Phong Khải Trạch không chút đau lòng với tô mỳ tôm trong thùng rác, vứt xong, không màng tới việc bị Tạ Thiên Ngưng oán trách, mạnh mẽ kéo cô, lại để cô ngồi xuống.
Tạ Thiên Ngưng vô cùng hoài nghi hành động này, kinh ngạc hỏi: "Phong tiên sinh, anh, anh muốn làm gì hả?"
Mới vừa hỏi xong, thì thấy anh lấy từng thứ một trong túi lớn ra, để trước mặt cô, sau đó bá đạo ra lệnh: "Ăn cái này."
Cô trừng to mắt nhìn đồ ăn phong phú trước mắt, thèm ăn đến nuốt nước miếng, nhưng lý trí nói cho cô biết không thể ăn.
Lỡ đồ ăn bị hạ độc, cô ăn rồi vậy chẳng phải chết thẳng cẳng sao.
Nói thật, người đàn ông này đối xử tốt với cô giống như không tiếc tiền vậy. Đinh Tiểu Nhiên đã từng nói, một người đàn ông không tiếc tiền với mình là người rất đáng quý trọng.
Dừng lại, cô đang nghĩ đi đâu vậy, quý trọng cái gì chứ, anh ta là kẻ mắc bệnh thần kinh mà.
"Phong tiên sinh, con người tôi không tin sẽ có thứ gì miễn phí từ trên trời rơi xuống, cho nên những thứ này hoặc là anh tự mình ăn hoặc là cầm đi đi."
"Đây không phải thứ miễn phí rơi xuống, đây là thứ anh phải bỏ ra để theo đuổi em."
Trả lời như vậy đúng là đủ trọn vẹn.
Nhưng cô nghe xong lại cảm thấy rất không được tự nhiên!
"Theo đuổi tôi."
"Đúng vậy, không chỉ muốn theo đuổi em, còn phải lấy em."
". . . . . ."
Cô thật sự không còn gì để nói, lúc này thật muốn đập vào đâu đó để ngất đi, không cần đối mặt với kẻ điên như vậy nữa.
Nếu như cô thật sự gả cho anh, vậy chẳng phải thành bà điên rồi sao, ngu gì làm thế chứ.
"Phong tiên sinh, tôi thật sự không có tinh lực để chơi với anh, anh tìm người khác đi có được không?"
Từ đầu tới cuối, cô tuyệt đối không tin tưởng anh thật lòng thật dạ muốn theo đuổi cô. Hơn nữa lúc trước đã không có ấn tượng tốt với anh, trong lòng cô căn bản không tin tưởng anh.
"Không phải anh đang đùa, anh rất nghiêm túc. Có lẽ bây giờ em không thể tiếp nhận được, nhưng anh tin tưởng về sau em sẽ hoàn toàn tiếp nhận. Ăn đồ trước đi, nếu không em lại đau bao tử bây giờ, mau ăn đi." Phong Khải Trạch cực kỳ nghiêm túc, một chút vui đùa cũng không có, giải thích xong liền bá đạo ra lệnh.
Tạ Thiên Ngưng vâng dạ nhìn đồ ăn trên bàn. Với cô mà nói, chúng vô cùng hấp dẫn, nhưng trong lòng lại sợ hãi không sao giải thích được.
Trên TV không phải đều diễn như vậy sao, ăn đồ của người lạ đưa cho 90% khả năng sẽ trúng độc.
"Này, anh có hạ độc trong đồ ăn không hả?" Cô cảnh giác hỏi.
Cô vừa cảnh giác vừa đưa vấn đề ra hỏi, làm anh thật sự không nói nên lời, lấy tay gõ đầu cô một cái khiển trách: "Nếu anh thật sự muốn hại em, còn cần chờ tới bây giờ sao?"
"Hình như cũng đúng nha."
Chỉ riêng khi nằm trong bệnh viện, anh đã có hai cơ hội. Nếu như anh thật sự muốn làm gì cô thì đã sớm ra tay rồi, không cần chờ tới bây giờ.
Nhưng anh không muốn làm gì với cô, vậy tại sao cứ bám lấy cô như vậy chứ?
Chẳng lẽ thật sự muốn đuổi theo cô?
Nghĩ đến khả năng này, Tạ Thiên Ngưng bất tri bất giác rất hào hứng, trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào.
Xem ra điều kiện của cô cũng không tệ như Ôn Thiếu Hoa nói, tối thiểu vẫn có người khác phái theo đuổi cô .
Phong Khải Trạch nhìn chằm chằm nụ cười thẹn thùng trên mặt cô, bản thân cũng cười thỏa mãn, đang muốn nhìn cho đủ nhưng điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, làm anh cứng ngắc dừng lại, không vui nhíu mày, vô cùng tức giận kẻ gọi điện thoại cho anh lúc này.
Nhưng cho dù tức giận thế nào, điện thoại vẫn phải nhận.
Lấy điện thoại di động ra, phát hiện Đường Phi gọi tới.
Phong Khải Trạch do dự một chút, sau đó đứng dậy, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Tạ Thiên Ngưng nhìn theo anh, cho đến khi bóng lưng anh biến mất, rốt cuộc không chịu nổi sự cám dỗ của thức ăn ngon trước mặt hấp dẫn, liền nhào vô ăn.
Thức ăn ngon trước mặt, cô không ăn mới là lạ!