Chuyển ngữ: Trầm Yên
.....................................................
Trên ngón tay Sở Tê có vết chai mỏng, khi xẹt qua cổ hơi dùng sức, không biết cố ý hay vô tình cọ xát qua lại tại nơi giao giữa xương cổ và đốt sống lưng.
Chốc chốc còn câu lấy một vòng.
Đúng là một khắc trước còn đáng thương tội nghiệp, một khắc sau lập tức chuyển thành sắc tình táo bạo.
Chính mình chủ động ôm người ta tới, lúc này đẩy ra thì không đúng, mà không đẩy cũng không đúng.
"Tiểu Thất." Thần quân bắt lấy cổ tay của hắn. Lúc này Sở Tê lại không giãy giụa, ngoan ngoãn để y cầm tay đặt xuống. Chỉ nhìn dáng vẻ vô tội kia thôi rất khó mà đánh đồng đôi tay làm loạn lúc vừa rồi là của hắn.
Đôi mắt Sở Tê long lanh, gật đầu.
Thần quân nhìn hắn một lát. Không ai biết y đã đấu tranh tâm lý thế nào. Sau đó y nhích người lên, kề sát vào Sở Tê.
Bốn mắt nhìn nhau. Thần quân nhìn đôi mắt sáng trong với con ngươi đen láy của hắn, khẽ thở dài: "Thật đúng là như bé con ba tuổi mà..."
Không chờ Sở Tê hiểu được ý nghĩa những lời này, thân mình bỗng nhiên bay lên cao. Cuối cùng hắn cũng dây dưa không dứt thành công, được sà vào cái ôm ấm áp này. Thần quân bế hắn đi thẳng tới phòng đan dược, đặt hắn xuống ghế tựa ở một bên, nói: "Thế này đã hài lòng chưa?"
Khóe miệng Sở Tê chậm rãi cong lên, nụ cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ. Hắn nhìn Thần quân chăm chú không rời, gật đầu nói: "Hài lòng!"
Thần quân quay người đi vội, Sở Tê không hề chớp mắt theo sau.
Thần quân làm việc đâu ra đấy, giơ tay nhấc chân đều là khí độ phi phàm, dù chỉ luyện một đan dược bình thường thông dụng thôi cũng khiến người ta không thể rời mắt.
Lòng Sở Tê trở nên bình thản lạ kỳ.
Ngón tay hắn vô thức câu lấy thành ghế dựa, chậm rãi cúi đầu xuống. Ngày hôm qua quỳ suốt cả đêm quả thực thấy hơi mệt rã rời. Thật ra Sở Tê cũng bực bội. Hắn còn chưa đạt được đồ vật mình muốn, ngược lại còn phải chia cho người khác nhiều thời gian như vậy, quả thực tâm nguyện khó yên.
Quấn lấy Thần quân để Thần quân đối xử với hắn tốt hơn chút giúp cơn giận của hắn vơi bớt chút ít. Còn rốt cuộc Thần quân nghĩ thế nào thì không quan trọng, bản thân đạt được điều mình muốn là đủ rồi.
Chuyện Sở Tê bị trách phạt qua Thanh Thủy đã được truyền miệng tới chỗ đệ tử Cung Đại A bên kia. Đối phương có nguôi giận hay không thì không biết, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Bọn họ ở nhờ Thần điện, nếu Thần quân có lòng bảo vệ, vậy tất nhiên phải theo ý chủ nhân nhà người ta.
Vì vậy cũng ở chung bình an hòa thuận.
Nếu đã bái sư thì tất nhiên phải học tập. Ngày hôm sau Thần quân đưa cho hắn thêm một quyển sách nữa, bảo hắn tự đọc trước, không hiểu chỗ nào hỏi sau.
Sở Tê cầm bút nghiêm túc khoanh những chỗ không hiểu. Thời điểm đi hỏi Thần quân mới biết hắn không học vấn không nghề nghiệp tới mức nào, lại đọc không hiểu nhiều chữ như vậy.
Không ngờ không chỉ phải dạy hắn Tiên thuật mà còn phải dạy chữ cho hắn. Thần quân lấy bút phê bình giúp hắn, hỏi: "Chưa đọc Thuyết Văn Giải Tự?"
"Đọc qua một chút."
