Hồng Thừa Chí bị đả
kích, lúc trước rất kính trọng và yêu thương cha. Vào giờ khắc này đã
biến thành hư không, chỉ còn lại sự oán hận, nhưng dù hắn có hận thế nào thì cũng thể thay đổi chuyện bị giữ lại làm con tin.
“Anh,
anh yên tâm, em nhất định sẽ cùng ba nghĩ biện pháp cứu anh ra." Hồng
Thi Na cam kết, mặc dù không muốn anh mình ở lại làm con tin, nhưng bản
thân cô cũng không muốn lưu lại, nên cô chỉ đành biết biết xin lỗi không thể làm gì khác, chuyện này muốn trách thì phải trách Phong Gia Vinh.
"Nghĩ cách, đến bao lâu thì mới có cách hả, một năm hay là hai năm, thậm chí
có thể là mười năm, chẳng lẽ các người muốn tôi phải trải những năm
tháng u tối không thể nhìn thấy mặt trời sao? Chỉ cần nghĩ ở đây một
ngày tôi cũng đã không thể chịu nổi rồi." Hồng Thừa Chí càng nói càng
kích động, mãnh liệt phản bác những uẩn khuất trong lòng mình, vốn hắn
rất thương yêu em gái mình, nhưng bây giờ tất cả trong lòng hắn chỉ còn
sự đố kị và hoán ận.
Chẳng lẽ hắn lại thua kém em gái mình đến thế sao?
"Anh hai, sau khi trở về, mọi người sẽ cố dùng mọi cách, nhất định sẽ cứu anh ra mà."
"Cho thời gian đi, đừng chỉ biết hứa hẹn mà để tôi chờ đợi vô vọng."
"Cha ——"Hồng Thi Na không thể trả lời được, đành quay sang nhờ Hồng Thiên Phương giúp đỡ.
Hồng Thiên Phương suy nghĩ, vỗ vỗ bả vai Hồng Thừa Chí, cam kết: "Trong vòng một tháng, cha nhất định sẽ cứu con ra."
"Có thật không?"
"Thật, bằng bất cứ giá nào, dù đem cả tập đoàn Hồng thị ra để đổi lấy, cha cũng sẽ cứu con ra."
"Được, một tháng đã định, trong vòng một tháng cha nhất định phải cứu con ra." Gánh nặng trong lòng hắn liền tan biến.
"Nhất định." Hồng Thiên Phương vỗ vỗ bả vai Hồng Thừa Chí, sau đó xoay người
đối mặt Phong Gia Vinh, nói lên yêu cầu, "Phong Gia Vinh, tôi hi vọng
trong khoảng thời gian này ông đối xử tốt với con trai tôi, tôi không
mong ông đối đãi nó như một thiếu gia, nhưng ít nhất phải cho nó mỗi
ngày được ăn uống đầy đủ."
Phong Gia Vinh bình thản nói:
"Ông yên tâm, tôi tuyệt đối không để con trai ông đói chết, ông cũng
đừng mong nghĩ đến chuyện đem cảnh sát tới đây cứu người, bởi vì sau khi ông rời đi, tôi sẽ đem con ông chuyển sang nơi khác. Còn chuyện nó ở
đâu, tôi tạm thời không thể nói cho ông biết. Muốn cứu con trai ông, thì phải chờ xem thái độ của ông rồi?"
Nếu lỡ sau khi Hồng
Thiên Phương trở về đem giao CD cho cảnh sát, sau đó dẫn cảnh sát tới
nơi này cứu người, vậy ông chẳng phải không còn cơ hội phản kích rồi
sao? Cho nên không thể bắt nhốt Hồng Thừa Chí ở nơi này, nhất định phải
chuyển hắn đi.
"Khó trách Phong thị đế quốc có được ngày hôm nay, lòng dạ ông quả nhiên quá hiểm độc, lại còn đa mưu túc trí nghĩ ra quá nhiều nguy kế."
"Tập đoàn Hồng thị có được như hôm nay, chứng minh lòng dạ ông cũng không nhỏ, thủ đoạn ác độc của ông cũng
không kém gì tôi."
"Phong Gia Vinh, ông tốt nhất nên đối xử
tử tế với con trai tôi, bằng không thì ngọc nát hương tan tôi cũng sẽ
không bỏ qua cho ông. Thi Na, chúng ta đi." Hồng Thiên Phương không muốn lãng phí thời gian để nói chuyện nhảm nhí, mang theo Hồng Thi Na rời
đi.
Hồng Thi Na nhìn Hồng Thừa Chí mấy lần, sau đó mới dứt
khoát rời đi, trong lòng âm thầm thề, chờ cứu anh trai ra, sau đó nhất
định bắt người Phong phải trả giá gấp mười lần.
"Cha, Thi
Na, các người nhất định phải cứu con, nhất định phải cứu con." Hồng Thừa Chí trong miệng không ngừng hô to, muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng mới
đi hai bước liền bị người giữ chặc lại, tránh cho hắn chạy trốn.
