Nửa đêm, Tạ Thiên Ngưng ngủ mơ mơ màng màng, còn mơ giấc mộng đẹp, trong mơ tất cả đều là hình bóng Phong Khải Trạch, anh cưỡi con ngựa trắng chạy vội đến chỗ cô, cô đứng giữa biển hoa chờ anh, làm công chúa của anh.
Ngay lúc cô chuẩn bị vươn tay ra, để Phong Khải Trạch kéo cô lên con ngựa trắng, đột nhiên trên lưng ngựa xuất hiện một cô gái, làm cô sợ tới mức lập tức rút tay về, mở to hai mắt nhìn khuôn mặt cô gái kia, muốn biết cô là ai, nhưng nhìn hồi lâu vẫn là không thấy rõ gương mặt, nhìn thế nào cũng là mơ mơ hồ hồ.
Cô sốt ruột, kích động, cố gắng nhìn, nhưng vẫn mãi nhìn không rõ lắm.
Nhưng ngay khi cô cẩn thận quan sát cô gái kia là ai, thì Phong Khải Trạch liền cưỡi con ngựa trắng cùng rời đi với cô gái kia.
Cô đuổi theo phía sau hô to: trở lại, trở lại đi đừng bỏ lại em, đừng mà.
Nhưng mặc kệ cô gào thét thế nào thì con ngựa kia chạy càng ngày càng xa, từ từ biến mất khỏi tầm mắt của cô, ngay cả bóng dáng của Phong Khải Trạch cũng đã biến mất hẳn.
“Trở lại đi, trở lại đi, đừng bỏ lại em mà, đừng mà.”
“Không, không được.”
Tạ Thiên Ngưng ở trong mộng quá mức hoảng sợ kinh hãi, không nhịn được cứ mãi quát thật to, hơn nữa càng kêu càng lớn tiếng, cuối cùng hô to một tiếng, ngồi dậy, miệng thở hổn hển.
“Không được.”
Sau khi bừng tỉnh, mới biết chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng quái dị, một giấc mơ khiến cho cô cảm thấy đau lòng.
Cô vì sao lại có giấc mơ kì quái này chứ?
Phong Khải Trạch ở cách vách nghe được tiếng hét của cô, cho rằng xảy ra chuyện gì đó, vì thế liền trực tiếp mặc áo ngủ chạy đến, đẩy cửa một cái phát hiện mở không ra, trên người lại không có chìa khóa, dứt khoát dùng chân đá.
Rầm____
Sau khi một cước đá văng cửa, vội vàng bật đèn, tầm mắt tập trung vào người trên giường, nhìn thấy cô mồ hôi đầy đầu, ngồi ở chỗ kia thở hổn hển, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, từ tùa đi đến bên giường, ngồi xuống, thân thiết hỏi: “Gặp ác mộng sao?”
Anh còn tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì, thì ra là nằm mơ.
Tạ Thiên Ngưng dùng ánh mắt ngu ngơ nhìn người đàn ông ở trước mặt, bỗng nhiên nghĩ đến giấc mộng vừa rồi kia, trong đầu xuất hiện cảnh anh cưỡi ngựa cùng cô gái khác rời đi, cảnh tượng bỏ rơi, mặc kệ cô.
Nghĩ chút chuyện, trong lòng cô rất sợ hãi, nhào vào trong ngực anh, gắt gao ôm lấy anh, thấp giọng cầu xin nói: “Đừng bỏ lại em, đừng bỏ lại em.”
Tuy rằng đó chỉ là một giấc mộng, nhưng giấc mộng này lại làm cô biết được một việc, cô thật sự sợ hãi khi bị anh bỏ lại.
“Đồ ngốc, anh sẽ không bỏ lại em, yên tâm đi.” Anh ôm cô, ôn nhu dỗ dành cô.
Tuy rằng anh không biết cô mơ thấy gì, nhưng cô có thể chủ động nhào đến ôm lấy anh, anh thật sự rất vui.
Cô chủ động, chứng minh trong lòng cô anh chiếm vị trí quan trọng hơn rồi, đã thành một phần không thể thiếu.
“Khỉ nhỏ, anh nói lời phải giữ lời, nói không bỏ lại em, sẽ không được bỏ lại em đó.”
“Đây là lời hứa của anh với em, anh nhất định sẽ tuân thủ lời hứa này, tin anh, được không?”
Cô ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt nhu tình kia, mất hồn, kìm lòng không đặng mà gật đầu, tin anh.
Tuy rằng chữ hứa hẹn rất đơn giản, nhưng nhìn thấy thâm tình trong mắt anh, lời hứa này đối với cô mà nói, thật giống như nặng ngàn cân, không dễ dàng có thể di động. Hơn nữa trong khoảng thời gian này anh đối với cô rất cưng chiều, làm mọi chuyện đều vì cô, khiến cô càng tin tưởng vào anh.
Có phải cô đã giao trái tim của mình cho anh rồi không?”
