Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 13

Lần đầu tiên xem mắt, vốn dĩ Đinh Tiểu Nhiên không ôm bất kỳ hy vọng nào, định đi chỉ để ứng phó thôi, sau đó suy nghĩ cẩn thận, dù sao cũng không có việc gì làm, liền lấy bộ quần áo đẹp nhất của mình ra mặc, phối thêm một vài món trang sức, xinh đẹp đi ra khỏi cửa.

Cô ăn mặc đẹp không phải vì hôm nay đi xem mắt, mà muốn thay đổi diện mạo, thay đổi tâm trạng, hoặc có thể nói muốn đổi vận khí, kéo lại vận số đào hoa.

Sáng sớm Đinh Tiểu Nhiên đi ra khỏi cửa, ghé vào trong tiệm mua một bó hoa, dự định đến bệnh viện thăm Tạ Thiên Ngưng và em bé trước, sau đó đi gặp người tên Lâm Trường Thịnh, ai ngờ mới ra khỏi tiệm hoa liền thấy Tiêu Vũ Huyên cùng người đàn ông khác đang ngã ngớn ở trên đường, người đàn ông kia chính là người hôm qua đụng vào cô mà không thèm xin lỗi.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Tiêu Vũ Huyên kéo tay người đàn ông, dịu dàng tựa vào trên người hắn, mặt trang điểm lòe loẹt, xa xa thấy Đinh Tiểu Nhiên liền đi tới, khiêu khích hỏi, "A, chúng ta thật đúng có duyến, đi đâu cũng gặp. Không tệ, hôm nay ăn mặc đẹp thế, còn mua hoa, chắc là đi hẹn người nào sao? Không phải cô không có ai theo đuổi sao, chả lẽ cô định chủ động mua hoa đi tặng cho đối phương?"

"Không liên quan cô." Đinh Tiểu Nhiên không muốn gây gỗ với Tiêu Vũ Huyên, ly khai cô, đi về phía trước.

Nhưng Tiêu Vũ Huyên không cho, chặn lại đường, tiếp tục khiêu khích, "Hôm nay Điền Vĩ rất bận không rảnh đi cùng cô, vậy cô định đi gặp ai?"

"Không liên quan cô."

"Ai chà, tôi chỉ muốn quan tâm cô thôi, với tuổi của cô mà không ai theo đuổi e rằng sẽ ế, hay để tôi giới thiệu cho cô một người, thế nào hả?"

"Cô tự lo cho mình đi, người đàn ông bên cạnh cô cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, có khi còn nhờ vả không được nữa là, nhưng dù sao cô cũng không phải loại tốt lành gì, hai kẻ tồi tề ở cùng nhau quả rất xứng." Đinh Tiểu Nhiên vốn không muốn gây gỗ với Tiêu Vũ Huyên, do không nhịn được lời khiêu khích, cộng thêm ngày hôm qua bị tên này chọc giận, liền lấy ra tính luôn một lượt.

"Cô ——" Tiêu Vũ Huyên bị chọc tức điên, muốn cãi lại Đinh Tiểu Nhiên, lại bị người bên cạnh kéo lại, hống hách nói: "Vũ Huyên, cần gì nói chuyện với loại người thiếu trình độ này, chỉ càng làm hạ thấp phẩm chất của em thôi, đi, chiều nay anh còn có việc?"

"Được, em nghe anh, chúng ta đi." Tiêu Vũ Huyên không còn hung dữ nữa, bộ dạng y như chim sẻ nép vào người, kéo tay người đàn ông, cao ngạo đi qua mặt Đinh Tiểu Nhiên.

Đinh Tiểu Nhiên nghiêng cổ khinh thường cười một tiếng, tiếp tục đi trên con đường của mình, đem tất cả mọi chuyện ném ra sau ót, có lẽ vì cãi nhau với Tiêu Vũ Huyên xong làm cô hơi mệt, liền rất nhanh quên hết mọi cơn giận.

Xem ra cô đã luyện thành một thân Kim Cương Bất Hoại (thân thể cứng như sắc thép), lần sau gặp lại Tiêu Vũ Huyên, cứ mắng trực tiếp, sợ sệt chỉ càng thêm thua thiệt.

Sau khi Đinh Tiểu Nhiên tới bệnh viện, trực tiếp đi thẳng tới phòng bệnh thăm Tạ Thiên Ngưng, nhất là đứa bé bên cạnh, càng nhìn càng thích, "Đứa nhỏ này thật đáng yêu, sau này lớn lên nhất định rất giống Phong Khải Trạch, là một anh chàng rất đẹp trai. Bảo bảo, mẹ là mẹ nuôi của con, mau gọi mẹ nuôi đi."