Phong Gia Vinh nhìn bộ dáng chật vật của hắn, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên
nghĩ ra cách trả thù, cười nham hiểm nói: "Hồng thiếu gia, cậu hãy ngoan ngoãn ở lại đây làm con tin đi, về phần sau này sống như thế nào, phải
xem biểu hiện của ba cậu rồi?"
Nếu như có thể khiến cho cha
con Hồng Thiên Phương và Hồng Thừa Chí trở mặt thành thù, chẳng phải so
với chuyện giết họ còn kịch tính hơn sao?
"Phong Gia Vinh,
ông muốn đưa tôi đi đâu?" Hồng Thừa Chí hỏi lại không chịu trả lời câu
hỏi của ông, hắn lo lắng cho tình cảnh của mình bây giờ.
"Đương nhiên là ở một nơi rất an toàn, không ai có thể tìm ra, một nơi chỉ có
mình ta biết mà thôi. Bất quá cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cậu chết đói, chỉ cần ba cậu mau chóng giải quyết chuyện này, tôi sẽ
thả cậu đi, cho nên chuyện cậu bị giam bao lâu là do cha cậu thôi. Nếu
như ông ta trở về giải quyết chuyện hết tất cả CD,thì chỉ cần vài ngày
thôi là cậu có thể về nhà, tiếp tục sống những ngày làm đại thiếu gia
không còn bị nhốt nữa."
"Ba tôi nhất định sẽ cứu tôi, nhất định sẽ."
"Chuyện này tôi cũng không rõ, chỉ biết chờ tin tức của cha cậu thôi. Chuyện
bây giờ cậu cần làm hiện giờ chính là chờ, chúng ta cùng nhau chờ. Nếu
như ba cậu thật sự rất yêu rất yêu cậu, tin rằng không bao lâu nữa sẽ
tới cứu cậu, nếu ông ta không thương cậu, có lẽ không phải là một tháng, mà có khi là hai tháng, thậm chí còn phải chờ lâu hơn thế."
"Sẽ không, ba nói trong vòng một tháng sẽ cứu tôi ra thì nhất định sẽ làm
được." Hồng Thừa Chí tin tưởng vào cha của mình. Bởi vì chỉ biết tin
tưởng, hắn mới có dũng khí để đối mặt với những chuyện sau này.
"Vậy cậu cứ từ từ mà chờ." Phong Gia Vinh khinh thường nói, sau đó ra lệnh
cho đám thủ hạ, "Đem hắn nhốt lại vào phòng tối, tối nay chỡ đi."
"Dạ", hai người đàn ông tiến lên phía trước, đem Hồng Thừa Chí nhốt lại vào trong phòng tối.
Cho dù bị giải đi, Hồng Thừa Chí vẫn không ngừng hô to, "Ba nhất định phải cứu con, nhất định phải cứu con ra."
"Cho dù thế thì đã sao, tôi cũng sẽ làm cho một tháng đó kéo dài hơn, sau đó để các người biết mùi vị bị con trai đối phó với chính cha ruột của
mình là thế nào." Phong Gia Vinh âm hiểm cười lầm bầm lầu bầu, đột
nhiên nhớ lại phong khải trạch cùng tạ ơn ngàn ngưng, trên mặt âm hiểm
cười đổi thành ưu sầu, lo lắng bọn họ bởi vì biết chuyện này mà không
tha thứ hắn.
Nếu là lúc trước, ông tuyệt đối sẽ không lo
lắng đến chuyện này, chỉ cần trong tay có tiền cùng quyền thế thì mọi
chuyện đều dễ như trở lòng bàn tay, nhưng bây giờ, ông không còn cần đến tiền cùng quyền thế, chỉ muốn cùng người nhà sống hạnh phúc. Hiện nay
ông chỉ có thể làm, chính là chờ đợi, chờ đợi sự tha thứ của bọn họ.
Bọn họ sẽ tha thứ cho ông sao?
Tạ Thiên Ngưng sau khi rời khỏi Phong Gia, mặc dù ngồi trên xe, nhưng
trong lòng lại tràn đầy lo sợ. Cô bất đắc dĩ thở dài, không biết sau khi bọn họ rời đi Phong Gia Vinh có làm chuyện gì sai lầm không, dù sao
giết người là phạm pháp, hơn nữa ông đã lỡ làm hết một lần rồi.
Phong Khải Trạch yên tĩnh ngồi lái xe, biết rõ cô đang lo lắng chuyện gì, vốn không muốn nhiều lời, nhưng vì để cô an tâm, nên lên tiếng nói, "Ngươi
không cần quá lo lắng, sẽ không phát sinh chuyện gì ."
"Theo như tình cảnh vừa rồi nếu không xảy ra chuyện mới là lạ, ba đã làm sai
một lần, chẳng lẽ anh lại muốn ba làm sai thêm một lần nữa sao? Khỉ con, chúng ta quay trở lại đi, trở lại khuyên ba một chút để tránh ông lại
đi sai đường." Chỉ vì không muốn bi kịch xảy sinh, cô liền khuyên nhủ.
Nhưng anh lại không nghĩ thế, thẳng thừng nói: "Em yên tâm đi, tình cảnh vừa
rồi quả thật không ổn, nhưng cũng không đến mức xảy ra chuyện lớn gì."
