Gấu Trúc Đại Nhân Nhà Ta

Chương 35

Trên đường từ rừng ngô đồng về thôn Bát Tự, Linh Đang vô cùng sốt ruột, nàng luôn cảm thấy có chuyện sắp xảy ra. Hệt như có tảng đá ngàn cân đè nặng trong lòng, nặng nề không thể hít thở.

Cả hai trở về, thấy Linh Đang trước sau không nói một lời, Phong Cẩm biết nàng đang rất lo lắng. Gần đây thôn Bát Tự xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa, Vô Kiểm Nhân luôn nhằm vào thôn Bát Tự, chẳng trách nàng lại nóng ruột như vậy.

Nếu lần này có thể nhìn thấy Vô Kiểm Nhân, dù thế nào đi chăng nữa, buộc phải bắt được y.

Chỉ một lát liền tới trấn Thanh Hà. Linh Đang nhìn xuống, thấy yêu khí bao phủ khắp nơi, nhưng không có độc khí, thoáng thả lỏng đôi chút. Theo lời miêu tả của Phong Cẩm về phạm vi lan tràn độc tính của nước mắt phượng hoàng, nếu Vô Kiểm Nhân thật sự hạ độc thôn Bát Tự, suy ra, trấn Thanh Hà ở cách đó một con sông cũng sẽ gặp chuyện không may. Hiện tại họ vẫn ổn, có lẽ thôn Bát Tự cũng bình yên vô sự.

Nghĩ vậy, nỗi căng thẳng trong bàng cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, không còn khó chịu như khi nãy nữa.

Sau khi bay qua sông Thanh Hà, dừng chân ở ngoài thôn, Linh Đang mới kịp nhận ra, hôm nay thôn Bát Tự khác với mọi ngày. Ngẩng đầu nhìn lên, khí đen phủ kín khoảng không phía trên thôn làng, tựa như mây đen che trời. Thấy Linh Đang định tiến lên, Phong Cẩm lập tức giữ chặt tay nàng, lấy tay áo bịt mũi nàng lại, nói thầm bên tai nàng bằng giọng trầm thấp: “Thôn đã bị khí độc của phượng hoàng xâm nhập, cẩn thận.

Thấy thân thể nàng khuỵu xuống, Phong Cẩm lập tức đưa tay ra đỡ, ngón tay ấn nhẹ lên lưng nàng. Quầng sáng loé lên, đám khí đen đang từ từ lan toả nháy mắt bị tinh lọc rồi tản ra.

“Đi thôi.”

Linh Đang nghiến răng thật chặt, xốc lại tinh thần đi vào thôn.

Hai tảng đá sinh đôi đặt ở cửa thôn làm nhiệm vụ bảo vệ không chặn mọi người lại như trước kia, chỉ im lặng đứng một chỗ, không khác những tảng đá bình thường là mấy. Linh Đang đưa tay chạm vào chúng, ngón tay đặt lên tảng đá, chúng mới khẽ mở mắt, tuy hơi thở mỏng manh, nhưng vẫn mỉm cười vui mừng: “Ngươi đã về rồi…”

Linh Đang hạ giọng: “Sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chúng ta không biết… Có người lẻn vào thôn, sau khi hắn đi, mọi chuyện liền như vậy, hình như chúng ta sắp chết! Xin lỗi, có lẽ về sau không thể bảo vệ thôn Bát Tự được nữa.”

Mắt Linh Đang bỗng đỏ bừng, nhưng đây là độc từ nước mắt phượng hoàng, ngay cả lão gấu trúc cũng không biết cách giải. Bởi chưa có ai gây ra tội ác trái ngược đạo trời như vậy, giết phượng hoàng, nghiệp chướng quá nặng. Lấy đi nước mắt, đầu độc sinh linh – càng là những chuyện chưa từng nghe bao giờ. Chuyện đáng sợ như vậy, Linh Đang không dám nghĩ đến.

Nàng ôm hai tảng đá mình quen biết từ nhỏ: “Các ngươi không được gặp chuyện không may, các ngươi còn phải tiếp tục làm thần thủ hộ cho thôn chúng ta.”

