Chuyển ngữ: Trầm Yên
..............................................
Nếu đổi thành Thanh Thủy kể chuyện lúc trước, Sở Tê sẽ không hỏi ra những lời này.
Tất cả mọi người đều cảm thấy đó là một bức chữ, Thần quân cũng cảm thấy thứ hắn nên nhìn thấy chính là một bộ chữ. Mà rõ ràng hắn nhìn thấy đây là một bức họa, nói ra ai sẽ tin đây?
Nhưng Thanh Thủy nói Thần quân và Dạng Nguyệt chỉ từng gặp mặt một lần bên bờ sông Vong Xuyên. Điều này bỗng khiến hắn nhớ tới bức họa đặc biệt kia. Người, sông, hoa, cùng với khung cảnh xung quanh, đều đã thể hiện toàn bộ ý nghĩa.
Khiến hắn khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.
Có lẽ những gì Thần quân nhìn thấy cũng giống hắn.
Trong mắt Thần quân thoáng vẻ ngạc nhiên, cảm xúc này bị hắn bắt giữ. Sở Tê lập tức chắc chắn trong lòng. Hắn lại lặng lẽ câu lấy ngón tay Thần quân, ngón cái cọ xát lên mu bàn tay y, nhẹ giọng nói: "Tư Phương, những gì ngài nhìn thấy... có phải cũng giống ta hay không?"
Mu bàn tay Thần quân bóng loáng, xúc cảm tinh tế tựa mỡ dê, khiến người ta yêu thích không buông tay. Có lẽ vì khiếp sợ nên bị hắn sờ soạng một lúc mới hồi thần. Thần quân lập tức rút tay ra, hỏi: "Ngươi nhìn thấy gì?"
"Một người màu đỏ, một con sông màu vàng, còn có đống hoa lộn xộn lung tung."
Thần quân nhìn hắn một lúc lâu, yên lặng đứng dậy đi về phía bức họa kia. Sở Tê vén tà áo lên, xuống giường tung ta tung tăng đi theo y, tỏ chút ý khoe khoang duỗi tay ra chỉ: "Nè, người ở chỗ này."
Ánh mắt Thần quân bất chợt trở nên phức tạp.
Chờ mãi không thấy lời khích lệ, Sở Tê chậm rãi thu tay về, ngoảnh mặt nhìn y, chần chờ hỏi: "Sao thế? Ta nói sai rồi ư?"
"Không." Thần quân nhìn hắn, giọng hơi khàn: "Chẳng qua... người có thể xem thấu bức họa này, ngoại trừ linh lực cao hơn ta, thì chỉ còn chuyển thế của người trong tranh..."
Sở Tê bỗng mở to đôi mắt, thoáng run rẩy kia khiến lưng hắn sởn gai ốc. Trong khoảng thời gian ngắn, Sở Tê vậy mà không phân biệt rõ mình đang hưng phấn hay sợ hãi.
"Đây là bức họa năm đó ta vẽ cho Dạng Nguyệt bên bờ sông Vong Xuyên, hắn cực kỳ thích. Nghe nói ta không có tên liền tặng ta một chữ "Dịch". Hắn là đứa con chân chính của khí vận, được hắn ban tên chúc nguyện, đường tu hành của ta vô cùng thuận lợi." Thần quân nhìn khuôn mặt như mèo hoa của hắn, ánh mắt thoáng lộ vẻ không đành lòng: "Những năm gần đây ta vẫn luôn tìm kiếm vị trí của hắn. Ta rất rõ ràng, một người như hắn, bất kể có chuyển thế bao nhiêu lần thì cũng đều là hạc trong bầy gà, thiên chi kiêu tử... Vì vậy ta vẫn luôn tìm kiếm những người như thế."
Thiên chi kiêu tử? Cảm xúc của Sở Tê trở nên bình tĩnh. Hắn thuận tay khảy khảy tóc dài, chớp mắt hỏi: "Sau đó thì sao? Ngài tìm được chưa?"
