Gấu Trúc Đại Nhân Nhà Ta

Chương 34

Địa phủ âm u lạnh lẽo, Linh Đang cảm nhận được cơn lạnh này một cách sâu sắc.

Những lần trước đều đến sau khi chết, không có cảm giác, cũng chẳng thấy nóng lạnh. Lúc này là linh hồn rời thể xác, khác xa so với lúc đến bằng tử hồn. Nàng run rẩy xoa hai cánh tay cho ấm lên, đi trên đường dẫn tới âm phủ, bắt gặp hai quỷ kém cao lớn đằng trước, nàng vội nhanh chân chạy tới, ôm tay Đầu Trâu: “Ủ ấm cho ta…”

Chưa kịp nói xong chữ “với”, Linh Đang liền giãy ra, mặt mũi trắng bệch vì lạnh, nàng tức giận nói: “Sao người ngươi lạnh như tảng băng vậy, lạnh chết ta mất!”

“…” Hắn làm sai cái gì! Nàng dựa vào đâu mà mắng hắn là tảng băng! Đầu Trâu thở ra hơi lạnh, lại khom người nhìn nàng, “Đang Đang Đang, sao lần này lại dùng sinh hồn xuống đây? Ngươi không đau à?”

“Đau chứ, đau muốn chết!” Linh Đang khịt mũi đầy tội nghiệp, hối hận không dứt. Nàng rốt cuộc hiểu được vì sao người ta lại sinh ra nhiều đạo lý cuộc sống đến vậy, quả thật quá khó chịu, “Hoắc Hoắc có đây không?”

Mặt Ngựa đáp: “Chắc là có, mọi hôm bằng giờ này, ngài ấy đã phát xong thẻ sinh tử, ngươi đến cũng vô ích.”

Đầu Trâu nói: “Lần này Đang Đang Đang chưa chết, nàng không cần thẻ sinh tử.”

“Cũng phải, vậy ngươi đến đây làm chi?”

“Tìm hắn để xin đi cửa sau.” Linh Đang tiếp tục xoa hai tay đi về phía trước, đi được một đoạn mới sực nhớ ra, nàng không biết nho sinh đã nhận thẻ sinh tử chưa. Sau khi cầm thẻ sinh tử, nàng có thể trực tiếp quay về, nhưng hắn phải đầu thai, Vậy trước mắt, nàng nên tới Vong Xuyên, nếu đến điện Diêm Vương thì muộn mất.

Cân nhắc một lát, nàng lại đến Vong Xuyên tìm Mạnh Bà.

Đi tới lối rẽ, bên trái là điện Diêm Vương, bên phải là sông Vong Xuyên.

So với điện Diêm Vương, quỷ khí ở sông Vong Xuyên càng nồng đậm, một loạt quỷ hồn đang xếp hàng chờ đầu thai chuyển thế kéo dài đến gần lối rẽ. Linh Đang đi nhanh về phía trước, loáng thoáng nghe thấy tiếng nước, liền biết sắp tới Vong Xuyên.

Chạy đến Vong Xuyên, Mạnh Bà vừa hay chở người qua sông về, thấy nàng tiến đến, bà mỉm cười, những nếp nhăn như mương nước có vẻ càng sâu hơn: “Tiểu Linh Đang, lại tới uống canh à?”

Lần đầu tiên mất mạng là khi Linh Đang còn nhỏ, nàng đi theo hàng người đến đây nhận thẻ sinh tử, chết sống muốn uống canh rồi mới qua cầu, gây náo loạn khiến Mạnh Bà bắt nàng đến điện Diêm Vương hỏi tội. Linh Đang còn đau khổ rất lâu vì không được uống bát canh thoạt nhìn rất ngon kia. Vì vậy, dù đã nhiều năm trôi qua, Mạnh Bà luôn luôn lấy chuyện này ra để trêu ghẹo nàng.

