Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 22.2

Hôm nay là ngày gì vậy trời, toàn nghe thấy gì đâu không?

Cũng may là tâm tình nàng đã khá hơn chút, chỉ đứng nhìn bờ tường một lúc, cũng không thấy lạnh nữa. Bên kia âm thanh rất khẽ, chốc lát lại nghe loáng thoáng, là tiếng thở gấp của nữ nhân còn kèm theo tiếng cười, nghe hơi quen tai.

"Chỉ giữ cho chàng thôi, đều là của chàng hết, chớ lấy. . . . . . Hôm nay. . . . . . Ừ. . . . . ."

"Giờ này chàng còn lang thang, phụ thân đã tới, là sợ ta nói ra sao? Hả? Đừng động. . . . . ."

Tiếng nam nhân nghe chừng còn rất trẻ tuổi, trên bầu trời đêm không biết sao mọc ra từ lúc nào, Từ Oản ngẩng mặt, bắt đầu đếm sao, trong đại trạch viện, loại chuyện như thế này của đám hạ nhân, nha hoàn là rất thường gặp.

Âm thanh đứt quãng càng lúc càng nhỏ, cứ lộ liễu như vậy, chắc do quá yên tĩnh, có lẽ là thích, có lẽ là khác, tóm lại là chuyện giữa nam nhân và nữ nhân, ngày trước nàng không hiểu, hiện tại thì tốt nhất là vẫn không cần phải hiểu nhiều.

Gió lạnh thổi lên, nàng chẳng thèm đứng đó nữa, lập tức đi về phía trước, tiếng bước chân vừa vang lên, xung quanh lại càng yên tĩnh, đầu không ngoảnh lại, Từ Oản bước nhanh về viện mình, nàng đi ngang qua Hoa Quế đang đi ra đón nàng.

Rửa mặt rồi đi ngủ.

Mơ mơ màng màng lại nằm mộng, nhớ nhớ, quên quên, nhưng quên chuyện gì thì nhất thời không nhớ nổi.

Thật ra cũng không tính là chuyện, bởi vì đã chôn sâu vào đáy lòng, rất lâu sẽ không còn nhớ đến nữa.

Cả đêm mộng mị, khuôn mặt nam nhân từ từ rõ ràng, nhưng nàng lại mở mắt không ra.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng nói, rồi cảm giác hắn đang nằm bên cạnh.

Nghe thấy giọng hắn.

"A Man, thích Quận Vương phủ sao?"

"Bại hoại, không thích."

Mở mắt ra thì trời đã sáng.

Hoa Quế đã chuẩn bị xong y phục cho học sĩ, đến kêu nàng dậy, vẫn còn sớm, còn muốn nằm thêm một lúc, chợt thấy đồ của học sĩ liền lập tức ngồi dậy, Hồng Châu mang nước cho nàng rửa mặt rồi vội vàng mặc y phục vào.

Hoa Quế kể lể: "Đêm qua lạnh quá, hôm nay cũng rất lạnh, lát nữa tiểu thư cầm theo lò sưởi tay, sương phòng bên kia cũng không ấm thêm được, để tay lạnh không tốt."

Từ Oản ừ đáp lời: "Biết rồi ~"

Vừa dùng điểm tâm xong, Từ Vân đã tới tìm nàng rồi, phía sau có hai nha hoàn Cầm Thư và Bão Cầm đi theo, hai tiểu thư cùng nhau đi tới tiền viện, nói qua nói lại, Từ Vân cả ngày lẫn đêm luôn có chuyện nói không hết, Từ Oản nghe riết cũng thành quen.

Đi đến tiền viện, bọn trẻ cũng đã tới từ trước, Từ Vân cùng Từ Oản ngồi ngang hàng nhau, gần như là đụng nhau, Từ Vân xích lại gần: "Ta nói muội này, nếu lát nữa ta có ngủ gật, muội nhớ phải gọi ta dậy, lão già kia mà nhìn thấy, nhất định sẽ phạt ta đấy."

Từ Oản gật đầu: "Sao mà tỉ có thể ngủ được vậy!"

Từ Vân bất đắc dĩ hướng về phía nàng: "Ta cũng không muốn ngủ, nhưng mà nhìn khuôn mặt của lão tiên sinh đó là ta buồn ngủ liền, còn chữ nghĩa thì ta không muốn học, thật là phiền a ~"

Ngược lại, Từ Oản lại rất thích, nàng viết chữ cũng rất đẹp, nhưng mà bây giờ dfienddn lieqiudoon phải làm bộ viết xấu một chút. Đây cũng là chuyện bất dắc dĩ, cứ là một đứa trẻ thôi, để mặc cho mình bướng bỉnh một chút, vụng về một chút mới bình thường.

"Phải ha, tỉ không thích viết chữ."

"Biểu ca ta nói, không thích cũng phải kiên trì, nếu không cố gắng, nhỡ hắn đi xa nhà viết thơ cho ta ta sẽ không hiểu."

"Hắn nói rất có đạo lý, tỉ kiên trì đi, nói không chừng nhìn mặt lão tiên sinh suốt cũng quen, biết đâu thành mỹ nam tử thì sao!"

"Nếu là mỹ nam tử thì nhất định không ngủ được rồi!"

"Nói đúng lắm, nếu không phải là tiên sinh đó, nếu hắn tuấn tú như một mỹ nam tử, chắc là ta cũng viết không nổi nữa. . . . . ."

"Ha ha A Man muội mới bây lớn mà nghĩ bậy thế! ôi chao, ai, ôi!"

Hai người cứ cười nói qua nói lại, không để ý trấn chỉ từ đâu rơi xuống đất.