"Đó là sách vỡ lòng..." Nghĩ đến chuyện Sở Tê bị đuổi khỏi hoàng thành từ bé, Thần quân nuốt xuống những lời đằng sau, nói tiếp: "Học Tiên thuật không thể nóng lòng nhất thời. Nếu có chữ không biết thì phải tới hỏi ngay, đừng tự đoán mò, tránh hiểu sai."
"Được." Sở Tê đan hai tay tì cằm trên mặt bàn giống như cún con. Đôi tay thon dài khớp xương rõ ràng của Thần quân ở ngay trước mặt, ngòi bút tinh tế mềm mại dưới sự điều khiển của cánh tay kia điểm xuyết lên mặt sách. Có lẽ vì lo lắng Sở Tê đọc không hiểu, chữ được viết hết sức nắn nót đẹp đẽ. Sở Tê quan sát, không nhịn được vươn ngón trỏ tinh tế cọ xát lên mu bàn tay y.
Tay đẹp ngừng lại.
Sở Tê ngẩng mặt, đối diện với con ngươi đạm mạc của Thần quân, ngoan ngoãn nhấc ngón trỏ lên thu về, trên mặt thể hiện rõ ý "Ngài xem ta giữ mặt mũi cho ngài biết bao nhiêu".
Thần quân tiếp tục viết.
Lúc Thanh Thủy đi vào, Sở Tê đang chán ngán ngồi dưới đất, dựa lưng lên mạn đầu gối Thần quân, chốc chốc lật sách, chốc chốc lại ngẩng mặt lên, rất là không vui lẩm bẩm: "Còn chưa xong ư? Chậm quá đi."
Thần quân không chấp nhặt với hắn, vẫn không màng thắng thua nâng tay áo viết sách như nước chảy mây bay.
Khung cảnh ấm áp này khiến Thanh Thủy cảm thấy mình như người ngoài.
Nhưng hắn ta đã làm việc chuyên nghiệp hơn một ngàn năm, dù trong lòng lên men nhưng vẫn tận trung với cương vị công tác, tiến lên gọi: "Thần tôn."
Sở Tê ngồi dưới đất xem. Nghe thấy Thần quân lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, không ngẩng đầu.
"Là tụ họp mỗi giáp, Quốc sư mang theo ý chỉ của Thiên tử tới, mời Thần quân ngày 3 tháng 7 giá lâm Thần đàn, đàm kinh diễn đạo, tiêu kiếp hành hóa." Thanh Thủy dâng quyển trục màu vàng trong tay lên. Thần quân chưa nhận lấy: "Đặt ở đó trước đi."
Thanh Thủy cung cung kính kính đặt ở góc bàn. Vừa mới rời tay, quyển trục màu vàng đột nhiên biến mất. Sở Tê đứng dậy cướp quyển trục tới, thuận thế quay người đi tới bên cửa sổ, mượn ánh sáng tháo tơ vàng buộc chặt phía trên ra.
"Ơ nhãi con này!" Thanh Thủy có vẻ bị chọc giận: "Đó chính là lệnh mời thần Thiên tử tự tay viết, không phải cho ngươi xem!"
"Đồ của sư phụ chính là đồ của ta, có gì mà không thể xem?"
Có lẽ ngại mở ra quá tốn công, Sở Tê trực tiếp túm lấy một bên vung mạnh, lụa vàng "xoạt" một tiếng trên không trung. Thanh Thủy nheo mắt, lập tức ngoảnh mặt nhìn Thần quân: "Hắn.. hắn lại làm hỏng rồi......"
"Tùy hắn đi thôi." Thần quân lật sách sang trang mới, nhìn mấy từ mới đánh dấu mực đen trên đó, nhận mệnh tiếp tục phê bình.
Quyển trục mở ra, Sở Tê thấy rõ chữ trên đó, cười nhạo một tiếng: "Lão cẩu này cũng biết thổi phồng ghê gớm đấy, khen ngài đến ra hoa ra hương, từng nét bút trên này đều thao thao bất tuyệt tình cảm sùng kính với ngài."
Thần quân nhíu mày, Thanh Thủy trợn mắt há hốc miệng: "Sao ngươi có thể nói phụ hoàng mình như vậy?"
"Nói ông ta thế thì đã sao?" Sở Tê lật tay ném quyển trục tới. Thanh Thủy vội vàng đón vào lòng, thấy hắn quay sang nhìn Thần quân: "Ngài đi không?"