“Không có hành thì còn gì là canh nữa!” Linh Đang khua tay vẽ một bức tranh, không trung liền hiện ra khuôn mặt nho sinh, “Mạnh bà bà, bà có trông thấy vị nho sinh này không?”

Mạnh Bà nhìn bức tranh, ánh mắt khẽ nheo lại: “Không.”

Linh Đang vui vẻ nói: “Vậy tốt quá, nếu hắn tới, bà hãy ngăn hắn lại, cháu phải nói vài lời với Diêm Vương, giúp hắn đầu thai vào gia đình tốt.”

Dặn dò xong, Linh Đang cất bước bỏ đi, Mạnh Bà ở phía sau gọi, “khoan đã”. Nàng xoay người hỏi: “Có chuyện gì vậy? Bà bà thật sự muốn mời cháu uống canh có hành thái sao?”

Mạnh Bà cười khan hai tiếng: “Vài phút trước cũng có người nói với ta những câu tương tự.”

Linh Đang khựng lại một lát, ngoại trừ nàng, còn người nào đó đang tìm nho sinh ư? Chẳng lẽ là cháu của Quy Thừa tướng? Nàng hỏi: “Có phải một con rùa không?”

“Rùa ở đâu ra, là một chàng trai vô cùng tuấn tú, ngay cả bà già hằng ngày gặp vô số người như ta cũng phải chấn động.”

Linh Đang lại sửng sốt, lúc nàng thức dậy, Long Tứ vẫn ở đó, vậy không thể là hắn. Chẳng lẽ… Long Tứ thật sự không phải người nàng từng gặp ở Địa phủ, mà là một người khác sao? Nàng vừa cân nhắc vừa chạy tới điện Diêm Vương, nếu chạy nhanh một chút, không biết chừng có thể gặp được hắn cũng nên.

Trước điện Diêm Vương, có lẽ bởi Phán quan vừa mang thẻ sinh tử về, lại thêm một hàng người dài dằng dặc đứng trước cửa. Lúc Linh Đang chạy vào trong, dọc đường có vô số ma quỷ phản đối.

Linh Đang chạy vào đại điện, nhưng không trông thấy người nào có vẻ ngoài rung động lòng người, chẳng lẽ Mạnh Bà lừa nàng ư?

“Đang Đang Đang.” Ngồi sau bàn, Diêm Vương trợn mắt, quát lớn, “Xếp hàng tử tế, không được chen ngang!”

“Tôi là sống hồn, lần này không cần xếp hàng.” Linh Đang chạy lên thềm đá, lật đống thẻ sinh tử đặt bên cạnh, quả nhiên thấy tên của nho sinh, nàng thì thầm, “Hoắc Hoắc, ngài cho người này đầu thai vào gia đình tốt nhé!”

Diêm Vương nhìn cái tên kia, nói: “Người này có công đức, không cần ngươi nói, hắn cũng sẽ đầu thai vào gia đình tốt. Vả lại, kể cả không được đầu thai vào gia đình tốt đi chăng nữa, ta cũng không cho ngươi đi cửa sau, cho dù thêm cả ngươi cũng không được.”

“Nhiều năm quen biết của chúng ta đi đâu rồi?” Linh Đang lấy lại tinh thần, “Thêm cả tôi? Vậy có người tới xin giúp đỡ cho hắn rồi sao?”

“Đúng vậy, kể cũng lạ, hắn chỉ là một người phàm mà lại có người đến xin giúp đỡ hộ, các ngươi có quan hệ gì sâu xa hả?”

Linh Đang không có thời gian giải thích cho hắn, khoa tay múa chân vài cái: “Có phải người kia có vẻ ngoài rất đẹp đúng không?”

Phán quan đứng bên cạnh nói: “Vô cùng, vô cùng đẹp.” Sau cùng vẫn thấy hình dung của mình chưa đủ, lại nói thêm một câu, “Chói lọi đến mức làm người ta mù mắt.”