"Chưa."
"Ồ." Sở Tê nghĩ ngợi, hỏi: "Ngài đã tìm hắn bao lâu?"
"Hơn chín ngàn năm."
"Còn muốn tìm bao lâu nữa?"
"Đến ngày ta ngã xuống."
Sở Tê quay người, chậm chạm đi về phía giường, nói: "Liệu ngài có tìm sai mục tiêu rồi hay không? Trước kia hắn phong quang như vậy, nhưng biết đâu khi làm người lại không may mắn như thế thì sao?"
"Sẽ không." Ánh mắt Thần quân sâu thẳm, giọng điệu bình tĩnh nhưng kiên định: "Hắn là thân thích duy nhất của Thiên Đạo, theo lý nên suôn sẻ cả đời."
"Thật không?" Sở Tê rũ mắt, ngón tay chậm rãi mơn trớn móng tay phấn hồng nhẵn mịn của mình, màu đen đặc quánh điên cuồng xẹt qua con ngươi trong sáng. Hắn nghiêng nghiêng đầu, thuận miệng nói: "Nếu ngài đã biết rõ hắn sẽ sống tốt, vậy thì còn tìm hắn làm gì?"
Không biết nghĩ đến điều gì, Thần quân nhìn bức họa, trên mặt lộ ra chút lo lắng: "Đợi khi nào có con ngươi sẽ hiểu. Dù biết hắn ở bên ngoài cực kỳ nổi bật, thì vẫn hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy hắn, hy vọng hắn có thể luôn sinh động tại nơi mình nhìn thấy được."
"Ngài đang nói Thiên Đạo, hay là chính ngài?"
"... Tất nhiên là Thiên Đạo." Thần quân bỏ qua đề tài này: "Ngươi có từng học qua thuật phân biệt ảo giác không?"
"Không." Giọng Sở Tê nghiền ngẫm: "Ta trời sinh đã có một đôi mắt thấu đáo, phân biệt được quỷ thần, nhìn một bức họa thôi cần gì phải dùng thuật."
Phát hiện giọng điệu hắn bắt đầu khó chịu, Thần quân dịu giọng phụ họa: "Nhân tài trên thế gian đông đúc, nhân quả biến ảo, xuất hiện thiên tài cũng là chuyện hợp tình hợp lý."
"Thế nào? Hắn có thiên phú là đương nhiên, ta có thiên phú lại là ngẫu nhiên? Kiếp sau mà muốn vẫn có ư?"
Lời nói của hắn bỗng trở nên sắc bén khiến người ta không kịp đề phòng. Thần quân thoáng sững sờ, giải thích: "Ý ta không phải vậy."
Trong mắt Sở Tê bốc lên oán khí, cơ hàm siết chặt. Hắn đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, bỗng nở nụ cười. Thời điểm xoay người, đôi mắt đã cong cong lên, nói: "Nếu Dạng Nguyệt có quan hệ thân thích với Thiên Đạo, cả đời suôn sẻ, thì ngài không cần tìm hắn nữa. Sau này bầu bạn với ta là được rồi."
"Đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình, bất kể như thế nào, ta cũng phải tìm được hắn."
"Là được người ta ủy thác, hay tự ngài cũng muốn tìm?"
"Cả hai."
Sự khó chịu càng tích tụ dày hơn trong lòng Sở Tê. Hắn nhìn thẳng vào Thần quân không rời vài chục giây, trước khi đối phương phát hiện thì dời tầm mắt, sau đó nhấc tay đè lấy đầu mình, rên lên một tiếng, cơ thể xụi lơ ngã xuống.
Thần quân: "......?"
Y bước nhanh tới, duỗi tay đỡ lấy đối phương, khẽ gọi: "Ngươi sao vậy?"
Sở Tê thuận thế ngả vào lòng y, ngón tay nhéo góc áo y, làm ra dáng vẻ rất khổ sở, nói: "Đau đầu... Bệnh cũ."
