Ăn xong mì vằn thắn, Hướng Dương Viễn với Lục Tây tiếp tục công cuộc gõ cửa từng nhà, hỏi, ghi chép, áp dụng nguyên tắc đối xử với quần chúng nhân dân như gió xuân, hòa ái và gần gũi mà thông báo cho người không có tên trong hồ sơ đăng ký nhân khẩu nhớ đến đồn công an làm tạm trú tạm vắng.
“Dương Viễn này, hay chúng ta chia nhau ra đi. Cứ như này thì một ngày không xong nổi đâu.” Không được bao lâu thì Lục Tây đã thấy mệt dã man.
“Không được.” Hướng Dương Viễn hơi suy nghĩ, ngữ khí rất kiên định: “Chỗ này đã từng có xung đột rồi, chẳng may có vụ gì lớn là cả hai chúng ta chạy không thoát đâu.”
“Ha, cũng đúng ha. Ha ha ha ha nếu có tên tội phạm đang bị truy nã đang trốn ở đây bị chúng ta phát hiện thì liệu cấp trên có ghi công cho không nhỉ?”
Hướng Dương Viễn tặng cậu một cái lườm: “Đừng nói ghi công, có muốn ghi mộ cũng được luôn. Cậu muốn thử không?”
Lục Tây xua tay liên tục.
Hướng Dương Viễn vỗ vỗ vai cộng sự của mình, đi đến hộ tiếp theo gõ cửa. Dán tai vào cánh cửa nghe một hồi, xác định bên trong có người, lại gõ tiếp: “Xin chào, điều tra nhân khẩu đây. Có thể mở cửa không?”
Bên trong không đáp lại.
Hướng Dương Viễn nghi hoặc nhíu mày, dán tai vào cửa nghe.
Tiếng bước chân trong phòng vốn chầm chậm bỗng trở nên gấp gáp, kèm theo tiếng kim loại rơi xuống đât rồi yên tĩnh.
Thần sắc Hướng Dương Viễn trở nên ngưng trọng: “Tôi thuộc đồn công an XX. Xin hãy mở cửa ra.”
Lục Tây đứng sau cậu ngó dáo dác, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Hướng Dương Viễn lại gõ cửa, lần này dùng lực lớn hơn nhiều: “Mở cửa ra.”
Lục Tây vươn tay định kéo Hướng Dương Viễn ra sau mình, một tay khác chạm vào súng bên hông, nhỏ giọng nói: “Để tôi.”
Hướng Dương Viễn lắc đầu: “Còn chưa biết sao. Đừng dọa người ta.”
“Hớ, thế phải làm sao?”
“Tôi… không biết…”
Một hồi yên lặng, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hướng Dương Viễn hết cách, trước giờ dù có xảy ra chuyện gì, chỉ cần có Hùng Hạo Nhiên bên cạnh thì cậu không cần phải nghĩ cách gì gì đó. Mà Lục Tây sau khi xa chị Trần thì chân tay cũng trở nên luống cuống.
Suy nghĩ hồi lâu, Hướng Dương Viễn bừng tình. Đẩy Lục Tây ra phía cầu thang, thấp giọng nói cho mình cậu nghe: “Cậu xuống dưới bảo vệ trước. Đừng để hắn nhảy qua cửa sổ, thuận tiện báo cho bên chỉ huy tiếp viện.”
“À đúng đúng! Tôi đi đây!” Lục Tây biến mất như một làn khói.
Hướng Dương Viễn đứng một mình ở hành lang tối tăm cũ nát. Nhìn cánh cửa đen sì, nuốt ngụm nước bọt, từ từ tiến đến bên cạnh.
Chẳng may người trong phòng không có vấn đề gì mà cậu lại bắt người ta thì sẽ bị khiển trách, còn bị ghi vào hồ sơ. Mà nếu như người trong phòng có vấn đề thật thì đừng nói chính cậu mà đến những hộ gia đình trong tòa nhà này đều bị uy hiếp cũng nên,
Hướng Dương Viễn siết tay, cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng đến nơi. Trong lòng yên lặng niệm, Hùng Hạo Nhiên, anh nói cho em biết mình phải làm sao đi…
Bởi vì tối hôm trước Hùng Hạo Nhiên đã nghiên cứu kĩ tài liệu, vốn là vụ án khó điều tra cuối cùng cũng lần ra được manh mối. Căn cứ theo vật chứng bên đội kỹ thuật tra ra rồi trải qua mấy tiếng liên tục phân tích và thảo luận, cuối cùng tổ chuyên án cũng khoanh vùng được kẻ tình nghi.
“Đây là một phần tử nguy hiểm, nhất định phải nhanh chóng tóm được hắn.” Lương Kiến nhìn bản phác thảo chân dung kẻ tình nghi, mặt nghiêm trọng nói: “Rất có thể trong thời gian ngắn hắn sẽ gây án lần hai.”
“Nhưng thành phố có hơn triệu dân, anh nói nhanh thì nhanh kiểu gì đây?” Tạ Cảnh Địch nhanh chóng liên hệ đến từng đồn công an khu vực và đội cảnh sát giao thông, căn bản không hy vọng nhiều: “Hắn chưa kịp trốn thì thôi, chẳng may đã trốn thì…”
Hùng Hạo Nhiên đập tập tài liệu vào đầu anh: “Lo làm tốt chuyện của mình đi. Lo lắng vớ vẩn cái gì.”
Đội trưởng Hà ngồi trên ghế, khuôn mặt trầm trầm, không nói một lời.
“Đội trưởng Hà, đội trưởng Lương, vừa nãy kẻ tình nghĩ đã nói gọi về nhà, bên đội kỹ thuật đã khóa được phạm vi của hắn.” Trần Hân xông vào, thở hổn hển: “Bây giờ tiến hành vậy bắt luôn chứ ạ?”
Tổ chuyên án đồng loạt đứng lên.