Linh Đang lập tức xoay người chạy tới con đường dẫn đến âm phủ, lúc này nàng chắc chắn đó là “hắn”, dù sao nàng cũng từng bị hào quang trên người hắn chói mù mắt.

Nàng biến mất như một làn gió khỏi điện Diêm Vương, chạy thẳng ra ngoài. Đi được nửa đường, Linh Đang vẫn thấy tốc độ của mình quá chậm, lập tức hoá hồ lô thành vật để cưỡi, vội vàng đuổi theo. Đường tới Hoàng Tuyền, hương mạn đà la quái dị bay trong gió, không khí âm u đục ngầu, lại xen lẫn một mùi hương sạch sẽ khác thường, khiến đám khí đục kia tản ra, cả con đường tựa như lối vào tiên cảnh, không chút sát khí.

Lúc gần đến giao lộ, Linh Đang rốt cục thấy người nọ.

Tóc bạc, áo bào trắng, bóng lưng như ngọc, bước đi chậm rãi, tựa như có sen nở dưới chân, làn khí sạch sẽ lan toả đầy trời. Không thấy rõ hình dáng, nhưng bóng lưng kia đã đủ khiến Linh Đang khựng lại. Thấy hắn sắp đi đến đầu đường, nàng mới sực nhớ ra bản thân muốn tìm hắn hỏi cho rõ: Người cứu nàng khỏi tay Vô Chi Kỳ, tổ Phượng Hoàng, và người lần trước gặp nàng dưới Địa phủ có phải hắn không?

Mới đi được ba bước, hắn đã bước tới lối ra, sương mờ bao phủ toàn thân. Bóng người như bạch ngọc ấy dần dần hóa thành thân hình với hai màu đen trắng, chiều ngang chiều dài thay đổi, hóa thành một con gấu đen trắng béo quay!!!

Linh Đang ngạc nhiên.

Lão gấu trúc?

Nàng không phải không nghĩ tới chuyện con gấu kia không phải gấu, nhưng nàng tuyệt không ngờ nó lại là một mĩ nam tuyệt thế! Thế gian thật sự quá kỳ diệu. Rõ ràng có thể dựa vào mặt ăn cơm, vì sao lại phải biến thành một con gấu?

Nàng nhất thời kinh ngạc không dám đi về phía trước.

Phong Cẩm hồn nhiên không hay biết, cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể mình, cực kỳ hài lòng: “Thế này vẫn thoải mái nhất, không bị mọi người vây quanh ngắm nhìn, nửa bước khó đi, cũng không phải cẩn thận kẻo lại bị vùi trong biển hoa bất cứ lúc nào!”

“Lão…”

Sau lưng vừa vang lên tiếng gọi, Phong Cẩm liền nghe thấy. Giọng nói khác với mọi khi, có phần kinh ngạc, có phần dò xét. Ban nãy nàng trông thấy rồi sao? Người hắn cứng đờ, khẽ nuốt nước bọt, xoay người về phía giọng nói phát ra. Vừa quay đầu lại, một bé trai cao đến chân hắn bỗng lao ra từ bên cạnh, ôm lấy đùi hắn: “Cha!”

Phong Cẩm: “…”

Linh Đang: “…” Gấu trúc con?

Lão gấu trúc đã có con trai? Linh Đang nín thở, rảo bước về phía trước, đi ngang qua người nó, không thèm quay đầu lại. Phong Cẩm thấy nàng tức giận bỏ đi, định vươn tay giữ lại, còn chưa kịp mở miệng, cậu bé kia lại lao tới ôm đùi nàng: “Mẹ!”

Linh Đang: “…”

Phong Cẩm: “…” Tiểu Linh Đang?

Hai người ngẩng đầu nhìn nhau, trợn tròn mắt.

Họ còn chưa chính thức nắm tay, con cái ở đâu ra?!

***

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, phúng phính của cậu bé là ánh mắt sáng ngời như ngọc trai đen, miệng cười như hoa, lúc nào cũng cười khẽ, vừa ngoan vừa ấm áp, trong nháy mắt hòa tan trái tim của các yêu quái trong sân.

