Sáng ngày thứ hai, Tạ Thiên Ngưng vừa rời giường liền lôi toàn bộ quần áo ra, tìm một bộ đẹp nhất để mặc, nhưng đều không hài lòng, thử hết bộ này đến bộ khác, cô lấy hết cả mấy bộ ra (kì thật cô cũng chỉ có mấy bộ này), thử tới thử lui, cảm thấy mặc đồ ngủ còn đẹp hơn.
Đây là lần đầu tiên cô để ý vẻ ngoài của mình như thế, lúc trước đi tham gia hôn lễ của Ôn Thiếu Hoa và Tạ Minh San, mọi thứ đều là do Phong Khải Trạch chuẩn bị giúp cô, cô căn bản không để tâm. Chính xác mà nói, cô chẳng qua là chỉ hưởng thụ kết quả người khác nỗ lực làm.
Nói thật, nếu như không có Phong Khải Trạch, cô căn bản tuyệt đối không thể nở mày nở mặt trong hôn lễ được.
Nhưng lần này, cô vô cùng để ý, hận không thể làm mình trở nên xinh đẹp, bởi vì rốt cuộc cô cũng hiểu ý nghĩa của câu “người đẹp vì lụa” rồi (thực ra nguyên văn là “nữ vi duyệt kỷ giả dung” có nghĩa tương tự câu “người đẹp vì lụa” nên mình thay vô cho dễ hiểu)
Phụ nữ đều thích người đàn ông yêu dấu nhìn thấy một mặt đẹp nhất của bản thân mình, cô cũng không ngoại lệ, nhất là sau khi bị Ôn Thiếu Hoa bỏ rơi, cô càng hiểu rõ đạo lý này. Vì để không mất đi tình yêu của mình lần nữa, cô nhất định phải dốc toàn lực bảo vệ.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, những quần áo này đều là mua từ mấy năm trước, vừa cũ vừa xấu, khó coi chết đi được.”
“Vì sao trước kia cô không thấy mất mặt chứ?
“A…”
Cô cầm một bộ quần áo, che kín đầu mình, hô to một tiếng, ngã xuống giường than thở.
“Ai có thể nói cho tôi biết, phải làm thế nào mới được?”
Phong Khải Trạch sau khi thức dậy, rửa mặt xong liền qua nhìn xem Tạ Thiên Ngưng. Vừa mới vào cửa lền thấy cô lấy quần áo che đầu, nằm ngã ra giường không nhúc nhích, thở dài suốt, còn lẩm bẩm một mình.
Trên giường thì còn loạn hơn, để đầy quần áo, có một số rơi xuống đất. Từ cảnh tượng như vậy có thể đoán được cô đang thử quần áo.
Anh khẽ bước qua, không lên tiếng, nhìn xem rốt cuộc cô làm sao vậy?
Tạ Thiên Ngưng không biết có người đến, tiếp tục chán nản chuyện của mình, đột nhiên linh quang chợt lóe (chợt nghĩ ra một ý tưởng), nghĩ ra biện pháp liền ngồi dậy, hưng phấn hô: “Tôi nghĩ ra biện pháp rồi.”
Vừa hô xong thì thấy Phong Khải Trạch đứng trước mặt, cô giật nảy mình: “Anh, anh tới khi nào?”
Trời ạ, cô lại không biết anh tới khi nào, vậy bộ dạng ngu ngốc vừa nãy của cô chẳng phải là bị anh thấy được rồi sao?
Gương mặt đột nhiên có cảm giác nong nóng, hẳn là ngượng ngùng đỏ lên.
Suy nghĩ chậm rãi trở lại tối qua, anh dịu dàng như nước hứa hẹn với cô, trong lòng đập loạn kịch liệt như nai con vậy.
Bây giờ cô vẫn còn mặc những quần áo cũ thường ngày xấu xí kia, trước đây cảm thấy không có gì mất mặt cả. Nhưng bây giờ cô cảm thấy xấu hổ, thật xấu hổ.
Phong Khải Trạch không để ý rốt cuộc quần áo trên người cô là thế nào, ánh mắt và tâm tư chỉ đặt trên người cô, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng ấm áp hỏi: “Vừa nãy em nói nghĩ ra biện pháp gì, có thể nói là chuyện gì một chút được không?”
“Chuyện này, chuyện này____” Cô lúng búng, cúi đầu, mắc cỡ nói.
“Trước kia đều là em hô to gọi nhỏ với anh, có gì nói đó, còn nói rất hùng hồn, sao đột nhiên lại bắt đầu trở nên ngượng ngùng rồi?”
“Ai ngượng ngùng chứ, anh đừng nói bậy.” Cô chết cũng không thừa nhận, kì thật là thật quá xấu hổ, cúi đầu càng thấp, gương mặt dường như lại nóng hơn rồi.
“Không sai, không sai, cuối cùng cũng thấy em có biểu hiện xấu hổ của phụ nữ rồi, điều này chứng minh trong lòng em đã bắt đầu để ý đến anh.” Anh ghé sát vào mặt cô, lấy tay dí nhẹ trêu đùa lên cái mũi của cô.