“Thế nào, sao nhìn anh như thế?” Anh nhìn vào trong mắt cô tràn đầy mê mang, còn hơi có chút đắm chìm, bèn mỉm cười, sủng nịch hỏi cô.
Cô không nghĩ nhiều, nói thẳng lời trong lòng: “Khỉ nhỏ, em giống như thích anh rồi, phải làm sao giờ?”
Nghe câu này, Phong Khải Trạch mừng rỡ như điên, gắt gao ôm lấy cô kích động nói: “Anh chờ chính là đáp án này.”
“Nhưng mà em sợ.” Tạ Thiên Ngưng để anh ôm, một chút cũng không kháng cự, có chút ưu thương.
“Không phải sợ, mọi việc có anh chống cho em rồi, dù trời sập xuống cũng không sao.”
Trời sập xuống, cùng lắm thì bọn họ cùng chết.
“Anh có phải giống như Ôn Thiếu Hoa, phủi mông đi mà không cần đến em nữa, còn ghét bỏ vì em không đủ xinh đẹp, không đủ ôn nhu hay không?”
Có lẽ bị người khác vứt bỏ như rác rưởi, nên cô đặc biệt sợ lại bị vứt bỏ thêm một lần nữa.
Trong lòng cô đã có vị trí cho anh, nếu bị anh vứt bỏ, vậy so với bị Ôn Thiếu Hoa vứt bỏ còn đau khổ hơn.
Đau khổ này, cô không biết bản thân mình có thể chấp nhận được hay không?
“Bộ dáng xấu nhất của em anh cũng đều thấy qua, hơn nữa còn có thể chấp nhận, em còn lo gì? Bé ngốc, đừng nghĩ nhiều như vậy, em chỉ cần làm tốt một việc là được, chỉ cần em làm chuyện này thật tốt, vĩnh viễn chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc.” Anh ôm cô càng chặt, trong lòng hưng phấn đến không thể nói rõ ra.
16 năm qua, anh sống trong thế giới lạnh như băng, cho đến giờ đều không có cảm nhận được sự ấm áp.
Nhưng giờ, anh đã cảm nhận được cuộc sống của mình tràn đầy ánh mặt trời, không còn hắc ám cùng lạnh như băng nữa. Cùng nắm tay cô đi cả cuộc đời, cho tới nay đây chính là nguyện vọng của anh, nguyện vọng này cũng sắp được thực hiện rồi.
“Em chỉ cần làm tốt một việc là được rồi sao, là chuyện gì?” Tạ Thiên Ngưng rời khỏi lồng ngực của anh, thật cẩn thận hỏi cho rõ ràng.
Mặc kệ là chuyện gì, cô nhất định làm chuyện này thật tốt.
“Yêu anh, tin tưởng vào anh, đây là chuyện em phải làm.” Phong Khải Trạch dùng hai tay nâng mặt cô lên, tình ý triền miên nói, trên mặt tràn đầy nhu tình tươi cười.
“Yêu anh, tin tưởng anh?”
“Đúng, em chỉ cần yêu anh, tin anh là được rồi. Tin tưởng anh, mặc kệ anh làm chuyện gì, đều không có lỗi với em, càng không tổn hại đến em.” Anh nắm tay cô, đặt lên trên vị trí trái tim của mình, thâm tình nói: “Bởi vì vị trí này của anh, mười sáu năm trước đã chứa đầy em, không thể giả vờ chứa những người khác.”
Mười sáu năm trước, lúc anh mở quyển nhật kí của cô ra, có những gì đó liền chui vào hết trong lòng, mà cô cứ mãi xâm nhập không ngừng lấp đầy lòng anh, cho đến giờ cô vẫn như cũ tràn ngập trong lòng anh.
Cô ở trong lòng anh, là không thể thay thế.
“Tuy rằng em không biết làm thế nào, nhưng em nhất định sẽ cố gắng nỗ lực.” Cô lại một lần nữa nhào vào lồng ngực anh, gắt gao ôm anh, cảm nhận được vòng ngực ấm áp của anh.
Giờ khắc này, cô mới biết được, thì ra cô căn bản không hề yêu Ôn Thiếu Hoa, đối với Ôn Thiếu Hoa chỉ là một loại nhận thức cứng ngắc mà thôi, trong lòng đã nhận định hắn ta chính là chồng tương lai của cô, nên sau khi bị Tạ Minh San cướp đi, cô mới tức giận.
Nhưng nhận định này chẳng phải tình yêu, tức giận này cũng không phải là thích hắn, một loại mất đi gì đó làm cô cho rằng mình tức giận.
“Em không cần nỗ lực làm gì hết, chỉ cần mỗi ngày vui vẻ chờ ở bên cạnh anh, cùng anh chia sẻ hết mọi chuyện trong cuộc sống đã gặp qua, vậy là được rồi.” Anh cũng ôm cô, cảm nhận được phần yêu thương mới nảy sinh của cô.
Anh sẽ làm cho phần yêu thương này từ từ lớn dần, đến khi nó nở hoa kết quả.
“Được.” Cô vui vẻ trả lời.