Đang nói say sưa, bỗng đùng một tiếng, Từ Vân cùng Từ Oản cùng cúi đầu nhặt, chưa kịp động tay đã có người nhanh trước một bước nhặt lên.

Thiếu niên cầm trấn chỉ trong tay nhìn xuống, sau đó thả trên bàn.

Từ Oản cùng Từ Vân ngẩng mặt, Cố Thanh Thành mặt không biến sắc từ chỗ các nàng đi lên, giống như là chưa xảy ra chuyện gì.

Hai nàng nhìn nhau, Từ Oản ngẩng đầu.

Cố Thanh Thành vừa lúc đi lên trên, cầm lấy thước.

Nàng một tay chống cằm, lòng lắng xuống nhớ lại chuyện hôm qua.

Nếu mọi chuyện đều là chưa xảy ra, phụ thân nàng cũng đã sống lại, tất nhiên sẽ không để cho nàng và cữu cữu lâm vào tình cảnh này.

Nhìn mặt người đó, càng lúc càng giống, đa nghi làm người ta khủng hoảng, a di đà Phật a di đà Phật.

Sau đó, tiếng thước vang lên.

Bọn nhỏ cũng biết vật này lợi hại, đều ngẩng đầu lên.

Một gã nô tài mang cái ghế đặt trước mặt, Cố Thanh Thành đi qua ngồi xuống: "Lão tiên sinh bị ốm nhẹ nên bảo ta xem chừng các ngươi trong thời gian một nén nhang, lấy bài tập hôm qua viết lại mười lần, không được nói chuyện."

Trong tay hắn cầm quyển sách, cúi đầu mở ra.

Một lát sau, nàng không nhịn được ngẩng đầu, Từ Vân đã nằm trên bàn ngủ thiếp đi, Từ Oản vùi đầu viết chữ, căn bản không nhìn hắn.

Đùng một cái khép sách lại, tròng mắt long lanh.

Hoàng thượng lâm triều, mặt trời còn chưa ló dạng.

Trời sắp vào đông, sương mù giăng phủ.

Từ Phượng không uổng công đến sớm, từ trong điện ra ngoài, mấy vị đại thần đang vây quanh Lý thăng chúc mừng, từ sáng sớm dinendian.lowqid]ib nàng đã nghe nói hoàng phi nửa đêm sinh hạ, mẹ tròn con vuông, mới đi xuống thềm đá đã thấy một đám vây quanh Lý thăng liền liếc nhìn.

Tình cảnh này giống như đã từng gặp ở đâu, nàng thản nhiên đi ngang qua hắn: "Chúc mừng Điện hạ, chúc mừng Điện hạ."

Nụ cười trên mặt Lý thăng cứng đờ, thoát khỏi những người đó, lên trước hai bước gọi nàng lại: "Đứng lại!"

Mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, nhưng Từ Phượng Bạch cũng dừng bước.

Rất nhanh đã nghe tiếng bước chân ngay sau lưng, nam nhân đi đến đứng bên cạnh nàng: "Về phủ à? Ta tiễn ngươi một đoạn."

Từ Phượng bạch đưa lưng về phía hắn, bật cười: "Đa tạ điện hạ, ta không cần người tiễn."

Nói rồi không đợi hắn, nàng bước nhanh.

Tiếng bước chân sau lưng vẫn như có như không, nàng cũng không quay đầu lại, đi ra cửa cung, đội thị vệ chạy tới, xe ngựa Từ gia đã dừng một bên, Từ Phượng bước tới, lên xe.

Vừa lệnh cho phu xe đi thì màn xe bị vén lên, Lý thăng lại xuất hiện ở trước mặt.

Nàng cau mày nhìn hắn, hắn bước vào ngồi bên cạnh nàng.

Từ Phượng vạch rõ ranh giới, nhích sang bên: "Điện hạ làm cái gì vậy?"

Xe ngựa chậm rãi rời đi, nam nhân than thở, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng rồi nắm gọn vào lòng bàn tay mình: "Kết thúc rồi, tất cả đều kết thúc rồi, Thanh sơ, còn giận ta sao?"

Hắn bình tĩnh nhìn nàng: "Làm hòa đi!"

Từ Phượng bạch quay mặt đi: "Ta không biết Điện hạ đang nói cái gì."

Đưa tay đẩy rèm cửa sổ ra, người đi đường đã nhiều hơn, người đến người đi, nối tiếp nhau.

Không còn là chín năm trước, giờ đã là chín năm sau.

Hắn vẫn nghĩ vậy, nàng luôn giận dỗi hắn, đúng là chỉ giận hắn thôi.

Từ lúc hắn đính hôn đến thành thân, rồi viên phòng đến lúc hoàng phi của hắn có thai bị sanh non rồi đến giờ sanh được nhi tử, thời gian khá dài d’đ/l/q’d trong chín năm, hắn vẫn tự mình cho rằng mình đang còn ở thời trẻ, nàng và hắn giận nhau, cãi vã một chút, ồn ào một chút rồi làm hòa.

Giận?

Hời hợt một câu nói, có thể nào diễn tả được ngàn vạn cảm xúc.

Tiếng Linh Đang bên ngoài vang lên, huyên náo ở đầu đường rồi lại an tĩnh, thị vệ đi theo hai bên, xe ngựa hẳn là đã chạy ra ngoài thành. Từ Phượng Bạch lập tức quay đầu lại: "Hôm nay kẻ nào đổi xe? Muốn đưa ta đi đâu?"

Nam nhân nhìn nàng từ trên xuống dưới, nở nụ cười nhàn nhạt vốn có.
Bình Luận (0)
Comment