"Bảo bảo mới ra đời chưa được một tháng, làm sao biết nói chuyện, Tiểu Nhiên, cậu đang muốn làm khó con mình sao." Tạ Thiên Ngưng nằm tựa trên giường, dịu dàng nhìn con mình.

"Vậy mình ký sổ trước, chờ nó biết nói thì gọi mình là mẹ nuôi."

"Cậu đó, gần 28 tuổi rồi sao tính tình vẫn trẻ con thế. Hôm nay ăn mặc đẹp vậy chắc không phải chỉ tới gặp mình, mau khai thực ra đi, có phải hẹn gặp anh chàng nào rồi không?"

"Thật không gì qua khỏi mắt của cậu, mình chỉ mới ăn diện có một chút, cậu liền nhìn ra được, thật lợi hại." Đinh Tiểu Nhiên không chọc em bé nữa, ngồi xuống mép giường, nụ cười trên mặt liền biến mất, cả người rầu rĩ.

Tạ Thiên Ngưng thấy cô rầu rĩ liền nắm tay cô, quan tâm hỏi: "Tiểu Nhiên, có phải đã xảy ra chuyện gì không vui rồi không, mau nói cho mình biết đi, xem mình có thể giúp gì cho cậu không?"

"Có một số việc không thể chỉ dựa vào người khác, phải tự dựa vào chính mình giải quyết."

"Cậu là người rất ít khi phiền não, sao hôm nay lạ vậy, cậu mau kể cho mình nghe, để xem mình có giúp được gì cho cậu không?"

"Thiên Ngưng, Tiêu Vũ Huyên đã mua lại công ty bách hóa, giờ đang làm giám đốc, Điền Vĩ làm phó giám đốc, hai người vừa lên chức liền gây sức ép cho mình, làm mình rất khó chịu, nhưng mình cũng đã chọc cho bọn họ tức đến nổi trận lôi đình, ha ha."

"Với hiểu biết của mình, cậu tuyệt đối không phải buồn vì chuyện này. Tiểu Nhiên, cậu mau nói thật cho mình biết đi."

"Tạ Thiên Ngưng, cậu có siêu năng lực sao mà biết rõ thế?" Đinh Tiểu Nhiên gượng cười, không muốn nổi buồn hiện lên trên mặt.

Nhưng cô càng gượng cười càng không giấu được Tạ Thiên Ngưng, "Tiểu Nhiên, nói thật với mình, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Thật ra không có gì, gần đây mình luôn gặp những kẻ đáng ghét, mới vừa rồi đang đi trên đường tới bệnh viện, đụng phải Tiêu Vũ Huyên, còn gây với cô ta một trận."

"Dư Tử Cường đâu, gần đây nó có liên lạc với cậu không? Lâu rồi mình không gặp nó, không biết nó đang bận chuyện gì?"

Vừa nói đến Dư Tử Cường, Đinh Tiểu Nhiên liền trở nên kích động, tựa hồ còn tức giận, "Thiên Ngưng, mình xin cậu đừng có ghép đôi mình với Dư Tử Cường nữa được không, mình với cậu ta là không thể nào, lúc trước cậu ta nói muốn theo đuổi mình toàn bộ đều là giả, cậu ta là một kẻ nói dối, cậu ta chỉ là tên lãng tử đa tình, cậu nhẫn tâm để mình ở bên cậu ta sao? Cho dù mình đồng ý chuyện hắn nhỏ hơn mình hai tuổi, cậu nghĩ người nhà cậu ta sẽ chấp nhận mình sao? Huống chi mình cũng không biết Dư Tử Cường yêu mình đến mức độ nào, nếu gặp người nhà cậu ta kịch liệt phản đối, cậu ta nhất định sẽ chia tay mình, không thể nào phản đối như Phong Khải Trạch đâu. Vả lại cậu ta cũng đâu thật lòng yêu mình, chẳng qua chỉ muốn đùa mình thôi, cho nên cậu không cần gán ghép hai chúng mình lại, chúng mình thật sự không thể."

Tạ Thiên Ngưng cảm thấy trong giọng điệu Đinh Tiểu Nhiên có sự phẫn nộ và khó xử, liền nắm tay cô, thành khẩn nói xin lỗi, "Tiểu Nhiên, thật xin lỗi, mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.".

Nếu như Dư Tử Cường không đủ cương quyết, còn gặp phải gia đình phản đối, rất có thể bi kịch sẽ xảy đến với hai người.

"Cậu không làm gì sai vì sao phải xin lỗi mình chứ." Đinh Tiểu Nhiên thu hồi tâm trạng rất nhanh, mới vừa rồi còn rất tức giận, giờ đã có thể cười giỡn.

"Mình không nên ép cậu cùng với Dư Tử Cường."

"Cậu làm thế chỉ vì muốn tốt cho mình, muốn mình được hạnh phúc, nổi khổ tâm của cậu mình đây rất rõ, cho nên cậu không cần xin lỗi."

