Hồng Thiên
Phương kéo Hồng Thi Na trở về, không muốn cô nhắc lại chuyện trước kia, khuyên nhũ, "Thi Na, chuyện đã qua không cần nhắc lại, chuyện trước mắt mới là quan trọng."
Bây giờ Hồng Thừa Chí đã không còn ý
định muốn trả thù, mà chỉ cần giữ lại cái mạng này, sợ hãi nói: "Cha,
Thi Na, bình thường các người không phải có rất nhiều mưu kế sao, mau
nghĩ cách đi, con không muốn chết như thế này đâu?"
Sớm biết sẽ có kết quả này, cho dù xảy ra chuyện gì hắn cũng sẽ không đụng tới
Phong Gia Vinh và Phong Khải Trạch, tưởng rằng gia đình mình đã đáng sợ, không ngờ người Phong Gia còn đáng sợ hơn, đúng là đã sai khi đi chọc
vào bọn họ.
Hồng Thi Na quả thực nuốt không trôi cơn tức
này, nhưng lúc này cô lại không biết phải nói gì đành giữ im lặng, hai
mắt chứa đầy oán hận nhìn chằm chằm Tạ Thiên Ngưng, nhìn thấy cái bụng
tròn vo của cô, càng thêm ghen tỵ nhiều hơn, hận không thể xông lên đạp
vài cái.
Nhưng cô lại không dám, bởi có Phong Khải Trạch
đang ở bên cạnh, cô vừa mới động thủ, trái lại sẽ bị anh đánh, lúc đó sẽ mất nhiều hơn được.
Cho tới bây giờ Hồng Thiên Phương vẫn
không có ý định bỏ cuộc, không quan tâm tới Phong Khải Trạch cùng Tạ
Thiên Ngưng, nhìn Phong Gia Vinh nói, "Phong Gia Vinh, ông muốn thế nào
mới bằng lòng bỏ qua cho chúng tôi?"
"Tôi tha cho các người, các người có buông tha lại cho tôi không?" Phong Gia Vinh cười lạnh hỏi ngược lại.
"Ông có thể lấy được tất cả CD trong tay tôi, vậy thì tôi không còn chứng cớ nào để uy hiếp ông nữa, chẳng lẽ ông thật sự muốn con trai và con dâu
cùng cháu chắc ông nhìn thấy ông giết người trước mặt chúng sao?"
"Tôi chờ bọn họ đi rồi, sau đó ra tay, tóm lại hôm nay các người có chạy đằng trời cũng khó thoát."
"Không, tôi không muốn chết, tôi không biết gì cả. Ông Phong, tất cả CD đều ở
chỗ cha tôi, tôi chẳng giữ gì hết, ông hãy tha cho tôi đi, có được
không?" Hồng Thừa Chí quỳ xuống van xin Phong Gia Vinh, một lòng
muốn giữ lại mạng sống. Hắn chỉ mới sống được gần một nửa đời người,
hắn còn chưa hưởng thụ đủ, hắn không muốn chết.
"Thừa Chí,
con muốn làm cha tức chết sao?" Hồng Thiên Phương thấy con trai mình dễ
dàng quỳ xuống trước người khác. Thật là hận vì rèn sắt mãi không thành
thép!
"Cha, con không cần tiền đồ gì cả, con chỉ muốn sống, con không muốn chết."
"Con cho rằng quỳ xuống van xin thì có tác dụng sao? Vô dụng thôi, Phong Gia Vinh đã quyết tâm muốn cả nhà chúng ta phải chết, cho dù con có quỳ
nát cả đầu gối, ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho con."
"Không, ông ta sẽ, bởi vì trong tay con không có bất cứ thứ gì để uy hiếp được
ông ta. Ông Phong, tôi chỉ có nghe nhắc đến CD, căn bản chưa từng thấy
qua, ông tha cho tôi đi có được hay không, tôi van xin ông." Hồng Thừa
Chí tiếp tục cầu xin Phong Gia Vinh tha mạng cho mình.
