Xe cảnh sát đỗ yên lặng dừng lại ở một góc gần đó.
Hùng Hạo Nhiên xuống xe đầu tiên, thấy phía dưới tòa nhà của kẻ tình nghi có một cảnh sát đang đứng, bộ dáng vội vàng nhìn quanh.
Lục Tây?
Trong lòng Hùng Hạo Nhiên động mạnh! Biểu tình vốn cứng rắn cũng xuất hiện tia dao động.
“Haiz, phiền nhất là đến chỗ đông người tóm người. Nghi phạm mà chó cùng rứt chậu làm thương người thì chúng ta lại mang danh thất trách. Đúng là vất vả mà không được gì a.” Tạ Cảnh Địch nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh có nhiều người qua lại, không khỏi thấp giọng oán.
Trần Hân bất đắc dĩ cười, không nhịn được mà nhìn về phía Hùng Hạo Nhiên.
Người đó trước đây cũng vậy, nghi phạm có nguy hiểm hơn nữa cũng không thể làm anh bị rối loạn. Phảng phất như đang đi mua một tách cà phê hay là đi đến một cuộc hẹn. Cô chưa từng thấy trong mắt anh có sự căng thẳng hay sợ hãi.
Dường như đi theo phía sau anh, thì gặp chuyện khó đến đâu cũng sẽ trở thành đơn giản.
Lục Tây đang chờ tiếp viện, cậu còn không biết lúc nãy mình chỉ cách tên tội phạm giết người chỉ một cánh cửa. Nhìn thấy đội hình sự đi đến thì anh mắt lóe sáng, vừa vẫy tay vừa chạy đến: “Hùng đại ca! Bên chỉ huy còn điều hẳn đội của các anh đến cơ à! Đúng là quá coi trọng bọn tôi quá rồi.”
Dự cảm xấu trong lòng Hùng Hạo Nhiên càng mãnh liệt hơn, anh vội vàng hỏi: “Hướng Thang Viên đâu rồi? Không phải hai người là cộng sự sao? Em ấy đâu rồi?”
Lục Tây chỉ tay, nói: “Cậu ấy đang bảo vệ ở phái trên. Có một phòng thuê khả nghi, gọi như nào cũng không chịu mở cửa. Dương Viễn có vẻ căng thẳng, bảo tôi xuống gọi tiếp viện.”
Trái tim Hùng Hạo Nhiên lập tức nhảy lên họng, hình tượng cao quý lãnh diệm lập tức vỡ nát: “Em ấy là heo à! Gọi xuống đây ngay lập tức! Em ấy không được trang bị súng, chẳng may bị thương thì sao!”
Lục Tây gấp gáp đặt ngón trỏ lên môi, vội nói: “Hùng đại ca đừng lớn tiếng thế. Chẳng may kinh động người bên trong thì sao?”
Tạ Cảnh Địch kiểm tra lại trang bị của mình, chắc chắn không có sơ hở gì rồi đi đến vỗ vai Hùng Hạo Nhiên: “Đi thôi, chúng ta chia nhau ra hành động.”
“Không đươc! Ít nhất hiện tại không được!” Hùng Hạo Nhiên nhíu mày, kiên quyết từ chối.
Tạ Cảnh Địch ngẩn người, không hiểu gì: “Tại sao?”
Hùng Hạo Nhiên không đáp.”
“Hạo Nhiên, nghi phạm đã dám gọi điện cho người nhà thì không chừng cũng đoán được chúng ta sẽ đến. Chúng ta càng kéo dài thời gian thì càng có lợi cho hắn thôi!”
Hùng Hạo Nhiên nhìn cầu thang tối om, kiên định nói: “Em ấy mặc cảnh phục nhưng không có vũ khí, tuyệt đối không được ở lại. Tôi muốn nghi phạm phát hiện chúng ta rồi tập trung về hướng này, bằng không nghi phạm rất có thể sẽ bắn em ấy.”
“Ai cơ?”
“Đồ đệ của tôi.” Hùng Hạo Nhiên nói, tắt bộ đàm trên người rồi cởi đồng phục: “Tôi lên trước, mọi người đừng làm kinh động xung quanh. Lục Tây, em ấy ở tầng mấy?”
Lục Tây giơ hai ngón tay, còn muốn nói thêm nhưng khóe mắt thấy cửa sổ tầng trên bỗng mở ra, một người đang dáo dác ngó ra ý định bò ra ngoài. Lục Tây nhiệt huyết sôi trào, kích động không thèm nghĩ đã giơ súng nhắm vào hắn, hét to: “Không được nhúc nhích! Cảnh sát đây!”
Hùng Hạo Nhiên vừa thấy tên kia liền chửi bậy một câu rồi rút súng chạy lên cầu thang.
Vừa đến tầng hai đã thấy Hướng Dương Viễn đang ngồi một góc, phi đến nâng cậu đứng lên.
“A…?” Hướng Dương Viễn giật mình, ngẩng lên, chóng mặt không hiểu sao: “Hùng, Hạo Nhiên? Sao anh lại…”
“Heo à!” Hùng Hạo Nhiên tức điên, vỗ mạnh trán cậu, kéo cậu xuống cầu thang: “Mau xuống đi!”
Hướng Dương Viễn chỉ ồ một tiếng, rồi chỉ vào cánh cửa kia: “Bên trong có…”
“Biết rồi biết rồi, em xuống trước đi đã.”
“Cái gì? Rõ ràng là khu vực của em…” Hướng Dương Viễn hiếm khi thấy Hùng Hạo Nhiên nghiêm mặt, liền biết đây không phải chuyện nhỏ, tuy có chút bực vì bị xem thường nhưng vẫn ngoan ngoãn đi xuống.
“Dương Viễn!” Lục Tây thấy Hướng Dương Viễn xuất hiện liền kích động đến rơi nước mắt, nhào đến: “Trong sở đối với chúng ta thật tốt. Cư nhiên điều bên hình sự tiếp viện đó!”
Tạ Cảnh Địch nhận được tín hiệu của Hùng Hạo Nhiên, nhanh chóng chạy lên, lúc qua chỗ hai người, nhàn nhạt nói: “Bọn tôi vốn đến để bắt nghi phạm. Gặp hai người chỉ là gặp lúc đi mua xì dầu (Đả tương du ấy) thôi. Hai người mau về đi, lúc nữa đấu súng chẳng may bị thương là xong.”
Lục Tây nhìn theo bóng lưng Tạ Cảnh Địch, rồi quay lại hỏi Hướng Dương Viễn: “Bên hình sự đều kiêu ngạo thế hả? Xem thường chúng ta chỉ là cảnh sát ở đồn sao?”
Hướng Dương Viễn nheo mắt, hừ một tiếng: “Chúng ta về.”
“Nhưng tôi muốn xem bắt tội phạm.” Lục Tây mặt đầy hứng thú, hiển nhiên không thèm để ý thái độ của Tạ Cảnh Địch: “Nói không chừng chúng ta còn giúp gì được nữa ấy. Lúc đó có thể tính là đồng lập công rồi!”
“…” Hướng Dương Viễn sắp bị tên ngốc không cốt khí này làm tức chết rồi. Muốn bỏ lại tên này ở đây nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sợ Hùng Hạo Nhiên gặp nguy hiểm nên lại đứng chờ với Lục Tây ở dưới tầng.