Tảng đá khẽ khàng thở dài, vừa là an ủi, vừa là bất đắc dĩ.

Linh Đang nhìn thôn làng yên tĩnh đến đáng sợ, hít một hơi thật sâu, cất bước tiến vào.

Phong Cẩm đi bên cạnh, tuy có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không tìm được một câu an ủi thích hợp.

Đi khoảng hơn mười bước, Linh Đang liền dừng lại. Phong Cẩm nhìn theo tầm mắt nàng, trên con đường nhỏ phía trước, từ đầu tới cuối, dõi mắt đến bất cứ đâu đều thấy bóng người nằm bất tỉnh dưới đất, khí đen bay quanh thân thể họ, như tử thần vờn quanh.

Linh Đang như thể bị sét đánh, lệ trào ra khỏi hốc mắt, lảo đảo chạy về phía trước, suýt nữa vấp ngã. Nàng gọi to tên người trong thôn, song những người đã từng nhìn nàng lớn lên ấy không bao giờ gọi tên nàng nữa. Không còn ai dung túng nàng, không còn ai làm đồ ăn ngon mang sang cho nàng, càng không còn ai gọi nàng là Tiểu Linh Đang.

Khí độc bao phủ thôn xóm, chỉ còn tiếng nàng gào thét đứt từng khúc ruột quanh quẩn bốn phía.

Phong Cẩm thấy người trong thôn đã tắt thở, nhưng vẫn còn hồn phách, chắc hẳn Đầu Trâu, Mặt Ngựa chưa đến mang hồn phách của họ xuống Địa phủ. Vừa nghĩ đến đó, bỗng thấy hai quỷ kém từ đằng xa chậm rãi đi tới, không ai khác ngoài Đầu Trâu và Mặt Ngựa.

Hắn khom lưng đỡ nàng dậy: “Linh Đang, quỷ kém đến rồi.”

Linh Đang ngẩn người, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là họ. Nàng lập tức rút kiếm ra, đứng chắn trước thi thể người trong thôn, nhìn chằm chằm họ bằng ánh mắt đỏ ngầu: “Không được mang họ đi, trừ khi giết chết ta.”

Đầu Trâu, Mặt Ngựa tỏ vẻ khó xử: “Đang Đang Đang… Đây là chức trách của chúng ta, ngươi tránh qua một bên đi, nếu để người khác biết được, ngươi sẽ bị hỏi tội đấy.”

“Vậy hãy bắt ta đến hỏi tội đi.”

Phong Cẩm biết mệnh trời khó làm trái, Linh Đang tuy bất tử, nhưng làm vậy là phá hỏng quy định của Địa phủ, ắt sẽ bị phạt, lúc ấy chỉ còn nước sống không bằng chết. Nhưng hắn biết người dân thôn Bát Tự quan trọng với nàng đến mức nào, sao nàng nỡ nhẫn tâm, trơ mắt nhìn hồn phách của mọi người bị mang đi. Hắn đứng bên cạnh, nói: “Tuổi thọ của họ quả thật đã hết rồi sao?”

Đầu Trâu đáp: “Diêm Vương sai chúng ta mang hồn phách của họ về, cụ thể ta cũng không rõ. Có điều, những hồn phách được đưa xuống Địa phủ quả thực đều…”

“Khụ, khụ, khụ.” Mặt Ngựa vội ho mấy tiếng, “Hôm nay chúng ta còn phải đi một số nơi khác, sau cùng quay về đây cũng được, đại khái đi khoảng hai canh giờ.”

Phong Cẩm hiểu ý họ… Hắn và Linh Đang có hai canh giờ đến điện Diêm Vương hỏi rõ mọi chuyện. Nhờ quỷ kém thay đổi thời gian mang hồn phách đi vô cùng khó, không cẩn thận còn bị bắt phạt, Phong Cẩm nói cảm ơn họ, sau đó hỏi Linh Đang: “Chúng ta xuống Địa phủ một chuyến nhé?”

Linh Đang lau nước mắt, lúc này không còn thời gian để yếu đuối đau khổ, chỉ cần có một đường sống, nàng sẽ không buông tay. Có điều, nàng còn phải làm một việc nữa: “Tiểu phượng hoàng.”