"Chuyện đã đồng ý tất nhiên phải làm." Cuối cùng Thần quân cũng buông bút trong tay xuống. Y dùng pháp thuật thổi khô nét mực, gấp sách lại đưa cho Sở Tê, nói: "Tụ họp mỗi giáp là ước hẹn của ta và bá tánh Nam Đường. Nếu giáp này vắng họp, chỉ sợ lòng người sẽ loạn."
Tất nhiên Sở Tê lười suy nghĩ cái lợi cái hại trong đó. Hắn nói: "Nếu ta không cho ngài đi thì sao?"
"Ngươi không có quyền quyết định."
Thanh Thủy có vẻ khá sảng khoái, theo bản năng xem sắc mặt Sở Tê, người nọ lại giống như đã sớm đoán trước được, hoàn toàn không để ý mình bị bác bỏ mặt mũi, thuận miệng hỏi: "Ta thì sao?"
"Ngươi đi theo ta, trở về như vậy đi." Giọng điệu Thần quân ôn hòa: "Đi cùng ta, Cảnh đế chắc chắn sẽ không tiếp tục làm khó ngươi, người khác cũng sẽ xem trọng vài phần. Những ngày tháng về sau sẽ tốt hơn."
Sở Tê suy nghĩ, hỏi: "Ngươi có thể rửa oan trong a nương ta không?"
"Chuyện của a nương ngươi đã trần ai lạc định. Nếu lúc này ta lật lại chuyện năm đó sẽ tương đương với việc khiến Thiên tử rơi vào thế khó xử, gây bất lợi cho quốc sự. Vẫn nên lấy đại cục làm trọng."
"Ngài tán đồng người thống trị sử dụng thủ đoạn như vậy? Lấy phụ nữ và trẻ em vô tội làm vật hy sinh để an ủi nạn dân nạn đói?"
"Tất nhiên ta không tán đồng, nhưng nếu ta tùy tiện nhúng tay vào nhân quả thế gian thì sẽ gây ra lộn xộn."
Ánh mắt của Thanh Thủy liên tục đảo qua đảo lại trên người hai người bọn họ, thầm nghĩ nếu Sở Tê lại làm khó người khác thì sẽ nói giúp Thần quân vài câu, khuyên hắn một chút, lại thấy Sở Tê mặt đối mặt với Thần quân một lát, sau đó bỗng xoay người.
Nhanh chóng rời khỏi, đá sập một cánh cửa.
Thanh Thủy: "...... Ngài muốn ta khuyên nhủ tiếp không?"
"Hắn là đứa trẻ thông minh, ắt sẽ hiểu ý của ta."
Quả thực Sở Tê đã hiểu ý tứ của Thần quân, các chức vụ nơi Thần - Phàm không liên lụy tới nhau. Chuyện nhân gian thuộc về nhân gian, nên như thế nào thì sẽ như thế ấy. Nếu vị Thần nào cũng đứng ra chủ trì công đạo cho phàm nhân... thì đó còn gọi là nhân gian sao?
Nhân quả luân hồi đều có số mệnh đã định sẵn. Nếu Thần quân tự khơi lên chuyện năm đó thì không riêng gì tín niệm của Nhân tộc với Thần dao động, mà địa vị của người thống trị đương kim cũng sẽ bị dao động, rất dễ gây ra rung chuyển cực lớn.
Hậu quả như vậy rõ ràng đi ngược với quan niệm Thần quân giữ ổn định một phương.
Nhưng hiểu thì hiểu, chấp nhận được hay không lại là một chuyện khác.
Sở Tê mở quyển sách đã được Thần quân phê bình ra.
Tuy hắn tùy hứng nhưng cũng biết có một số việc không thể cưỡng cầu. Giống như hắn sẽ mãi mãi không sửa bản năng tìm cái lợi cho bản thân vì Thần quân, và Thần quân cũng sẽ không vì vài câu ít ỏi của hắn mà ném bỏ chức trách giữ vững ổn định của mình.
Đúng là khiến người ta bực bội mà.
Quả nhiên vẫn ghét y như vậy, đặt cả người ngoài khác bản thân mình vào lòng. Cái y gọi là đại cục, Sở Tê không thèm để ý. Cái y gọi là rối loạn, ngược lại đúng lúc hợp ý Sở Tê. Việc y lo lắng vậy mà lại là toàn bộ những việc Sở Tê mong sẽ xảy ra.
Hết cách rồi.
Vậy đành phải dựa theo tâm ý của Sở Tê thôi.