Hồng Cát không kìm được sờ đầu cậu bé: “Tiểu thiếu gia, tỷ tỷ mua kẹo cho cậu ăn nhé.”

Tiểu Tiểu cũng đẩy quả táo mình thích nhất tới: “Tiểu thiếu gia, cho cậu quả táo này!”

Linh Đang còn đang nghĩ cách đuổi hắn đi, nghe thấy tiếng nói chuyện liền quay đầu lại: “Đừng gọi hắn là tiểu thiếu gia, hắn không phải con ta.” Nàng đau đầu đến mức không còn tâm trạng hỏi về chân thân của lão gấu trúc, chuyện mỹ nam tạm thời để sau, trước mắt, giải quyết cậu nhóc này mới là trọng điểm! Nàng khẽ thở dài một hơi, nàng lên chức mẹ…

Hồng Cát nói: “Dáng vẻ đáng yêu thế này, tất nhiên không phải con trai ngươi!” Nàng lại nhìn khuôn mặt niềm nở của lão gấu trúc, miệng trề xuống, “Nhưng ta nghĩ, tuyệt đối không phải con ngươi.”

Phong Cẩm tức giận đứng dậy: “Ta xấu chỗ nào chứ?”

Hồng Cát cười một tiếng, lại quay sang ngắm khuôn mặt cậu nhóc.

Phong Cẩm tức giận ngồi xuống, chọc cánh tay Linh Đang: “Hắn chui ra từ chỗ nào, vì sao lại nhận cô là mẹ, coi ta là cha?”

Long Tứ trầm ngâm: “Bạn tốt, thằng nhóc thật sự không phải con trai ngươi hả? Dù sao ngươi quanh năm có ba ngàn mỹ nhân vây quanh.”

Linh Đang nghe vậy, nhẹ nhàng liếc xéo hắn. Phong Cẩm lập tức phản bác: “Đừng nói ba ngàn, ba người cũng không có.”

“Ồ, thật không vậy…”

“Thật!” Phong Cẩm hỏi, “Đừng nói chuyện này, cô có pháp lực, hẳn có thể nhận ra chân thân của hắn, phải không?”

Linh Đang nghiêng đầu: “Chân thân?”

Phong Cẩm gật đầu: “Ừ, cậu nhóc không có khí đục như người phàm, trái lại sạch sẽ một cách kỳ lạ. Thử nghĩ mà xem, nếu bị yêu quái bắt đi làm chất dinh dưỡng, một người còn hơn một nghìn. Nếu ăn sạch còn có thể gia tăng ba trăm năm tu vi.”

“… Lần sau đừng nói kiểu đáng sợ như vậy được không?”

Nhìn cậu bé kia, Long Tứ đặt tay lên mắt mình rồi từ từ bỏ ra, quanh người cậu bé toát lên hơi thở sạch sẽ như như linh tuyền, quả nhiên không phải người tầm thường. Chỉ là… Hắn ngẩn người: “Phượng hoàng?”

Phượng hoàng? Linh Đang chớp mắt, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là quả trứng phượng hoàng suýt bị ta nấu chín?”

Phong Cẩm đỡ trán: “Ta hiểu rồi, lúc trước chúng ta trộm nó, quả trứng đã gần nở. Trừ vợ chồng phượng hoàng, không ai từng tiếp xúc với trứng phượng hoàng. Trên vỏ trứng còn lưu lại hơi thở của chúng ta, vì thế sau khi nở…”

Nói đến đây, hắn nuốt những câu còn lại vào bụng. Đang chờ hắn giải thích, Linh Đang chọc tay hắn: “Sao không nói tiếp?”

Lông mày Phong Cẩm nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川): “Nhưng dù lưu lại hơi thở của chúng ta, nó cũng sẽ không nhận chúng ta là cha mẹ, trừ khi…”

Linh Đang vội gần chết: “Trừ khi gì cơ?”