"Quả là tên vô dụng." Hồng Thiên Phương tức giận nói, thật ra chính mình cũng rất sợ không muốn chết.
"Quả thật là rất vô dụng, Hồng Thiên Phương, xem ra tập đoàn Hồng thị của
ông không có người nối nghiệp rồi, nếu để cho con trai của ông thừa kế,
không chừng chỉ mấy năm, gia sản của ông nhất định sẽ bị phá nát." Phong Gia Vinh giễu cợt nói, đối với chuyện Hồng Thừa Chí quỳ xuống cầu xin
tha mạng căn bản không để vào trong mắt.
Ông sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào của Hồng Gia.
Bị người giễu cợt như vậy, Hồng Thừa Chí chẳng những không tức giận, còn
thừa nhận, "Đúng vậy, tôi chính là một tên vô dụng, không có tiền đồ,
nên không thể uy hiếp ông Phong, ông hãy tha cho cái mạng nhỏ của tôi
đi."
"Vậy cậu học theo tiếng sủa của chó nghe xem?"
"Gâu gâu gâu gâu."
"Ha ha, Hồng Thiên Phương, đây chính đứa con trai mà ông dạy ra thôi, xem hình dạng bây giờ của nó thế nào kìa?"
"Phong Gia Vinh, ông đừng đắc ý quá sớm, hôm nay tôi dám đến nơi này, nhất
định đã chuẩn bị xong xuôi, ông nghĩ mình có thể tiêu hủy hết tất cả CD
sao? Nằm mơ đi." Hồng Thiên Phương nghe con trai mình học theo tiếng chó sủa, lòng liền băng lạnh, nhưng bất kể có lạnh thế nào thì nó luôn là
con trai của ông, ông không thể nào bỏ mặc.
"Lời này của ông là có ý gì?" Phong Gia Vinh nghiêm túc hỏi, có chút lo lắng, sợ rằng mình không thể lấy lại hết tất cả CD.
Lúc trước ông đã âm thầm phái người theo dõi Hồng Thiên Phương, sớm đã biết ông đem CD giao cho người nào, hơn nữa cũng đã bắt được người đang giữ
CD, chẳng lẽ còn có cái nào nữa sao?
"Nếu tôi đoán không
sai, người đang giữ CD đã bị ông bắt đi, tiêu hủy sạch mọi dấu vết. Bất
quá cũng không sao, tôi còn lưu lại một cái, trước lúc đến nơi này, tôi
đã gửi qua bưu điện giao cho một người bạn, trong đó còn có một lá thư,
trong thơ nói, nếu như sau mười hai giờ mà tôi chưa liên lạc lại với ông ta, nhờ ông ta đem nó đến đồn cảnh sát. Hôm nay ông giết cả nhà tôi,
cho dù có xuống địa ngục tôi cũng phải kéo ông theo cùng."
"Ông ——" Lần này đến phiên Phong Gia Vinh nổi nóng, bởi vì không ngờ tới
trong tay ông ta còn giữ bằng chứng khác, lòng bối rối, trong khoảng
thời gian ngắn không biết nên làm thế nào cho ổn.
Tạ Thiên Ngưng do ngồi yên quá lâu, cảm giác thắt lưng hơi thắt lại,liền dùng tay đấm nhẹ vào hông của mình một cái.
Động tác nhỏ này bị Khải Trạch nhìn thấy, dìu cô, ôn nhu nói: "Chúng ta về thôi, đến lúc em phải nghỉ ngơi rồi." .
"Chúng ta đi như thế này sao?" Chuyện còn chưa giải quyết, mà bỏ đi như vậy, bọn họ có bị xem là quá lạnh lùng không.
"Chuyện này không liên quan đến chúng ta, ở lại nơi này cũng không có gì làm, đi thôi."
"Nhưng mà."
"Không có nhưng nhị gì hết, nếu em không đi, anh sẽ bồng em đi."