"Sao anh lại chắc chắn thế?"
"Bọn họ đều đang nắm giữ nhược điểm của đối phương, hai người họ chỉ có thể
giằng co không dám để bất cứ chuyện gì xảy ra đâu, như vậy sẽ mất cả chì lẫn chài, cho nên nhiều nhất chỉ giữ lại làm con tin mà thôi."
Phong Gia Vinh không dễ dàng để thua bởi Hồng Thiên Phương, với một bụng đầy
mưu kế, thực lực họ lại chênh lệch không quá xa, cho nên muốn đánh bại
đối phương là điều không dễ dàng.
"Con tin, ý anh là, ba sẽ bắt giữ người lại làm con tin, vậy người này sẽ là ai?"
"Không phải Hồng Thi Na thì chính là Hồng Thừa Chí, anh hi vọng người bị bắt
là Hồng Thi Na, như vậy cô ta sẽ không dám ra ngoài gây sóng gió."
"Mặc kệ ai làm con tin, chỉ cần ba không giết người diệt khẩu là được, em
nghĩ anh cũng không mong ba ở tuổi này vào trong tù ngồi chứ."
Phong Khải Trạch đối với chuyện lần này chỉ bỏ lại bằng một nụ cười, thẳng
thừng nói: "Thay vì suy nghĩ mãi đến chuyện này, chi bằng em hãy nghĩ
xem làm sao trở về ăn nói với Đới Phương Dung đi, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến bà ấy, không phải sao?"
Nói đến chuyện
này, Tạ Thiên Ngưng hơn buồn, gương mặt nặng trĩu, “Hay là cứ nói thẳng
ra, nhưng hiện tại em cũng không biết nên nói sao nữa? Nếu như mẹ biết
chân tướng sự tình, có khi nào vì quá tức giận mà đi liều mạng với ba
không?"
Chuyện này quả là có chút khó giải quyết.
Anh biết cô đang lo lắng, liền cho cô một đề nghị, "Hay là đừng nói ra, có khi như vậy sẽ tốt hơn."
"Ý anh là lừa gạt sao?"
"Phong Gia Vinh nhất định sẽ đem toàn bộ chứng cứ tiêu hủy sạch sẻ, không có
chứng cớ, cảnh sát cũng không làm gì được ông ấy. Nếu như em đem chuyện
này nói ra, chỉ sợ sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, có khi Đới Phương
Dung sẽ đi tìm Phong Gia Vinh trả thù, kết quả như vậy đối với người nào cũng không tốt."
Nghe lời phân tích của anh, cô đột nhiên
cười trộm hỏi: "Khỉ con, có phải anh cũng bắt đầu lo lắng cho ba rồi
đúng không? Bằng không cũng sẽ không nói như vậy."
"Anh
không lo lắng cho ông ta, chẳng qua không muốn đến lúc đó em bị kẹp ở
giữa hai người họ mà thôi. Nếu như hai người bọn họ xảy ra tranh chấp,
người chịu khổ không chỉ bọn họ, còn có em nữa." Anh kịch liệt phản bác, nhưng vì anh quá mức phản bác nên có vẻ chỉ là khẩu thị tâm phi.
"Anh cũng không cần phải phủ nhận, lo lắng cho ba cũng chỉ là chuyện thường
tình, cần chi giấu giếm. Vả lại hôm nay ba đã đối xử với chúng ta tốt
như vậy, hoàn toàn giống như một người cha, không phải sao?"
"Phong Gia Vinh chỉ dùng một ly sữa tươi, và vài câu nói liền thu phục được em rồi sao?"
"Khỉ con, oan gia nên cỡi không nên buộc, nếu ba đã có ý muốn làm lành với
chúng ta, thì chúng ta cần gì phải so đo chuyện này chứ? Chẳng lẽ anh
không để ý sao, ba đã thừa nhận em, chân chính thừa nhận em, chứ không
phải vì mười tỷ của em, mà là thực tâm tiếp nhận em là vợ anh. Bằng
không mới vừa rồi em nói giao cho ông ấy cổ quyền, ông ấy cũng không cần cự tuyệt, không phải sao?"
Nghe đoạn này, Phong Khải Trạch
rất xúc động, bởi vì anh cảm giác được Phong Gia Vinh hôm nay cùng với
trước kia hoàn toàn bất đồng, tựa hồ muốn cùng bọn họ làm lành với nhau. Chẳng qua trước kia xảy ra rất nhiều chuyện, khiến anh không thể nào
tiếp nhận được người cha này, "Chuyện này cứ để sau này hãy nói."
Tạ Thiên Ngưng biết anh đã muốn tha thứ cho Phong Gia Vinh, nên không cần
phải ép buộc, chẳng qua chỉ hơi cười cười. Trong lúc vô tình đem tầm mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy trên đường phố có một nam một nữ đang lôi lôi kéo kéo, nhìn kỹ lúc này mới phát hiện là Đinh Tiểu Nhiên
cùng với Điền Vĩ, liền lên tiếng: "Khỉ con, mau dừng xe. Em nhìn thấy
Tiểu Nhiên.