Chậm rãi lật sách, Sở Tê học rất nhanh. Linh lực dư thừa trong Thần điện ấy vậy mà gần như hòa thành một thể với hắn. Sở Tê nhanh chóng phát hiện ra bản thân hắn vốn chẳng cần cố tình thực hiện cái Dẫn Linh Nhập Thể gì đó, ngủ một giấc thôi là linh lực đã tự giác chui vào thân thể rồi.
Cách ngày 3 tháng 7 còn mấy ngày. Trong khoảng thời gian này, Sở Tê trở nên vô cùng nỗ lực. Dù thỉnh thoảng vẫn muốn đùa giỡn Thần quân, nhưng rõ ràng đã thu liễm hơn trước rất nhiều.
Hắn không bám lấy Thần quân muốn ôm một cái, cũng không thường đột ngột ngó qua muốn hôn hôn nữa. Lúc Thần quân dạy kiếm pháp Sở Tê cũng hết sức chăm chú, rõ ràng có rất nhiều cơ hội được sờ tay xoa mặt mà hắn lại buông tha hết.
Thần quân nắm tay hắn dạy từng chiêu từng thức kiếm. Y nhìn qua lạnh nhạt nhưng trên thực tế lại rất mềm mỏng dịu dàng. Sở Tê thật lòng học tập, gần như cái gì cũng chỉ học một lần đã biết, không cần dạy lại lần nữa.
Thần quân lui về trong đình, nhìn thiếu niên rạng ngời trong viện. Động tác của Sở Tê cực tốt, dù không chỉnh tề cho lắm nhưng liếc qua vẫn rất phong lưu thanh tú, rực rỡ mùa hoa.
Lúc hắn đã nghiêm túc thì thật sự rất nghiêm chỉnh, lúc vui mừng cũng thật sự mừng vui. Có khi lại như đứa trẻ, có khi lại giống ác ma. Có khi khiến người ta đau đầu không thôi, có khi lại khiến người ta buồn cười. Hắn sống trương dương tùy ý, sinh động lại lập thể. Lúc thích người khác, hắn thích đến mức như nhất định phải đoạt người tới tay. Lúc không thích nữa cũng có thể thu về ngay lập tức, không để lại chút tình ý.
Có lẽ bởi vì từng cảm xúc đều thể hiện ra ngoài quá rõ ràng, nên thời điểm biến mất bỗng khiến người ta không kịp trở tay.
Thần quân thu hồi tầm mắt, cầm một miếng bánh hoa, nhìn một lát lại chợt thấy vô vị, thả về chỗ cũ.
"Sư phụ!"
Sở Tê thu tư thế, chạy như bay về phía y, theo bản năng muốn lao vào y. Lại nghĩ sắc đẹp hại người, hiện giờ chuyện chính quan trọng hơn, đành quay người ngồi xuống một bên, cầm chén nước lên uống, ánh mắt sáng ngời, hỏi y: "Ta luyện có được không?"
"Rất được." Thần quân thuận miệng bình luận, đầu ngón tay lướt qua đầu gối, y đứng dậy, nói: "Ta tới phòng đan dược."
Sở Tê cầm hai miếng bánh hoa theo sau, hỏi: "Gần đây sao ngài cứ luôn đắm mình trong phòng đan dược thế? Luyện dược gì vậy?"
"Một ít thuốc trị thương, còn có..." Y dừng một lát, mới nói tiếp: "Trước kia không phải ngươi muốn thuốc giảm đau sao? Đến lúc ngươi về sẽ cho ngươi mang theo."
Sở Tê cười ngâm ngâm: "Ngài vẫn nhớ rõ chuyện này sao?"
Thần quân không nói gì. Sở Tê ngậm bánh hoa trong miệng, nhìn lò luyện đan thăm dò. Trong phòng đan dược của Thần quân có rất nhiều lò luyện đan, lớn nhỏ đủ cả, lửa ở các lò cũng không giống nhau. Sở Tê dựa vào một bên xem động tác của y, bỗng nhiên nói: "Chờ sau khi ta trở về, bọn họ thật sự sẽ chấp nhận ta ư?"
"Sẽ."
"Ngày tháng sau này thật sự sẽ tốt hơn ư?"
"Sẽ." Thần quân đậy nắp lò luyện đan nhỏ lại, nhẹ giọng hơn: "Nếu ngươi thật sự không muốn về..."