"Tiểu Nhiên ——"

"Được rồi được rồi, đừng dùng ánh mắt tự trách nhìn mình, nếu để Phong Khải Trạch thấy, hắn nhất định cho rằng mình ức hiếp cậu, đến lúc đó mình sẽ rất thảm, cực kỳ rất thảm rất thảm. Cậu còn đang ở cữ, nên nghỉ ngơi nhiều, đừng lo lắng nhiều quá? Đúng rồi, hôm nay mình tới để nói cho cậu biết một chuyện."

"À, chuyện gì thế?" Tạ Thiên Ngưng không hy vọng mọi người lo lắng, liền giấu những chuyện không vui trong lòng.

Cô nhất định phải tìm thời điểm nào đó để hỏi Dư Tử Cường, rốt cuộc cậu ta có thích Tiểu Nhiên không.

Đinh Tiểu Nhiên căn bản không định giấu chuyện hôm nay xem mắt, hơn nữa cũng không ôm bất cứ hy vọng nào, nhưng khi nói chuyện lại cố giả vờ rất vui, "Thiên Ngưng, mình nói cho cậu biết, hôm nay mình ăn mặc đẹp thế là vì hôm nay mình có buổi xem mắt."

"Cái gì, cậu đi xem mắt, là ai?" Tạ Thiên Ngưng nghe chuyện này, vô cùng kinh ngạc, con ngươi muốn rớt ra ngoài.

Đinh Tiểu Nhiên cũng không để ý chuyện cô kinh ngạc, cười híp mắt nói: "Con trai của bạn mẹ mình, nghe nói điều kiện rất tốt, là một anh chàng đẹp trai, mau chúc mình may mắn đi."

"Tiểu Nhiên, cậu nhất định phải đi xem mắt sao?"

"Thật ra xem mắt cũng không tệ, nói không chừng gặp được bạch mã hoàng tử đấy? Hơn nữa mình nghe nói đàn ông tốt luôn ở trong nhà không thích ra ngoài chơi, nên rất ít cơ hội giao thiệp với người khác giới, vì thế đến tuổi kết hôn đều chọn phương thức xem mắt để tìm kiếm nửa kia của mình, hơn nữa bây giờ mình chỉ muốn tìm một chàng trai tốt, nên xem mắt chẳng phải là biện pháp tốt nhất sao."

"À ——"

"Chẳng lẽ cậu không thấy mình nói rất có lý sao?"

"Cái này —— ", hình như rất đúng.

"Đừng lo cho mình”, hai con mắt Đinh Tiểu Nhiên sáng như tuyết, “Dù có chuyện gì xảy ra cũng không thoát khỏi pháp nhãn của mình đâu, hì hì."

Mặc dù Tạ Thiên Ngưng không muốn Đinh Tiểu Nhiên đi xem mắt, nhưng lại không ngăn cản, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, nhỏ giọng nói: "Được rồi, mình chúc cậu gặp nhiều may mắn. Tiểu Nhiên, nếu như không chịu đựng nổi, vậy thì từ chức, mình sẽ nhờ khỉ con tìm giúp cậu một công việc tốt hơn, thế nào hả? Nếu như cậu muốn đến Phong Thị đế quốc làm cũng không thành vấn đề, thực lực của cậu không hề thua kém gì những nhân viên khác của Phong Thị đế quốc."

"Có thật không?" Đinh Tiểu Nhiên giả bộ rất vui, thật ra cô không muốn đến Phong Thị đế quốc làm việc.

Vào công ty lớn điều kiện rất tốt, nhưng áp lực lại rất nhiều, công việc cũng rất cực nhọc.

"Chỉ cần cậu đồng ý, mình sẽ nghĩ cách giúp cậu."

"Chờ mình rời khỏi công ty, hãy bàn đến chuyện này. Gần tới giờ rồi, mình phải đi, hôm nào có thời gian mình lại đến thăm cậu và bảo bảo."

"Được, nếu như có gì cần giúp cứ tới tìm mình."

"Cậu yên tâm, mình sẽ không khách khí với cậu đâu, đi nha. Bảo bảo, mẹ nuôi phải đi xem mắt, con cho mẹ nuôi một nụ hôn may mắn nha." Đinh Tiểu Nhiên nhìn bảo bảo, hôn lên trên khuôn mặt non nớt một cái, sau đó rời đi.

Tạ Thiên Ngưng thấy cô đã rời đi, trong lòng cảm giác chuyện không ổn, suy nghĩ rất kỹ, vẫn quyết định gọi điện thoại cho Dư Tử Cường, nói cho anh biết Tiểu Nhiên hôm nay đi xem mắt.
Bình Luận (0)
Comment