Phong Cẩm hiểu, ôm nàng bay lên sườn núi. Chỉ một lát sau liền về đến nhà, Linh Đang vừa đặt chân xuống đất, dưới giếng nước lập tức vang lên tiếng của anh em Dưa Chuột Ngốc: “Linh Đang?”

Nàng vội vàng tựa vào thành giếng, vừa nhìn xuống, trái tim vỡ vụn bỗng dưng thấy an ủi phần nào. Dưới giếng chẳng những có anh em Dưa Chuột Ngốc, còn có Long Tứ, Hồng Cát, Tiểu Tiểu, Tiểu Phượng hoàng cũng có mặt.

Hồng Cát ôm tay Long Tứ, vô cùng hoảng sợ: “Linh Đang, ngươi cuối cùng cũng trở lại, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy, người trong thôn, người trong thôn, họ…”

“Ta biết…” Linh Đang cắn môi, thấy Tiểu Phượng hoàng cũng ở đây nên không nói về chuyện giọt nước mắt có độc nữa. Bỗng thấy hắn ngửa đầu lên, nở nụ cười ấm áp, đối lập hoàn toàn với cảnh tượng âm u nàng từng quan sát dọc đường, càng khiến nàng căm ghét Vô Kiểm Nhân. Ngoài trừ căm ghét ra, không còn cảm xúc nào khác!

Phong Cẩm vừa ló mặt, Hồng Cát liền nhìn hắn chằm chằm. Long Tứ thấy thế, giơ tay che mắt nàng lại, hỏi: “Bạn tốt, bên ngoài khí độc phủ đầy trời, rời khỏi giếng nước này, ngay cả yêu quái cũng trúng độc.”

“Khí độc này hẳn không thể ngăn cản ngươi.”

“Ừ, vì phát hiện ra giếng nước này có khả năng tinh lọc khí độc nên chúng ta ở lại đây để tra xét, không biết chừng nó sẽ thành giải dược cũng nên.”

Phong Cẩm gật đầu: “Chúng ta còn phải đi Địa phủ một chuyến, ngươi hãy chăm sóc Tiểu Phượng hoàng và mọi người thật tốt!”

Linh Đang cũng vội, thấy họ bình yên vô sự, nàng cũng bình tĩnh hơn, cho dù chỉ một phần, cũng là hi vọng.

Phong Cẩm trực tiếp dẫn nàng vào Minh phủ, không cần nàng dùng sinh hồn hay tử hồn, có điều thân thể sẽ yếu hơn rất nhiều, dù sao nàng vẫn là linh hồn người sống. Linh Đang hoàn toàn không để ý, vừa vào Địa phủ liền trực tiếp đến đại điện tìm Diêm Vương.

Vừa hay Diêm Vương không ở đại điện, hắn đang thương lượng công việc với Phán quan. Linh Đang đi thẳng vào sân sau, quỷ kém muốn ngăn lại, nhưng không cản nổi pháp thuật do Phong Cẩm tạo ra, họ đang định cầm binh khí tiến lên, còn chưa kịp đến gần đã bị bắn ra xa ba dặm, hóa thành sao băng.

Diêm Vương và Phán quan còn chưa thương lượng xong, có quỷ kém thất tha thất thểu ngã lăn vào sân: “Xảy ra chuyện lớn, có người tự tiện xông vào điện, chính là Đang Đang Đang cô nương.”

Phán quan vô cùng đau đầu: “Ta đã nói sớm, không nên dung túng nha đầu kia, nhưng ngài lại không nghe, bây giờ còn dám tuỳ tiện xông vào đại điện, vương pháp ở đâu!”

Mặt Diêm Vương xụ xuống: “Lát nữa ta sẽ giáo huấn nàng một trận.”

Phán quan vui mừng gật đầu.

Còn chưa nói hết lời, ngoài cửa đã xuất hiện một bóng áo xanh chạy vụt vào, đứng cạnh nàng là thượng thần Cửu Tiêu. Diêm Vương nhất thời đắn đo, không biết có nên quát lớn không, lại thấy Phán quan đứng dậy, nhường ghế của mình, nịnh nọt nói: “Ồ, hoá ra là ngài, mời ngồi, mời ngồi!”