"Ta rất lo lắng." Sở Tê phồng má nhai bánh, ậm ờ nói: "Nếu ngày tháng sau này không tốt còn có thể trở về tìm ngài không?"
"Tất nhiên có thể." Thần quân duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu hắn: "Nếu sống không tốt thì bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể trở về."
Sở Tê ngẩng mặt, trong đôi mắt đen lúng liếng lóe ít ánh sáng kỳ dị.
Thần quân Tư Phương gần đây hơi kỳ lạ. Không biết có phải ảo giác của Sở Tê hay không, hắn vẫn luôn cảm thấy hình như y hơi không nỡ rời xa mình.
Nếu y không thèm để ý, Sở Tê cũng không thấy vấn đề gì. Trong lòng hắn đã có tính toán. Hắn tốn công như vậy chính là vì chuyện lớn sẽ làm vào ngày 3 tháng 7 ấy. Nếu Thần quân không chịu ra mặt rửa oan cho mẹ, vậy hắn đành phải tự mình loại bỏ những miệng lưỡi thốt lời ô ngôn đó, hắn vẫn còn nhớ rõ từng khuôn mặt kia đấy.
Thế nên hắn biết rõ bản thân mình không thể ở dưới chân núi được, nhưng nể tình sắc đẹp, tạm thời giả vờ hùa theo để y vui mừng vậy.
Nhưng nếu Thần quân thật sự không nỡ rời xa hắn...
Ánh mắt Sở Tê chuyển động, lên kế hoạch trong lòng.
Hắn nhanh chóng nuốt bánh hoa xuống, nhắm mắt theo sau y, nhìn y đặt lò luyện đan nhỏ lên ván gỗ, ngón tay thon dài gợi cảm nắm lấy quai lò. Sở Tê bỗng nhiên nhớ lại ngày ấy ở sơn động, mình cầm bàn tay này dời qua nơi nào.
Lúc ấy vẻ mặt Thần quân... ừm, một lời khó nói hết.
Hắn bắt đầu sờ soạng.
Sau đó nghiêng đầu xem phản ứng của Thần quân.
Thấy hàng mi của y khẽ run, ngón tay giật nhẹ, Sở Tê lập tức nắm lấy, tiếp tục quan sát.
Thần quân không tiếp tục giật ngón tay, mà nhìn sang hắn.
Không giống. Hình như Thần quân bằng lòng cho hắn sờ.
Hiếm được dịp, Sở Tê nhanh chóng sờ thêm hai lượt.
Thần quân: "......"
Y không nói gì, nhìn về phía Sở Tê hỏi: "Lại sao vậy?"
"Ta sẽ nghe lời ngài." Sở Tê cất lời: "Ngài muốn ta trở về, ta đồng ý rồi. Ta biết ngài hy vọng ta không bao giờ tới làm phiền ngài nữa, ta nỗ lực luyện công chính là vì muốn phụ hoàng vui, có thể giúp cuộc sống dưới chân núi của ta tốt hơn chút. Cố gắng hết sức không tới quấy rầy ngài nữa."
"Thật ra cũng không cần như vậy." Cảm xúc Thần quân kích động, chậm rãi nói: "Nếu ngươi thật sự không muốn trở về... ưm......"
Thần quân đột ngột bị hắn kéo cổ xuống hôn lên môi.
Từ nhỏ Sở Tê đã biết rèn sắt phải rèn khi còn nóng, thừa cơ xông tới. Càng là con mồi cực phẩm thì càng hiếm khi mệt mỏi. Nếu không nắm chặt cơ hội khả năng sẽ thành múc nước giỏ tre, công dã tràng.
Mà Thần quân là trân bảo độc nhất vô nhị, là vật Sở Tê muốn có được nhất trong suốt mười mấy năm kiếp sống này.
"Sư phụ." Vẻ mặt Sở Tê khổ sở, nói: "Lần này sau khi trở về ta chắc chắn sẽ làm điều tốt giúp mọi người. Nếu không có gì thiết yếu thì hẳn chúng ta sẽ không còn gặp lại. Nhưng ta thật không nỡ rời xa ngài mà... Sư phụ, xin ngài thương xót, để lại cho ta một niệm tưởng đi?"
"...... Ngươi muốn gì?"
"Muốn ngài."
.....................................................
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thất: Ôm ấp hôn hít lên giường lên giường.
Thần quân:......
Mắt không thấy.