Tuy rằng cô biểu hiện xấu hổ, trong lòng anh cực kì vui vẻ, nhưng anh càng thích cô thẳn thắn như trước kia hơn, muốn gì nói đó, không che giấu một chút xíu gì.
“Anh thật đáng ghét!” Tạ Thiên Ngưng càng xấu hổ hơn, không được tự nhiên quay đầu đi, không nhìn anh nữa, tim đập kịch liệt như muốn bay ra ngoài.
Phong Khải Trạch khẽ mỉm cười, không trêu đùa cô nữa, mà là nghiêm túc nói: “Thiên Ngưng, ở trước mặt anh không cần gò bó chính mình, buông ra đi, biểu hiện ra ngoài con người chân thật của em, anh thích con người chân thật của em.”
“Thật hay giả?” Vẻ mặt cô hoài nghi, không tin được.
Bây giờ bộ dạng cô xấu xí, có chút như Obasan quét đường, là người bình thường đàn ông đều không thích.
Chẳng lẽ anh không bình thường?
“Vật xinh đẹp cũng chỉ có thời hạn, khi thời gian đến sẽ biến đổi đi. Nhưng những cái gì là thật, thì cho dù bao lâu, nó vẫn là thật như thế, hiểu chưa?”
“Không hiểu.” Cô ngây ngốc lắc đầu, không hiểu những lời có hàm ý sâu xa.
Không phải là năng lực lý giải của cô kém, mà ra không hiểu rốt cuộc anh là người đàn ông thế nào?
Đàn ông đều thích phụ nữ đẹp, hoặc cái gì đó xinh đẹp, đây là nhận thức của cô đối với đàn ông, chẳng lẽ không đúng?
“Thôi, không hiểu thì không hiểu, em chỉ cần là chính em là được, không cần vì anh mà cố gắng thay đổi bản thân.”
“Không phải là em thay đổi bản thân, em chỉ là muốn làm mình xứng đôi với anh một chút thôi. Nói như vậy, đứng chung với anh mới không có cảm giác không tương xứng.” Cô ra vẻ hợp tình hợp lý, xem ra rất để ý hình tượng bên ngoài của mình.
Cô đương nhiên để ý rồi, ngay cả Ôn Thiếu Hoa cũng bởi vì cô quê mùa, cô không xinh đẹp mà không cần cô.
Bây giờ cô đã hai mươi tám tuổi rồi, khó có được một hoàng tử bạch mã, tất nhiên cô phải tốn tâm tư trên phương diện này rồi, bằng không sẽ lại mất đi.
“Đi thôi.” Phong Khải Trạch đã hiểu cô nghĩ gì, bèn nắm tay cô, đứng lên.
Tạ Thiên Ngưng chỉ ngây ngốc đứng lên theo, không biết anh muốn dẫn cô đi đâu, liền hỏi thẳng: “Đi đâu?”
“Đi dạo phố.”
“Đi dạo phố làm gì?”
“Mua đồ.”
“Mua đồ gì?”
“Cái gì cũng mua.”
“……”
Tạ Thiên Ngưng cứng họng, thuận tay cầm cái túi bên cạnh lên, đeo vào, theo anh ra ngoài.
Anh nắm tay cô, đi phía trước, cô ở đằng sau nhìn bóng lưng của anh, bỗng nhiên cảm thấy anh là người dẫn cô tìm được ánh sáng.
Ấm áp trong tay chậm rãi truyền tới trong lòng.
Không bao lâu sau, hai người đi xuống lầu dưới.
Phục vụ nhìn thấy họ xuất hiện như một đôi tình nhân, hơn nữa bọn họ còn là khách duy nhất của khách sạn, cộng thêm chuyện phát sinh hôm qua nên thái độ vô cùng tốt, cung kính hỏi: “Hai vị, buổi sáng tốt lành, xin hỏi bữa sáng hai vị muốn ăn gì, tôi lập tức đi chuẩn bị.”
“Không cần chuẩn bị gì cả, chúng tôi ra ngoài ăn.” Phong Khải Trạch vẫn trả lời mà mặt không chút thay đổi, giọng điệu có vẻ càng lạnh hơn, nói xong liền kéo Tạ Thiên Ngưng đi ra ngoài.
Mặc dù là buổi sáng nhưng bên ngoài đã vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều có thể nghe được tiếng cò kè mặc cả, trong hương vị đậm đặc của cuộc sống bình thường còn có cả hạnh phúc.
Đủ loại đặc sản càng làm cho người ta cảm thấy hứng thú.
Tạ Thiên Ngưng dạo một mạch qua các con đường nhỏ, nói cái gì muốn xem một chút. Nếu không phải bị Phong Khải Trạch kéo đi tiếp, chỉ sợ cô sẽ dừng lại dạo một vòng rồi.
Anh đã nói dẫn cô đi mua sắm, thì cần gì đi vội vàng như thế chứ?
“Này, không phải anh nói ra ngoài mua sắm sao, đi nhanh như vậy làm gì?”