"Ngươi còn trẻ tuổi, sao lại đau đầu?"
Sở Tê bịa đặt lung tung: "A nương dẫn ta đi khám đại phu, người ta nói là vì bị kích thích dẫn tới... Có lẽ do năm đó khi a nương ôm theo ta bị đuổi khỏi Thành Nghiệp Dương, những tiếng mắng đó quá chói tai nên mới thành như vậy."
Ánh mắt Thần quân khẽ nhúc nhích.
"Đến giờ ta vẫn thường xuyên gặp ác mộng. Bọn họ mắng khó nghe như vậy, giống như muốn thiên đao vạn quả ta và a nương... Khi đó ta còn rất nhỏ, vẫn chưa đầy 5 tuổi. Ta vẫn không tài nào hiểu nổi vì sao bọn họ lại đối xử với chúng ta như vậy. Tư Phương..." Hắn kéo kéo ống tay áo Thần quân, rầu rĩ nói: "Chúng ta làm sai điều gì sao?"
Lòng bàn tay dày rộng của Thần quân phủ lên đầu hắn. Y cực ít khi ra khỏi Thần điện, rất nhiều việc không rõ lắm. Nhưng ngày ấy lúc đi tìm Sở Tê, những lời đồn khó nghe kia kia vẫn khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Y nói với Sở Tê: "Các ngươi không sai."
Sở Tê lại hỏi: "Ngài sẽ thật sự bởi vì một nữ nhân được Hoàng đế sủng hạnh mà giáng tội nhân gian, lệnh quái vật gây hạn hán ra hoành hành không cho thu hoạch sao?"
Tay Thần quân vỗ về đầu hắn, ấn huyệt Thái Dương của hắn, suy tư: "Nói cho ngươi một bí mật."
"Hửm?"
"Ta không hỏi chuyện nhân gian, cũng không quản dông tố, chỉ phụ trách che chở một vùng này không bị yêu ma xâm nhập. Tiếp nhận hiến tế là vì ngưng tụ lòng người, để nhân gian khỏi chịu nỗi khổ chiến tranh."
Sở Tê lập tức cười, nói: "Ta biết mà."
"Biết gì?"
"Ta biết mà..." A nương không họa quốc, nàng chỉ là vật hi sinh bị "nhóm thánh nhân" quan tâm đến khó khăn trong cuộc sống của nhân dân và hoàng tộc đẩy ra. Những kẻ ngu xuẩn đó, những cánh tay đùn đẩy và bọn chuột nhắt nhân nghĩa kia, của người phúc ta, đổ vạ tội lên người khác đều đáng bị giết hết.
Sớm hay muộn cũng có một ngày hắn tìm được yêu sách vạn dân kia, nhìn rõ những cái tên trên đó, giết một kẻ, gạch một đường.
Biến nơi tên Nam Đường này thành Quỷ Vực đẫm máu, an ủi a nương trên trời có linh thiêng, báo nỗi hận nhân gian làm khổ ta.
Sở Tê ngẩng mặt, ánh mắt trong trẻo mà nghiêm túc: "Biết ngài thấu đáo từ bi, tuyệt đối sẽ không làm chuyện giận chó đánh mèo vô cớ."
Thần quân Tư Phương có rất nhiều tín đồ. Y từng nhìn thấy rất nhiều đôi mắt, già trẻ gái trai, ánh mắt của những người đó mãi mãi luôn chứa đựng đầy kính sợ và tín nhiệm, nằm rạp dưới lòng bàn chân y, cầu xin y có thể bố thí chút phúc báo, kéo dài đến đời con cháu.
Cũng có đôi mắt như Sở Tê, tin tưởng không chút nghi ngờ. Không vì y là thần, cũng không vì pháp lực y vô biên, chỉ đơn thuần vì y chính là y.
Nhưng những người đó y đều lạnh nhạt lướt qua, lạnh nhạt quên mất.
Ở trong cuộc đời dài dằng đẵng của y, rất ít người có thể để lại dấu vết hay gợn sóng trong lòng y.
