nhanh. Nàng đi cũng nhẹ, tới cổng hậu viên mới thấy bên kia có chút sáng, đi thêm mấy bước thì nghe như có tiếng ai từ phía bên kia bức tường.

Tựa như tiếng thở của nữ nhân, Từ Oản đứng lại.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, gió thổi cây cối bên tường đong đưa, lắng tai nghe thấy những âm thanh đứt quãng khiến nàng đỏ mặt.
Bình Luận (0)
Comment