“Đi theo anh là được rồi.” Anh trả lời đơn giản, tiếp tục kéo cô đi, ra ngoài tìm xe rồi mang cô cùng lên xe.
“Lại phải ngồi xe sao, đi đâu vậy?” Cô vẫn không nhịn được muốn hỏi.
Nhưng đáp án nhận được vẫn chỉ đơn giản mà mờ mịt.
“Mua đồ.”
Một tiếng sau, cả người Tạ Thiên Ngưng rực rỡ hẳn lên, cùng Phong Khải Trạch bước ra từ một cửa hàng lớn.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi làm hào quang của cô càng trở nên lóng lánh hơn, cả người tự tin hơn rất nhiều.
Người trở nên đẹp, tâm tình cũng trở nên tốt, cảm giác thoải mái hơn.
Thì ra cái anh gọi là “mua đồ” chính là mua quần áo. Nếu không phải cô cố sức kêu ngừng thì chỉ sợ bây giờ đã mua hơn mười bộ rồi.
“Hiện giờ em cực kì xứng đôi với anh rồi, em sẽ không lại suy nghĩ lung tung nữa chứ?” Phong Khải Trạch cầm trong tay quần áo mới mua vừa nãy, cưng chiều cười nhìn cô.
“Em mới không có suy nghĩ lung tung, anh đừng nói bậy.” Cô gân cổ không thừa nhận, chẳng qua trong bụng biết rõ quả thật cô suy nghĩ nhiều lắm.
“Em không thừa nhận cũng không sao, dù sao thì trong lòng anh cũng biết rõ.”
“…..”
Tạ Thiên Ngưng đứng dưới ánh mặt trời, vươn hai tay ra, nhắm mắt lại và ngửa mặt lên trời, hít một hơi thật sâu, cảm thấy cực kỳ thoải mái, đang muốn cảm thán vài câu thì chợt nghe tiếng chuông điện thoại trong túi xách, bèn lấy ra, khi nhìn thấy màn hình hiển thị thì khuôn mặt vốn đang tươi cười bỗng trầm xuống.
Là Ôn Thiếu Hoa gọi điện tới.
Hắn cưới được vợ đẹp rồi, sao vẫn gọi điện cho cô làm gì chứ?
Chẳng lẽ là gọi tới châm biếm phụ nữ bị bỏ rơi như cô sao?
Mặc kệ là cái gì, nghe cũng không sao, dù sao người đàn ông này cũng đã không còn ảnh hưởng gì đến cô nữa rồi.
Nhấn nút nghe, lấy giọng điệu bình thường ra nói chuyện, mơ hồ có một chút lạnh lùng: “Này, tìm tôi có chuyện gì sao?”
Còn chưa nghe được đối phương nói gì thì điện thoại đã bị đoạt đi rồi.
Phong Khải Trạch đoán ra được từ vẻ mặt của Tạ Thiên Ngưng là Ôn Thiếu Hoa gọi điện đến. Vốn cho rằng cô không nghe máy, không nghĩ đến cô vẫn nhận, trong cơn tức giận đã đoạt điện thoại đi, tự mình nghe, nghiêm khắc ra lệnh: “Từ nay về sau anh không được gọi điện đến làm phiền bạn gái của tôi nữa.”
Nói xong, cúp điện thoại.
Tạ Thiên Ngưng trừng to mắt nhìn anh, có chút kinh ngạc rồi từ từ vui vẻ cười trộm.
Thì ra bộ dạng anh ghen lại đáng yêu như thế!
Anh thấy cô cười trộm, hờn giận dạy dỗ: “Về sau, mọi thứ có liên quan đến Ôn Thiếu Hoa, em đều phải tránh xa, có biết ko?”
“Không cần phải cường điệu như thế chứ?”
“Xem ra anh phải đổi điện thoại cho em, thay số khác mới được.”
“…..”
Phong Khải Trạch cũng không phải là đang nói đùa, nói là làm ngay, tịch thu điện thoại của cô rồi kéo tay cô đi đến cửa hàng điện thoại di động.
Tạ Thiên Ngưng nhún nhún vai không sao cả, đi theo sau anh, quên luôn cú điện thoại kia của Ôn Thiếu Hoa.
Dù sao cũng không phải là chuyện quan trọng, quên thì quên chứ sao.
Ôn Thiếu Hoa đứng ở ngoài ban công, cầm điện thoại, vẻ mặt đau khổ, trong đầu nhớ lại lời nói nghe được khi nãy, trong lòng không vui vẻ gì.
Ở hôn lễ, Tạ Thiên Ngưng mang theo bạn trai mới đến tham dự, sóng gió nổi lên, lúc đó hắn còn tưởng rằng chẳng qua cô tìm đàn ông tới đến đóng giả mà thôi.
Nhưng bây giờ xem ra tất cả đều là sự thật.
Cô gái này không phải yêu thương hắn mười năm rồi sao, vì sao chỉ trong một tháng ngắn ngủi liền nhào vào lòng người đàn ông khác rồi?