Này, sao ngươi lại không giữ nguyên tắc như vậy?! Diêm Vương cướp lại ghế, hừ mũi: “Hừ, các ngươi tự tiện…”

“Hoắc Hoắc.” Linh Đang gần như lao vào người hắn, túm hai ống tay áo của hắn, run run nói, “Tôi cầu xin ngài, đừng mang người trong thôn đi. Sổ sinh tử ở đâu, tôi không tin tuổi thọ của họ đã chấm dứt, cho dù là vậy, ngài cũng đừng đưa họ xuống địa phủ, tôi có thể lưu lại Địa phủ giúp ngài làm việc khổ sai cả đời.”

Nhìn nàng khóc nức nở, gần như sắp biến nước mắt thành máu, Diêm Vương thở dài, lòng lạnh xuống: “Sống chết có số, ngươi hiểu rõ quy củ của Địa phủ, đừng khiến bạn tốt lâu năm là ta phải khó xử.”

Linh Đang tức giận: “Cho dù sửa số mệnh là trái luật trời, tôi vẫn muốn cứu họ!”

Diêm Vương cũng đen mặt: “Ỷ mình bất tử mà làm chuyện xằng làm bậy, sửa số mệnh, làm trái luật trời ư? Vậy ngươi đã từng nghe bốn chữ ‘sống không bằng chết’ chưa? Mỗi ngày bị lăng trì một lần bởi những ngọn gió sắc bén như đao, bị ngũ lôi oanh đỉnh một lần, ngươi không sợ sao?”

“Không sợ.” Linh Đang giữ chặt tay hắn, “Tôi muốn cứu họ, dù mỗi ngày bị lăng trì một trăm lần tôi cũng chịu. Lấy mạng của một mình tôi, đổi lấy mạng sống của một trăm người trong thôn, rất đáng giá!”

Miệng Diêm Vương giật giật, mắng cũng không lại nàng, đành ngẩng đầu, tức giận nói với vị thượng thần đang im lặng đứng bên cạnh: “Ngươi không thể đánh nàng ngất xỉu ư, mang nàng tới đây làm gì!”

Phong Cẩm nhàn nhạt nói: “Nếu không đến, nàng sẽ còn đau đớn hơn bị lăng trì.”

Diêm Vương khựng lại, tức giận đến đến đau tim nhức phổi: “Ngu xuẩn, quá ngu xuẩn!”

Phong Cẩm hỏi: “Dương thọ của người dân thôn Bát Tự thật sự đã chấm dứt rồi sao?”

Diêm Vương thoáng chần chờ, Phán quan tiến lên phía trước một bước, gấp gáp nói: “Lão đại, không thể nói được.”

Diêm Vương khoát tay bảo hắn lui ra, lát sau mới nói: “Nói ‘không’ cũng không phải, mà nói ‘đúng’ cũng không phải.”

Phong Cẩm nhíu mày, Diêm Vương tiếp tục nói: “Người dân thôn Bát Tự…”

Phán quan suýt ngất xỉu: “Lão đại…”

Còn chưa nói xong, Diêm Vương đã đưa tay ra khiến hắn đứng im tại chỗ, không để Phán quan tiếp tục mở miệng. Hắn nói tiếp: “Tên của người dân thôn Bát Tự không có trong sổ sinh tử. Kỳ lạ ở chỗ, họ có hồn có phách, vì vậy ta sai Đầu Trâu, Mặt Ngựa dẫn họ về để điều tra kết quả.”

Linh Đang ngẩn người.

Sống trên thế gian, có hồn có phách, nhưng không được ghi tên trong sổ sinh tử, chỉ có hai cách giải thích.

– Người thôn Bát Tự là yêu quái hoặc thần tiên.

Bởi chỉ có hai cách giải thích này mới nói rõ vì sao tên của họ không có trong sổ sinh tử.