Long Tứ trầm giọng: “Trừ khi vợ chồng phượng hoàng đã chết.”

Linh Đang giật mình.

Ba người nhìn về phía cậu nhóc, bé trai ngồi dưới mái hiên cũng nhìn về phía họ, mỉm cười ấm áp, ba người khựng lại, tâm trạng nặng nề không nói nên lời.

***

Trời đầy sao, gió đêm man mát.

Linh Đang trông Tiểu Phượng hoàng ngủ, lại ngồi thêm một lúc, mãi đến khi thấy hắn ngủ say mới thổi tắt nến ra ngoài. Vừa bước ra liền thấy lão gấu trúc ngồi trước nhà trúc, chống cằm ngồi ngáp.

Dáng vẻ thật thà, ngốc nghếch kia khiến nàng không tài nào liên tưởng đến mỹ nam, nhưng bóng lưng kia…

Phong Cẩm thấy nàng bước ra, đứng lên hỏi: “Hắn ngủ rồi à?”

“Ừ.” Linh Đang hạ giọng đáp, bước xuống bậc thềm, ngồi cạnh Phong Cẩm, lại cầm mấy sợi lông của hắn, kéo xuống.

“A, a, đau, đau, đau.” Phong Cẩm xoa đùi ngồi xuống, “Mai ta đến tổ phượng hoàng xem sao.”

“Ta cũng đi.” Linh Đang hỏi, “Nếu đúng như những gì chúng ta đoán, vậy Tiểu Phượng hoàng làm thế nào bây giờ? Hay ta nuôi hắn.”

Phong Cẩm nói: “Phượng hoàng có phẩm tính cao quý, không thể ở chốn nhân gian lâu dài. Chỉ có thể đưa lên Cửu Trọng Thiên, sau này mới có khả năng trưởng thành. Bằng không, sớm hay muộn sẽ lây nhiễm sự dơ bẩn nơi thế gian, cuối cùng cạn kiệt nguyên khí mà chết.”

Linh Đang hiểu ra: “Long Tứ có thần lực, vậy nhờ hắn đưa phượng hoàng đến Cửu Tiêu tìm người chăm sóc đi.”

Long Tứ, Long Tứ, lại là Long Tứ, bình dấm chua Phong Cẩm bị lật nghiêng: “Hừ, ta cũng có thể lên Cửu Tiêu.”

Hắn không đề cập đến thì thôi, vừa nhắc tới, Linh Đang lại nghĩ đến chuyện mỹ nam, nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm, giơ tay nhéo khuôn mặt tròn vo của hắn. Ai bảo người lừa ta, ai bảo ngươi lừa ta, đồ gấu trúc đáng ghét: “Ngươi xuống Địa phủ nhờ Diêm Vương giúp nho sinh đúng không?”

“Không, ta chỉ đi ngang qua thôi.”

“… Đi ngang qua Địa phủ, ngươi coi ta là đồ ngốc hả?” Linh Đang vô cùng tò mò về phận của hắn, nhưng hắn không nói, nàng cũng không hỏi, chỉ cần không có ác ý với thôn Bát Tự là được. Có điều, rốt cuộc dáng vẻ hắn ra sao, nếu có cơ hội, nàng vẫn muốn nhìn thử. Nếu tuấn tú, về sau có thể thay hai anh em giao nhân đi mua đồ, sau đó không cần tiền, còn được tặng thêm thật nhiều thứ.

Phong Cẩm thấy nàng ngồi một chỗ cười ngây ngô, không rõ đang nghĩ tới chuyện vui gì.

Sáng hôm sau, Phong Cẩm đi cùng Linh Đang đến tổ phượng hoàng tìm hiểu sự thật.

Lại tới rừng ngô đồng, mọi chuyện hệt như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng lần này tâm trạng của cả hai hoàn toàn khác.

