Phong Khải Trạch trở lại nhà mình, đóng cửa lại, lúc này mới nghe điện thoại, vừa mở miệng mang theo tức giận, nghiêm nghị nói: "Đường Phi, tốt nhất cậu có chuyện quan trọng cần nói."
Đường Phi nghe giọng điệu đó, cũng biết mình gọi điện thoại đến không đúng lúc, nhưng dù sao cũng đã gọi đành phải nói rõ ràng mọi chuyện.
"Khải Trạch, Phong tiên sinh muốn hôm nay anh nhất định phải về nhà ăn cơm."
"Tại sao muốn tôi về ăn cơm?" Phong Khải Trạch nghe thấy tin này, cả khuôn mặt đều đen lại, đối với cái từ ‘ nhất định ’ này, có cảm giác chán ghét mãnh liệt.
Anh ghét người khác dùng phương thức ra lệnh muốn anh phải làm theo, cho dù đó là chủ nhân Phong gia cũng vậy.
"Đây là ý của Phong tiên sinh, tôi cũng chỉ nhắn thay ông ấy thôi, còn lại tôi cũng không rõ lắm. Khải Trạch, bây giờ đã là xế chiều anh nên về nhà luôn đi, có lẽ có chuyện rất quan trọng. Anh trở về nước cũng đã được một thời gian, đã đến lúc về thăm Phong tiên sinh rồi." Trong điện thoại Đường Phi không ngừng khuyên nhủ chỉ hy vọng có thể hoàn thành công việc được giao.
Phong Khải Trạch không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng càng nghiêm túc hơn trước, mày kiếm nhíu chặt, trong mắt toát ra oán hận, lạnh lẽo trong lòng không ngừng lan tỏa ra.
Nhất định.
Nói vậy là muốn anh làm những chuyện mà anh không muốn làm rồi.
Anh tuyệt đối sẽ không vì cái từ ‘ Nhất định ‘này mà thỏa hiệp.
Phong Khải Trạch suy nghĩ một chút, lộ ra một nụ cười khinh thường, sau đó đứng lên đi thẳng ra ngoài cửa, tới cánh cửa đối diện liền muốn nhìn xem Tạ Thiên Ngưng đang làm gì.
Đẩy cửa ra, thấy cô đang vui vẻ ăn cơm, trong lòng vốn đang rất tức giận, lập tức trở thành mặt hồ yên tĩnh.
Cô gái này, đúng là nói một đằng lại làm một nẻo.
Có lẽ do quá hiểu rõ cô, cho nên anh có thể bao dung tất cả cho cô.
Tạ Thiên Ngưng đang ăn thì ngẩng đầu lên, thấy Phong Khải Trạch đi vào, có chút lúng túng, ngây ngốc cười một tiếng, sau đó ha ha khen: "Tôi chưa bao giờ được ăn đồ ngon như thế này, anh mua nó ở đâu vậy?"
Không ăn thì không sao, ăn một miếng rồi liền không dừng lại được.
Trước kia cô chưa bao giờ quan tâm đến vấn đề ăn uống, mỗi ngày chỉ cần lấp đầy bụng là được, có lúc ăn mì tôm mấy ngày liên tục nên không biết thức ăn ngon là gì.
Không phải cô không có tiền mua đồ ăn ngon, mà do cô không có thời gian. Mỗi ngày trừ công việc ở ngoài, còn phải nhanh chăm sóc cho Ôn Thiếu Hoa, căn bản không giống như những người phụ nữ khác, đến nhà hàng sang trọng chỉ cần ngồi xuống, chậm rãi thưởng thức bữa tối dưới nến với bạn trai mình.
Thật ra thì cô cũng muốn ăn bữa tối dưới nến, chỉ là Ôn Thiếu Hoa không hẹn cô, cô cũng không dám chủ động mở miệng, sợ hắn tức giận.
Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy mình thật khờ, mười năm nay ngay cả một lời ước hẹn cũng không có, vậy mà cứ một mực khăng khăng với hắn, cô thật buồn cười.
"Em thích là được rồi, anh có việc phải ra ngoài, có lẽ ngày mai mới có thể trở về, bữa tối sẽ có người mang tới cho em, em chỉ cần đợi ở trong nhà là được. Nơi này là vùng ngoại ô, an ninh sợ rằng không được tốt lắm cho nên tối không được đi ra ngoài, biết không?" Phong Khải Trạch đi vào, cưng chìu sờ sờ đầu cô, nói mấy câu liền xoay người rời đi.
Lời dặn dò của anh khiến Tạ Thiên Ngưng ngây người, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh rời đi.
Có vẻ người đàn ông này đối xử với cô tốt hơn nhiều lúc đầu rồi, có đúng không?
Cô biết anh có mục đích khác, nhưng khi anh đối xử tốt với cô như vậy, làm cho cô không nhịn được bắt đầu cảm động.
Nếu Thiếu Hoa có thể đối xử với cô như vậy, thật tốt biết bao.
Chỉ tiếc, tất cả đều là mơ mộng hão huyền mà thôi.