Phong Cẩm nghiêng về cách giải thích sau, Linh Đang lại nghiêng về cái trước. Bởi trưởng thôn từng nói, trước kia thôn Bát Tự từng được gọi là thôn yêu quái. Có điều, dù nói thế nào đều chứng tỏ họ không phải người phàm, vậy chỉ cần tìm được giải dược trước khi thi thể mục rữa, hoặc bị ăn mất, họ có thể sống lại.

Linh Đang lập tức chuẩn bị quay về nhân gian tìm thuốc giải: “Hoắc Hoắc, cảm ơn ngài!”

Diêm Vương lắc đầu: “Bạn bè quen biết nhiều năm, ngươi còn nói cảm ơn lần nữa, tình cảm sẽ phai nhạt!”

“Ừm.” Linh Đang rốt cục có thời gian nhìn người đang đứng cạnh mình, hắn không nói lời thừa thãi, trước sau vẫn ở bên nàng, dù là lão gấu trúc hay chàng trai không rõ lai lịch, nàng đều vô cùng cảm kích, “Cảm ơn ngươi.”

Phong Cẩm xoa đầu nàng: “Về sau từ từ báo đáp!”

Linh Đang nhẹ nhàng gật đầu, cùng hắn rời khỏi Địa phủ.

Hai người đi rồi, Phán quan thở dài: “Ngài lại tiết lộ thiên cơ!”

Thấy họ đi rồi, bóng lưng bình tĩnh, thẳng thắp của Diêm Vương bỗng xụ xuống, hắn đấm ngực, ánh mắt tràn đầy đau khổ: “Nghe nói thiên lôi ở Trừng Giới Trì (nơi phạt kẻ có tội) đánh rất đau phải không?”

Phán quan đỡ trán: “Bây giờ ngài mới nhớ sao? Vậy lần sau còn dám làm vậy nữa không?”

“Dám chứ.” Diêm Vương vừa đi vừa xoa thái dương, “Đi thôi, đi chịu phạt nào.”

Phán quan khẽ thở dài, ai bảo Diêm Vương là người vô tình, chỉ trách hắn phải đi theo cấp trên như vậy!

“Ta quen biết người ở Trừng Giới Trì, chắc họ có thể nương tay một chút.”

“Hay còn gọi là đi cửa sau?”

“Đúng vậy!”

Diêm Vương có phần đăm chiêu: “Hoá ra cảm giác khi được đi cửa sau là thế này.”



Ra khỏi Địa phủ, Linh Đang sắp xếp lại ý nghĩ trong thời gian ngắn nhất, bắt gặp bầu trời đầy sao trên đầu, đầu óc càng thêm rõ ràng: “Chẳng phải nước mắt phượng hoàng là kịch độc, chỉ cần một giọt liền giết chết tất cả các sinh linh trong phạm vi trăm dặm sao?”

“Thôn Bát Tự không giống những nơi khác, xung quanh thôn là tường chắn, tựa như một vòng tròn khép kín.”

Linh Đang chấp nhận lời giải thích này, nàng cũng biết thôn Bát Tự không giống bình thường: “Chúng ta nên đi đâu tìm thuốc giải bây giờ?”

Từ trước tới nay, Phượng Hoàng vốn là loài vật thần bí, Phong Cẩm hiếm khi gặp phải vấn đề nan giải như vậy, chỉ vì chưa bao giờ nghe nói có người ác độc đến mức dám giết Phượng Hoàng, cướp đi nước mắt: “Trên Cửu Tiêu chắc hẳn có người biết rõ, có điều, nếu để họ biết, ngộ nhỡ vì ngại khí độc khuếch tán ra bên ngoài, chỉ e sẽ dứt khoát tiêu diệt nguyên nhân gây ra chất độc, vậy nên, lúc này chưa thể kể cho họ nghe được.”

“Chúng ta có thể tìm ai?”

Phong Cẩm ngẫm nghĩ một lát, nói: “Ở yêu giới có một yêu quái tên là Thông Bách Linh, nếu tìm thấy nó, có lẽ sẽ tìm được đáp án. Hơn nữa, yêu giới không giống Cửu Tiêu, dù biết chuyện này, họ cũng sẽ không nhúng tay.”

Linh Đang lập tức nói: “Vậy chúng ta đến yêu giới thôi!”
Bình Luận (0)
Comment