Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 12

Dư Tử Cường thường hay được đám con gái bu quanh, nên hiểu rất rõ suy nghĩ của bọn họ,chỉ cần nhìn qua cử chỉ sắc mặt giọng điệu họ liền biết họ muốn gì, cho nên anh biết rõ suy nghĩ của Hà Tuyết Phi, cũng biết dụng ý mẹ anh gọi tới đây làm gì, vì không muốn mọi chuyện thuận theo ý họ, anh tỏ thái độ lạnh lùng với Hà Tuyết Phi, "Chào cô."

Biến thành xem mắt, đây không phải điều anh thích.

Câu nói đơn giản, giọng điệu không chau chuốt, khiến người nghe cảm thấy lạnh lùng xa cách.

Hà Tuyết Phi không biết tại sao đột nhiên Dư Tử Cường lại tỏ thái độ lạnh lùng như thế, bất quá ấn tượng về anh rất tốt, thậm chí cảm thấy sự lạnh lùng của anh còn khiến tim cô đập loạn, mười ngón tay đan xen nhau, ngượng ngùng cúi đầu không biết nên nói gì, liếc mắt nhìn sang Hoắc Thanh Cúc, ý bảo bà nói gì đi.

Hoắc Thanh Cúc biết ý con gái, cho nên kiếm cớ để hai người họ ở chung với nhau, "Tử Cường, Tuyết Phi mới du học từ nước ngoài về, đối với hoàn cảnh nơi này còn rất xa lạ, con có rảnh thì dẫn con bé ra ngoài dạo chơi giúp dì."

"Dạ, khi nào rảnh con sẽ đưa cô ấy đi." Dư Tử Cường chỉ trả lời cho có lệ, thật sự trong lòng không có ý định này.

Chung Mẫn Liên biết con trai mình chỉ ừ cho có lệ, liền ở dưới bàn ăn lấy tay ngắt đùi anh một cái, lườm anh, nhưng mặt vẫn duy trì nụ cười, y như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Tử Cường, không phải ngày mai chủ nhật con rảnh sao, chi bằng mai con dẫn Tuyết Phi ra ngoài dạo chơi đi."

"Mẹ, khó có ngày chủ nhật, con muốn ngủ nướng thêm mấy tiếng nữa?" Dư Tử Cường lập tức phản bác, không muốn đưa Hà Tuyết Phi ra ngoài chơi.

"Con lúc nào không muốn ngủ nướng, ngày mai không cho ngủ nướng. Chuyện này cũng đem ra nói, con không thấy mắc cỡ sao?"

"Con chỉ nói sự thật, con rất thích ngủ nướng." Dư Tử Cường thu hồi bản tính lạnh lùng, giả vờ ngây thơ, mục đích của anh là không muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng Hà Tuyết Phi.

Bộ dạng ngây thơ của anh làm cho Chung Mẫn Liên tức chết, thế nhưng vì cố gắng dằn cơn giận, nên chỉ có thể la anh, "Tử Cường, con đang giở trò gì đó mau nghiêm chỉnh cho mẹ, đừng để người ta cười nhạo."

"Con đang rất nghiêm chỉnh mà?"

"Con ——"

Hoắc Thanh Cúc không vì ngây thơ của Dư Tử Cường mà sinh lòng chán ghét, trái lại chỉ thấy anh đang cố làm nũng với mẹ muốn mẹ quan tâm mình, vì vậy khen anh, "Tử Cường nhất định là đứa con rất ngoan, Mẫn Liên, chị có đứa con như vậy thật là may mắn."

"Không bị nó chọc cho tức chết là may rồi." Chung Mẫn Liên nhìn chằm chằm Dư Tử Cường, tức giận nói.

"Cha mẹ mà quá nghiêm khắc với con cái thì sẽ không có tình cảm đâu, trái lại, một đứa con hiểu chuyện lại rất thích làm nũng với cha mẹ, chứng tỏ trong lòng con cái cha mẹ rất quan trọng."

"Nghe chị nói thế, tôi cũng thấy đúng, nếu nghiêm khắc với con cái quá thì tình cảm sẽ không còn tốt nữa."

"Ha ha."

Dư Tử Cường vốn tưởng rằng làm thế sẽ để lại ấn tượng xấu cho bọn họ, không ngờ hoàn toàn ngược lại, không giả bộ nữa mà lạnh lùng ngồi đó, đảo mắt nhìn sang Hà Tuyết Phi một cái, phát hiện cô nhìn mình đầy ngưỡng mộ, làm anh hoảng sợ phải thu hồi tầm mắt lại.

Trời ơi, cô gái này thật sự thích anh sao, này có xem là quá nhanh không?