Nhưng ánh mắt của Sở Tê không giống vậy, nó quá dính người. Một khi gửi gắm hy vọng nơi đây liền xé không được, ném không xong.
Hai tầm mắt giao nhau giữa không trung, trái tim Thần quân vô cớ đập nhanh hơn, cánh mũi khẽ phập phồng, bầu không khí xung quanh cũng bởi vậy mà như có thể ninh ra thành nước.
Tầm mắt dần dần thu hẹp lại, chóp mũi đôi bên gần sát nhau, Thần quân gian nan dời tầm mắt, nói bằng giọng khàn khàn: "Nếu đỡ hơn rồi thì đứng lên đi."
Tay Sở Tê đã duỗi tới bên hông y. Nghe thấy lời này, hắn hơi buồn bực rụt tay về, đôi mắt khẽ chuyển động, làm bộ làm tịch đứng dậy, sau đó lại ngã thẳng vào lòng đối phương, nói lời dối trá: "Chân đã tê rần."
Thần quân: "......"
Sở Tê được y bế lên, cánh tay tinh tế câu lấy cổ y. Chờ sau khi bị đặt xuống giường vẫn không chịu buông ra. Thần quân kéo cổ tay hắn xuống nhưng vô ích, mới nói: "Ta đang luyện dược ở phòng luyện đan, phải đi xem."
Bởi vì cúi mình, tóc dài của y trượt từ đầu vai xuống, rũ bên góc mặt Sở Tê, cọ cho hắn hơi ngứa ngáy. Hắn nâng bả vai cọ cọ nơi bị sượt qua, nói: "Ta cũng muốn đi."
"Không phải chân ngươi đang tê sao?"
"Ngài ôm ta đi."
"...... Đừng náo loạn." Giọng Thần quân chuyển sang nghiêm túc: "Nếu ta đã thừa nhận mình thu ngươi làm đồ đệ trước mặt Tiên trưởng Vô Vọng, thì sau này ta và ngươi nên giữ khoảng cách, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận thầy trò."
Bổn phận? Sở Tê có chút kinh ngạc trước sự ngây thơ của y. Hai người cũng đã làm đến chuyện đó, sao còn lo cái bổn phận gì?
Hắn nghĩ trong lòng nhưng không bộc lộ ra trên mặt, chỉ ôn tồn nói: "Vậy thưa sư phụ, đồ nhi muốn xem thử phòng đan dược của ngài, học thêm kiến thức, không quá phận chứ?"
Hắn chớp mắt ám chỉ, Thần quân càng nặng nề hơn: "Nếu ngươi là đứa bé ba tuổi vi sư sẽ ôm ngươi sang."
Y kéo tay Sở Tê xuống, ấn mạnh vào trong chăn, thấy sắc mặt hắn không vui lại nhẹ dỗ dành: "Một đêm không ngủ, ngươi nên mệt nhọc rồi."
Một lát sau.
"Thật ra vừa rồi lúc ngài nói về người trong bức họa..."
Sở Tê nhanh chóng thốt ra một câu khiến y dừng động tác rời khỏi nơi đầu giường.
"Suýt nữa ta đã cho rằng... Liệu có phải ta chính là người ngài muốn tìm hay không."
Thần quân nhíu mày nhìn hắn. Nếu không phải Dạng Nguyệt là phúc tinh trời sinh, chắc chắn không thể sống khốn khó như thế thì có khả năng y cũng sẽ thật sự cho rằng mình tìm được đứa trẻ kia rồi.
Sở Tê tiếp tục nói: "Ta thấy hơi sợ hãi, lại xen lẫn chút vui vẻ. Ta nghĩ rằng, có phải đời trước mình được quá nhiều thứ nên đời này mới bị như vậy hay không? Sau đó ta lại cảm thấy thì ra trên thế giới này lại có hai vị thần lợi hại như vậy, quan tâm đến ta như vậy, hình như vẫn còn rất may mắn."