"Được rồi. Cha, chúng con đi về trước, nếu như ——" Tạ Thiên Ngưng trước khi
đi còn muốn nói lời từ biệt với Phong Gia Vinh, chưa nói hết câu liền bị ông cắt ngang, "Cứ về đi, chuyện nơi đây không liên quan đến các con,
tự cha có thể giải quyết."
"Cha, giết người không phải là biện pháp tốt nhất, con hi vọng cha có thể suy nghĩ thật kỹ, hơn nữa ——"
"Chuyện của họ không liên quan đến chúng ta, em nói nhiều làm gì? Đi." Phong
Khải Trạch không muốn cô lo lắng quá nhiều, dẫn cô đi, tránh cho chuyện
này làm liên lụy đến cô, anh liền nghiêm khắc nói.
Anh tin
rằng, với năng lực của Phong Gia Vinh, tuyệt đối có thể giải quyết vấn
đề này, không cần anh phải nhúng tay vào, vả lại chính anh cũng không
muốn quan tâm.
"Ừm." Tạ Thiên Ngưng không biết làm sao chỉ
có thể ngoan ngoãn rời đi, quay đầu nhìn lại Phong Gia Vinh, trong lúc
vô tình nhìn thấy ánh mắt oán hận của Hồng Thi Na đang nhìn cô.
Hồng Thi Na tức giận nhìn theo bóng dáng Tạ Thiên Ngưng rời đi, rồi biến mất ở trong tầm mắt cô, cô vẫn tức giận nhìn chằm chằm, căm hận thấu xương. Chỉ cần cô có cơ hội, cô nhất định sẽ không để cho bọn họ sống yên ổn.
Phong Gia Vinh thấy ánh mắt Hồng Thi Na đầy oán hận, liền cảnh cáo cô, "Hồng
Thi Na, cô nên từ bỏ đi, cô không làm hại Tạ Thiên Ngưng được đâu."
"Hừ." Hồng Thi Na hừ lạnh một tiếng, không để ý tới ông, ngược lại hỏi Hồng
Thiên phương, "Cha, va li kia cha đã giao đến bạn của cha rồi sao?"
"Vô cùng chắc chắn, trước khi cha vào Phong gia người đó đã gọi điện thoại
cho cha, hiện tại ngoại trừ cha, không ai biết nó ở nơi nào." Hồng Thiên Phương tràn đầy tự tin nhìn Phong Gia Vinh, sau đó tức giận ra lệnh cho Hồng Thừa Chí, "Thằng vô dụng, còn quỳ làm gì, đừng có làm bẻ mặt cha
mày chứ?"
"A." Lúc này Hồng Thừa Chí mới lấy lại tinh thần,
lập tức đứng lên, xoa bóp đầu gối, nỉ non oán trách, "Sao không nói
chuyện này ra sớm hơn một chút, hại con quỳ lâu như thế?"
"Con vừa mới nói gì?"
"Không có, con không có nói gì hết? Cha, chúng ta bây giờ nên làm gì đây?" May mắn là hắn còn chưa nói gì hết, nếu như còn mạng trở về, nhất định liền mang bỏ trốn, đến chỗ khác sống cuộc sống an nhàn, tránh cho Phong Gia
Vinh đến đối phó bọn họ.
"Con còn hỏi phải làm sao bây giờ
à, con có thể hay không vận dụng đầu óc mình chút đi?" Hồng Thiên Phương tức giận khiển trách, thật là không chịu nổi cậu con trai này của ông.
"Cha, bây giờ không phải lúc nói đến chuyện này, đi thẳng vào vấn đề chính đi cha." Hồng Thi Na liền nhắc nhở, bởi vì Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải
Trạch đã đi rồi, cho nên cô liền nói với ông để ông tìm cách giải quyết
nguy cơ trước mắt.