"Tử Cường, ngày mai nhớ dẫn Tuyết Phi ra ngoài dạo chơi đó, biết không?" Chung Mẫn Liên nhắc lại lần nữa.

"Mẹ, suốt cả tuần lễ con đã phải làm việc rất vất vả, khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, mẹ tha cho con đi."Vì không muốn ở cùng Hà Tuyết Phi, Dư Tử Cường oán trách.

"Mẹ mặc kệ, ngày mai con nhất định phải dẫn Tuyết Phi ra ngoài dạo chơi."

"Mẹ muốn con mệt chết sao?"

"Mệt thêm một ngày không chết được đâu con."

"Á——"

Hoắc Thanh Cúc thấy tình cảnh có chút không ổn, cho nên cố xoa dịu không khí lại, "Mẫn Liên, có thể thật sự Tử Cường quá mệt, để cho nó nghỉ ngơi đi."

Ngoài miệng nói thế, thật ra trong lòng bà không muốn vậy, hận không thể cho hai người mau chóng sáp lại bên nhau. (=>mơ đi bà.)

"Một ngày 24 tiếng, mẹ cho con ngủ 12 tiếng, 12 tiếng còn lại dẫn Tuyết Phi đi chơi, huống chi hôm nay mới qua nửa ngày, cùng lắm mẹ cho con về ngủ đến trưa mai, thế thì tất cả mệt mỏi đều bay sạch. Tử Cường, trưa mai sau khi rời giường con phải đưa Tuyết Phi ra ngoài ăn cơm, sau đó đưa con bé đi dạo khắp nơi, biết không?" Chung Mẫn Liên ra lệnh ép Dư Tử Cường phải đồng ý.

Hà Tuyết Phi dùng ánh mắt tôn sùng cầu xin Dư Tử Cường, hi vọng anh có thể đồng ý, một lòng muốn mau chóng xoay chuyển tình thế.

Dư Tử Cường nhìn sang bên này, lại nhìn sang bên kia một chút, biết mình không đường lui, dù không cam lòng vẫn phải đồng ý, "Được."

Mặc dù anh không muốn đi với Hà Tuyết Phi, bất quá nhìn theo hướng khác, đưa cô ta ra ngoài đi dạo không phải là một chuyện xấu, anh có đủ khả năng làm bất kỳ cô gái nào gặp đều yêu anh, cũng đủ năng lực bỏ rơi bất kỳ cô gái nào bám lấy anh.

"Xem như chúng ta đã kết giao kèo, trưa mai gặp nhau nhá Tử Cường" Hà Tuyết Phi vẫn luôn không dám nói chuyện, sợ mình nói sai sẽ để lại ấn tượng xấu với đối phương.

"Vậy giờ tôi về nghỉ trước, trưa mai gặp." Dư Tử Cường lạnh lùng trả lời, nói xong đứng lên, xoay người đi.

"Tử Cường, Tử Cường ——" Chung Mẫn Liên cảm thấy Dư Tử Cường làm như vậy thật sự không được, muốn gọi anh lại, nhưng bà có gọi thế nào anh vẫn không quay đầu lại, lúc này đã đi ra khỏi cửa, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Chung Mẫn Liên có hơi lúng túng, không thể làm gì khác hơn là tìm cho mình bậc thang leo xuống, "Thanh Cúc, Tử Cường vừa mới nhận chức chủ tịch ngân hàng, thật sự gần đây rất bận, có thể quá mệt nên mới như vậy, hai người đừng để ý nha?"

"Không sao, cứ để cậu ấy về nghỉ đi, như vậy ngày mai mới có tinh thần cùng Tuyết Phi ra ngoài dạo chơi chứ?" Hoắc Thanh Cúc biết đây chỉ là cái cớ, bất quá không dám nói thẳng ra, tránh mọi chuyện trở nên khó xử.

"Dì à, Tử Cường đang mệt cứ để anh ấy về nghỉ, chúng ta cùng nhau ăn cơm cũng được." Hà Tuyết Phi nói chuyện rất thấu tình đạt ý, ngoài mặt rất khéo léo hiểu chuyện nhưng trong đầu lại luôn nghĩ đến Dư Tử Cường anh tuấn đẹp trai.

Mặc dù cô đã gặp không ít chàng trai, nhưng người có thể khiến cô động lòng lại chỉ có mình Dư Tử Cường, vẻ khôi ngô anh tuấn cùng kiêu ngạo lạnh lùng của anh thật sự làm cho cô mê đắm.

"Được được, chúng ta ăn cơm, mặc kệ nó đi, đầu bếp ở nhà hàng này nổi tiếng số một, nấu ăn rất ngon, mọi người ăn thử đi." Chung Mẫn Liên không muốn nói về Dư Tử Cường nữa, tránh sinh ra nhiều chuyện, liền nói sang chuyện khác.