Chuyến đi kéo dài gần một ngày, đến trấn trên đã là buổi tối. Trời đêm đầy sao, bầu không khí tăm tối bao phủ khắp trấn nhỏ, hai người lập tức khẳng định phượng hoàng thật sự đã chết. Chỉ vì rừng ngô đồng là nơi phượng hoàng dừng chân, chu vi trăm dặm được tinh lọc sạch sẽ, hiện tại lại ngấm đầy yêu khí và quỷ khí.

Hai người không lưu lại quá lâu, đi ngang qua trấn nhỏ, tiến thẳng đến rừng ngô đồng.

Ngoài rừng ngô đồng còn lưu lại bầu không khí sạch sẽ, nhưng rất mỏng, gần như không cảm giác được.

Linh Đang ngồi xổm dưới tàng cây, bắt một con đom đóm, tay trái cầm phù chú, miệng niệm chú. Lá bùa hóa thành làn khói xanh, xẹt qua con đom đóm. Con đom đóm to chừng móng tay cái chợt phóng đại như nắm tay, toả sáng như dạ minh châu, chiếu sáng con đường phía trước.

Ai ngờ đốm sáng vừa hiện ra, liền nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng quát to. Linh Đang chưa kịp ngẩng đầu nhìn, đã bị Phong Cẩm kéo ra đằng sau, lảo đảo hai bước rời chỗ đứng, một chùm sáng màu tím bắn xuống, mặt đất nổ thành một hố sâu.

Trán Linh Đang nhất thời thấm đầy mồ hôi lạnh, nếu lão gấu trúc không kéo nàng ra, nàng liền biến thành cái hố kia.

Phong Cẩm đứng đằng trước bảo vệ nàng, ngẩng đầu nhìn lên, đom đóm chiếu sáng một góc trời, nhưng không thấy bóng người, vậy người kia chắc chắn tập kích họ từ trên không.

Không trung có người lạnh lùng lên tiếng: “Yêu quái từ phương nào tới, cút khỏi rừng ngô đồng, bằng không giết chết không tha!”

Linh Đang định thần lại, cất giọng đáp: “Chúng ta không có ác ý, chỉ tới tìm vợ chồng phượng hoàng.”

“Cút! Đồ yêu quái dơ bẩn!”

Nói dứt lời, một tia sáng màu tím xuất hiện trên bầu trời, hoá thành mưa tên giữa không trung, lao ập xuống. Mưa tên hung mãnh, khí thế bất quần, Linh Đang nhất thời kinh ngạc – với pháp lực hiện tại, chỉ e nàng sẽ phải chết, nhưng lão gấu trúc… Lúc này, nàng phải bảo vệ hắn, không thì giảm thiểu thương tích cũng được. Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt không còn bộ lông đen trắng, thay vào đó là một chàng trai.

Người kia thân như cây ngọc, mày như tranh vẽ, dưới ánh sáng màu tím, tiêu dao như tiên, sườn mặt thần thánh, tuấn tú. Đôi mắt dài khẽ nhướn lên, oai phong khí phách, dưới chân như biển hoa nở rộ, phong thái bễ nghễ thiên địa. Thân thể hắn gần như không nhúc nhích, dưới chân lan toả gió mạnh, nghìn mũi tên kia vỡ tan trong nháy mắt, hoá thành cơn mưa màu tím nhẹ nhàng rơi xuống đất, linh lực lẫm liệt toả khắp bốn phía, khí thế vô địch.

Hôm qua chỉ thấy bóng lưng, hôm nay gặp dung mạo thật sự, dựa vào bóng lưng, Linh Đang cũng từng nghĩ tới mặt hắn, nhưng là không ngờ lại tuấn mỹ đến kinh thiên động địa như vậy, khiến người ta mất hồn mất vía.

Giao nhân đẹp như thiếu nữ, sánh ngang với phù dung; Long Tứ cũng tuấn tú vô song; còn dáng vẻ của hắn lại hoàn toàn khác.