"Đúng là ngu ngốc." Hồng Thiên Phương tức giận mắng Hồng Thừa Chí một câu, mới không để ý nhiều đến hắn, ngược
lại hỏi Phong Gia Vinh, "Phong Gia Vinh,ông nói xem bây giờ phải làm sao đây? Nếu ông muốn ôm tôi cùng nhau chết chung, thì tùy tiện ông.".
Phong Gia Vinh mới vừa nghĩ ra, cho nên hiện tại không hề nôn nóng, khôn khéo nói: "Ông muốn giữ lại con trai hay con gái của ông?"
"Có ý gì?"
“Dĩ nhiên tôi sẽ không ôm ông chết chung, bởi vì nó không đáng giá, tôi
muốn một biện pháp toàn vẹn cho đôi bên, để lại một đứa con của ông làm
con tin, nếu ông dám để CD lọt ra ngoài, tôi sẽ cho con trai chôn theo
cùng. Chọn đi, để lại con trai hay là con gái?"
"Ông ——"
Trong lòng Hồng Thi Na cùng Hồng Thừa Chí có chút phiền não cùng sốt ruột,
hai người nhìn nhau, trong lòng có chút ít kỉ muốn bảo vệ bản thân,
nhưng lại không muốn hy sinh đối phương, dù sao họ cũng là anh em.
Hồng Thi Na không lên tiếng, không qua bao lâu, Hồng Thừa Chí không chịu nổi liền cầu xin: "Cha, con không muốn ở lại."
Hồng Thiên Phương không có trả lời lại, nhắm mắt lại suy nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định, "Thi Na đi theo cha, con lưu lại."
Sự lựa
chọn này, làm cho Hồng Thừa Chí không cách nào tiếp nhận nổi, hét lớn:
"Cha, tại sao cha lại muốn con ở lại, tại sao?"
"Cha cũng
không muốn để con ở lại, nhưng không còn cách nào khác, chẳng lẽ con
muốn cả nhà chúng ta phải chết ở chỗ này sao?"
"Tại sao con phải ở lại, tại sao?"
"Thi Na thông minh hơn con, mang nó đi, có lẽ sẽ có cách cứu con ra, hiểu chưa?"
"Thì ra ông chê tôi không thông minh bằng Thi Na, cho nên muốn để tôi lại làm con tin, có đúng hay không?"
"Anh ——" Hồng Thi Na đau lòng hô lên một tiếng, không biết nên nói gì cho phải, dù sao đây là lựa chọn rất khó khăn.
"Thừa Chí, con yên tâm, cha nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách để cứu con, con
hãy tin tưởng vào cha, được không?" Hồng Thiên Phương ráng sức trấn an
con trai, hy vọng nó có thể tha thứ cho mình. Phong Gia Vinh quả thật là lão hồ ly, cư nhiên làm khó người nhà bọn họ, một khi đưa ra sự lựa
chọn này, nhất định sẽ ảnh hưởng tình cảm người nhà bọn họ, đúng là đáng sợ.
"Vậy ông nói cho tôi biết, ông sẽ làm gì để cứu tôi?"
"Cha ——"
"Ông vốn không có cách để cứu tôi ra, có đúng không?”
". . . . . ."
Thấy cả nhà bọn họ nổi lên mâu thuẫn, Phong Gia Vinh mừng thầm, vì muốn cho
bọn họ xích mích lẫn nhau, cố ý hỏi lại lần nữa, "Hồng Thiên Phương, tôi sẽ cho ông lựa chọn lại một lần nữa, để con gái ở lại, hãy để con trai ở lại?"
Cả nhà bọn họ đều đồng lòng với nhau, vậy ông liền tách bọn họ ra, như vậy cũng coi như đã báo thù xong cho chính mình.
Hồng Thiên Phương lại rơi vào khốn cảnh, nhắm mắt lại, nặng nề thở dài một
cái, đưa ra lựa chọn, "Thừa Chí con lưu lại, Thi Na đi theo cha."
Đáp án giống nhau, nhưng lại khiến người khác bị tổn thương nặng hơn.