Bất kể thế nào, bà nhất định phải đẩy hai người lại gần nhau.

Dư Tử Cường sau khi rời khỏi nhà hàng, trong lòng cực kỳ phiền, chạy xe như điên trên đường, những lời Đinh Tiểu Nhiên nói cùng chuyện xảy ra vừa rồi, khiến anh bị áp lực rất lớn, Hà Tuyết Phi không phải loại con gái anh thích, cho nên anh sẽ không màng đến, nhưng còn Đinh Tiểu Nhiên, anh đối với cô là cảm giác gì?

Quả thật lúc trước anh rất rõ mình thích cô gái nào và không thích cô gái nào, nhưng khi đối mặt cô gái này, anh lại không thể cho ra ngay kết luận, rốt cuộc là vì sao?

Tâm trạng của Đinh Tiểu Nhiên cũng không tốt hơn chút nào, nhất là sau khi nói rõ với Dư Tử Cường, trong lòng cảm thấy mất mác, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại, không ngừng rầu rĩ, rõ ràng đã nói với chính mình chàng trai này không thuộc về cô, nhưng cô lại không ngừng nghĩ về anh.

"Không được nghĩ, cậu ta chỉ là một thằng nhóc, nghĩ đến cậu ta để làm gì, không được nghĩ nữa." Đinh Tiểu Nhiên lấy tay hung hăng gõ đầu mình, không để mình tiếp tục nghĩ về Dư Tử Cường, cầm túi to túi nhỏ trong tay đi vào khu vực nhà mình, vì đồ quá nhiều nên xách đi rất mệt, lại thêm đi đường không chịu nhìn kết quả đụng phải một người, bị đàn hồi ngược lại, mất đi trọng tâm liền ngã xuống đất.

"Á ——"

Vừa ngã xuống ,túi đựng đồ rơi ra, rãi đầy khắp nơi, nhưng đều khiến cô ấn tượng sâu nhất chính là cái mông rất đau, có lẽ tâm trạng không tốt còn gặp phải chuyện này, liền lớn tiếng chửi người.

"Á ui, cái mông của tôi? Là ai, ai đi đường mà không có mắt thế hả?"

Sau khi chửi xong, ngẩng đầu lên liền thấy đối phương là một anh chàng cao ráo đẹp trai quý phái, đụng vào mình không xin lỗi, lại còn không lịch sự đến đỡ người dậy, còn ra vẻ cao cao tại thượng đứng ở đó.

Nhìn thấy loại đàn ông này, dù đối phương đẹp trai cỡ nào Đinh Tiểu Nhiên cũng sẽ nổi trận lôi đình, đứng dậy tiến lại gần hắn, "Này anh, anh đụng trúng người ta chẳng lẽ không biết nói xin lỗi sao?"

"Cô à, là cô đụng trúng tôi trước, người nên nói xin lỗi là cô mới đúng." Chàng trai nhìn cô, lập tức khinh thường chán ghét nói .

"Tôi bị té ngã xuống đất, chẳng lẽ không phải do anh đụng sao?"

"Theo lời cô nói, hai người đụng nhau, người không ngã xuống nhất định là người đụng sao? Mới vừa rồi tôi vẫn đứng ở chỗ này, do tự cô đụng vào, tôi còn chưa trách cô làm bẩn quần áo tôi, ngược lại còn hung hăng chửi người."

"Tôi —— anh ——" Đinh Tiểu Nhiên bị hắn nói đến á khẩu không trả lời được, thật sự không phục tiếp tục cãi, "Coi dù tôi đụng vào anh thì đã sao, anh là đàn ông, chẳng lẽ không có chút lịch sự nào sao?"

"Đối với tôi mà nói, lịch sự phải đúng người, còn với cô, chẳng xứng để tôi lịch sự. Tôi còn có việc, không thể lãng phí thời gian quý báu với cô." Hắn ta liền vỗ vỗ chỗ quần áo vừa bị đụng vào, sau đó vênh váo bỏ đi.

"Anh——" Đinh Tiểu Nhiên cực kỳ tức giận, cố gắng dằn cơn giận trong lòng, ngồi chồm hổm xuống nhặt lại đồ đạc vào trong túi, miệng thầm chửi, "Đàn ông gì, toàn một lũ khốn kiếp, giống y hệt tên Điền Vĩ kia, tốt nhất đừng để cho tôi gặp lại loại đàn ông này, hừm. Nghĩ kỹ không nên so đo với tên phế thải kia, tránh hao tổn trí óc của mình."

Sao cô toàn gặp những tên phế thải không vậy, tại sao không gặp được người nào tốt như Phong Khải Trạch chứ, haizzzzz ——
Bình Luận (0)
Comment