Phong Khải Trạch lại dùng sức ôm chặt lấy cô một hồi, mới chậm rãi buông cô ra, dỗ dành nói: “Hiện giờ đã hơn hai giờ sáng rồi, nhanh ngủ chút đi, bằng không ngày mai lại không có tinh thần đó.”
Sau khi nói xong, đỡ cô nằm xuống, còn đắp chăn giúp cô.
Tạ Thiên Ngưng không có cự tuyệt, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ, nhưng lại không có nhắm mắt lại, luôn luôn nhìn anh, lo sau khi ngủ, hết thảy đều là giấc mộng, gì cũng không còn.
Anh nhìn thấy lo lắng trong mắt cô, liền cố gắng an ủi cô: “Nhanh ngủ chút đi, anh ở ngay bên cạnh em, có việc cứ hô lên một tiếng là được rồi.”
Cũng may phòng ở nơi này cách âm không tốt, chỉ cần âm thanh cách vách phát ra hơi lớn một chút sẽ nghe được hết.
“Được.”
Cô thản nhiên cười cười, rốt cuộc có thể an tâm nhắm mắt lại ngủ.
Trải qua một lúc nói chuyện, khoảng cách giữa bọn họ đã kéo gần lại, nhất là cô, bỗng cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác nảy sinh, từ từ lớn mạnh.
Phong Khải Trạch nhìn cô nhắm mắt lại, sau đó ngồi một hồi, mới lặng lẽ rời đi, trước khi rời đi còn tắt đèn, rồi khép cửa lại.
Cửa vừa rồi mới bị anh đá văng, nên chỉ có thể che lại.
Cũng không cần nói. Chẳng qua cũng không sao cả, anh ở cách vách, tùy lúc đều sẽ biết rõ tình hình bên này.
Tạ Thiên Ngưng mới vừa tiến vào giấc mơ, là một giấc mộng đẹp, Phong Khải Trạch cưỡi con ngựa trắng chở cô, chậm rãi đi trên biển hoa, lúc này đây cũng chỉ có hai người bọn họ, không có người thứ ba, càng không có cô gái không nhìn rõ mặt kia.
Cô có thể an tâm rồi.
Nhưng mà cô không biết, bên kia lại tràn ngập nguy cơ.
Hồng Thừa Chí tìm đến một họa sĩ, miêu tả bộ dạng của Tạ Thiên Ngưng ra để cho họa sĩ vẽ ra tướng mạo của cô, trải qua nhiều lần cố gắng, rốt cuộc đã có thể vẽ ra được cô gái này.
Có bức họa rồi, không sợ không bắt được cô.
“Thiếu gia, cô gái này hiện giờ đang ở trấn Cổ Vận ở A Thị, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông, hình như là bạn trai của cô ấy.”
“Được lắm, hiện giờ tôi sẽ phải đi dạy dỗ cô ta thật tốt, để cô ta biết khi đắc tội với Hồng Thừa Chí này thì sẽ có kết quả thế nào?”
Hồng Thừa Chí vừa nghe được tin tức của Tạ Thiên Ngưng, lập tức lên đường đi để trấn Cổ Vận.
Nhưng còn chưa ra khỏi cửa, Hồng Thi Na từ trên lầu đi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Anh, anh muốn đi đâu vậy?”
“Anh đi trừng trị một người.”
“Anh, em có chuyện này muốn nhờ anh giúp.”
“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, anh trai nhất định giúp em.” Hồng Thừa Chí cưng chiều sờ sờ đầu Hồng Thi Na, cực kỳ yêu thương cô.
“Anh, mấy ngày nay em đều không có tin tức của Khải Trạch, hỏi Đường Phi thì hắn nói hắn cũng không biết. Khải Trạch hình như đang cố ý tránh né em, anh giúp em tìm anh ấy có được không?” Hồng Thi Na với bộ dáng điềm đạm đáng yêu, thật làm cho người ta thấy trìu mến.
Hồng Thừa Chí nghe những lời này của cô, trong lòng liền bốc hỏa lớn, phẫn nộ mắng: “Cái tên Phong Khải Trạch chết tiệt này, dám đối xử với em gái của anh như vậy, chờ anh tìm được hắn ta, nhất định phải dạy dỗ cho hắn thật tốt.”
“Anh, anh chỉ cần giúp em tìm anh ấy là được rồi, đừng đánh anh ấy mà!” Hồng Thi Na cầu xin nói, không muốn Phong Khải Trạch bị thương.
“Yên tâm, anh tự có chừng mực, chuyện này cứ giao cho anh đi làm đi, trở về nhất định anh giúp em tìm người.”
“Dạ.”
Hồng Thi Na ngây thơ mỉm cười, sau đó nhìn Hồng Thừa Chí rời đi.
Nếu tìm được Phong Khải Trạch, cô tuyệt đối sẽ không làm những chuyện lỗ mãng giống lần trước, nhất định phải làm cho anh thật xúc động, dùng sự ôn nhu của chính mình, cảm hóa trái tim sắt đá kia của anh.