Ví như, khi đứng trước giao nhân, Linh Đang cảm thấy mình là một cô nương bình thường; trước Long Tứ, nàng là đồ nhà quê; còn trước mặt hắn, nàng liền biến thành một đống bã đậu…

Cho dù bị so với bã đậu, nhiệt huyết trong người Linh Đang vẫn yên lặng sôi trào, hắn tuấn tú như vậy, về sau mua đồ khỏi cần tốn tiền, ha ha ha!

Phong Cẩm thấy Linh Đang nghiêng đầu, đầu vai run run, nàng khóc ư? Vì mình dấu giếm nàng sao? Hắn chợt thấy hối hận: “Linh Đang.”

Cúi người nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt nàng đầy ý cười, mày mắt linh động, sáng như biển sao.

Linh Đang vỗ vai hắn: “Sớm biến thành mỹ nam, ngươi chắc chắn đã trả hết nợ từ lâu rồi, về sau các đồ đạc trong nhà đều để ngươi đi mua, cứ vậy đi!”

Nhìn vẻ mặt muốn bán hắn đổi tiền của nàng, Phong Cẩm nhéo chân mày. Nàng cũng vươn tay nhéo mặt hắn, Phong Cẩm chợt thấy mình như một pho tượng vàng toả sáng óng ánh, từ đây bắt đầu kiếp “bán sắc đẹp mưu sinh”.

“Có điều, việc khẩn cấp lúc này là xử lý kẻ đang muốn giết chúng ta đằng kia.” Linh Đang nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, cũng may còn nhớ tới việc chính, vội trốn sau lưng hắn. Thân thể hắn không tròn vo như trước, thiếu cảm giác an toàn, tuy biết rõ rất an toàn, nhưng nàng vẫn thấy không quen.

Phong Cẩm ngẩng đầu nhìn lên cây ngô đồng, pháp lực của hắn đã khôi phục, có thể nhìn xa ngàn dặm, người đang đứng trên ngọn cây, nhìn thẳng về phía họ là một tiên tử áo trắng.

Tiên tử cảnh giác nhìn chằm chằm hai người, trước sau không buông tư thế phòng ngự, cho dù thấy toàn thân hắn là linh khí trong lành, cũng không xuống.

“Tiên tử, chúng ta tới đây hoàn toàn không có ác ý, chỉ là gần đây có một Tiểu Phượng hoàng tới tìm chúng ta, ta lấy làm lạ, bởi vậy mới đi tra tìm kết quả.”

Tiên tử áo trắng ngẩn người: “Tiểu Phượng hoàng tìm đến các ngươi ư? Sao thằng bé lại làm vậy?”

Phong Cẩm đáp: “Trước đó, chúng ta từng đến tìm đến tìm mật phượng hoàng, vô ý ôm nhầm trứng phượng hoàng, chẳng may dính hơi thở của mình lên nó. Nếu vợ chồng phượng hoàng không có việc gì, sau khi nở ra, chim non sẽ không nhận chúng ta là cha mẹ, nhưng hắn lại đi ngàn dặm xa xôi tìm tới chúng ta, còn gọi chúng ta là cha mẹ. Do đó, chúng ta nghĩ, phải chăng vợ chồng họ đã gặp chuyện không may, vì thế vô cùng lo lắng!”

Tiên tử áo trắng nghe vậy, thở dài một hơi, cúi người hạ xuống khỏi cây ngô đồng.

Lúc nàng hạ xuống đất, Linh Đang mới nhìn rõ, trước mắt là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, toàn thân toát lên dòng khí thánh khiết, chẳng trách lão gấu trúc gọi nàng là tiên tử.

Nàng hơi cúi thấp người: “Tên ta là Bích Vân, là tiểu tiên trên trời, trước đây là bạn thân của vợ chồng Phượng Hoàng.”

Phong Cẩm hỏi: “Vợ chồng họ…”

Khuôn mặt tuyệt mỹ của tiên tử nhất thời hiện lên ba phần u sầu: “Họ bị giết chết.”