"Sau đó ngài lại nói người như hắn nhất định sẽ suôn sẻ cả đời..." Cổ họng Sở Tê nghẹn lại, bình tĩnh nói: "Ta không thể hiểu nổi."
Không thể hiểu nổi.
Người ngươi muốn tìm vốn đã may mắn như vậy, có vị thần lợi hại như vậy chăm sóc rồi, vì sao ngươi vẫn còn muốn tiếp cận hắn?
Ngươi không thể hướng về ta sao? Ngươi không thể như Thiên Đạo đối xử với Dạng Nguyệt, làm thần của một mình ta sao?
Đến cùng Sở Tê vẫn khác biệt, có lẽ bởi vì phần nhân duyên sương sớm kia, hoặc có lẽ bởi vì bản thân hắn vốn có hai thái cực ngây thơ và độc ác, Thần quân du đãng tại thế gian hơn chín ngàn năm, gặp qua vô số người đau khổ, chưa một người nào có thể chỉ dùng mấy câu ngắn ngủi khiến y thương tiếc không thôi.
Y vỗ về mái tóc mềm mại của Sở Tê, hứa hẹn với hắn: "Kiếp sau ta sẽ đi tìm Ti Mệnh Thiên Quân, phê mệnh lại lần nữa cho ngươi."
"Vậy Sở Tê phải làm sao bây giờ?"
Sở Tê làm sao bây giờ đây? Sở Tê có làm sai điều gì đâu? Sở Tê xứng đáng không ai thương không ai yêu, xứng đáng bị hủy dung bị quất roi, xứng đáng bị ngàn người chỉ trỏ thóa mạ sao?
Đôi mắt của Sở Tê rất sáng, thời điểm mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm người ta sẽ tạo cảm giác ngây ngô của con trẻ.
Giống một bé mèo con không ngừng cọ lên người, kêu meo meo mà không hề xấu hổ.
Bởi vì muốn, nên phải đòi hỏi, hoàn toàn dựa vào bản năng.
Thần quân im lặng một lúc lâu, cuối cùng dang hai tay ra, vững vàng ôm mèo con vào trong lòng, tạm vì an ủi.
Sở Tê tựa cằm lên bờ vai y, bị bất ngờ nên thoáng sửng sốt, ngay sau đó lại không kiểm soát được cong khóe môi.
Một mỹ nhân tốt như vậy, sao lại mềm lòng dễ lừa đến thế.
Người dễ dàng động lòng như vậy chắc chắn sẽ rất dễ bị người khác lừa đi. Vẫn nên giấu y đi mới yên tâm được.
Định thất phạt quỳ bên cạnh kia rất được. Vừa đóng cửa lại là không còn chút ánh sáng nào, nhưng cần chuẩn bị dây xích vững chắc một chút, nếu không khả năng không trói được y.
Quả nhiên vẫn phải làm thần của một mình hắn thôi. Chỉ cho mình hắn ngắm, chỉ để mình hắn sờ, chỉ sống vì mình hắn. Suy nghĩ, cơ thể, tất cả dịu dàng thương tiếc, đồng tình thương hại của y cũng đều chỉ nên thuộc về mình Sở Tê.
Dạng Nguyệt cũng được, Thiên Đạo cũng thế, chết càng xa càng tốt.
Hắn hiếm khi công nhận một đồ vật, nhưng một khi đã xác định thì dù có phải hủy hoại nó, cũng nhất quyết không chia cho người khác nửa phần.
"Sư phụ." Sở Tê không chút để ý cong mi, đầu ngón tay xoa sau cổ Thần quân, ngón tay tinh tế chậm rãi trượt xuống dưới gáy, dừng lại ở đốt xương sống thứ nhất cọ xát qua lại, tiếng nói tựa đầu ngón tay, khuấy nỗi lòng người ta hỗn loạn: "Đồ nhi mệnh khổ, phiền ngài thương yêu nhiều hơn, được không?"