Linh Đang giật mình nói: “Ai có thể giết được phượng hoàng?”

Tiên tử nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói tràn đầy sầu bi: “Ta cũng không biết. Họ báo cho biết ta Tiểu Phượng hoàng sắp phá xác, ta liền tính ngày tới thăm họ, ai ngờ vừa đến liền phát hiện họ đang đánh nhau với một quái linh, thét to bảo ta ôm trứng Phượng Hoàng đi. Vì thế ta mang nó bỏ trốn, không ngờ lại bị quái linh kia đánh một chưởng, bay xa ngàn dặm, hôn mê bất tỉnh. Sau khi ta tỉnh lại, quả trứng đã nở, vốn tưởng rằng nó quay lại ổ, ta liền quay về, nào ngờ lại không tìm thấy nó, mà vợ chồng cũng đã Phượng Hoàng đã bỏ mình.”

Phong Cẩm khẽ than: “Phượng Hoàng là linh thú đại diện cho sự thánh khiết, kẻ giết nó ắt phải chịu tội nghiệt gấp mấy lần, không ngờ lại có người làm vậy.”

Linh Đang nghĩ đến Tiểu Phượng hoàng, lại nhớ tới dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ của hắn khi gọi nàng là mẹ, nàng không đành lòng.

Bích Vân tiên tử nói: “Người nọ đâu sợ tội nghiệt, y… y đã cướp đi sáu giọt nước mắt của Phượng Hoàng rồi.”

Hai người không khỏi kinh ngạc.

Linh Đang nhớ hắn từng nói, Phượng Hoàng có ba giọt nước mắt, nếu tình nguyện đổ lệ, có thể cải tử hoàn sinh, nhưng nếu miễn cưỡng, nước mắt ấy sẽ biến thành kịch độc, sinh linh trong phạm vi trăm dặm không thể sống sót. Nước mắt bị lấy đi, Phượng Hoàng sẽ chết.

Vì thế, ngay từ đầu, mục tiêu của người nọ là nước mắt.

Hai người đột nhiên ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Có kẻ lấy đi sáu giọt nước mắt chứa kịch độc để làm gì? Mục đích của y là gì?

Nghĩ đến hậu quả lại khiến người ta không rét mà run.

Phong Cẩm chau mày, hỏi: “Ngay cả tiên tử cũng không thể nhận ra bản thể của quái linh kia sao?”

Bích Vân tiên tử lắc đầu.

Linh Đang hỏi: “Vậy y có đặc trưng gì không? Tìm được y, có lẽ chúng ta có thể ngăn cản trước khi y hành động.”

“Ta cũng không biết…”

“Vì sao?”

“Bởi y không có mặt, toàn thân đen như mực, không lộ ra ngũ quan, càng không thể nhìn ra nguyên hình.”

Với nàng mà nói, đối phương không có đặc thù, nhưng đối với Phong Cẩm và Linh Đang, cả hai vô cùng quen thuộc.

Linh Đang bỗng cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình biến mất trong nháy mắt, toàn thân lạnh lẽo, nàng túm tay áo Phong Cẩm, run run nói: “Vô Kiểm Nhân? Y lấy đi nước mắt phượng hoàng, mục đích là để đối phó… Chẳng lẽ là…”

Thôn Bát Tự?

Nghĩ đến ba chữ này, nước mắt lập tức tràn mi, rơi trên mu bàn tay Phong Cẩm.

Giọng nói run rẩy chứng tỏ nàng đang sợ hãi, phẫn nộ, kinh ngạc lại lo sợ. Nước mắt tuy nóng, nhưng tay nàng lại lạnh như tảng băng. Phong Cẩm ngẩn người, trở tay nắm lấy tay nàng, bình tĩnh nói: “Đừng sợ, bây giờ chúng ta về nhà.”
Bình Luận (0)
Comment