Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 157

Edit: OnlyU

Hiện tại trong hang núi đầy sát khí, luồng khí này sẽ khiến người bình thường cảm thấy rét lạnh, nhưng với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lại không giống.

Giang Thiếu Bạch cảm thấy thân thiết, còn Diệp Đình Vân lại cảm thấy buồn nôn.

Hai người đều không chú ý thấy cameara luôn hoạt động, khoảng thời gian trước bị sát khí trong hang làm ảnh hưởng nên chỉ quay được bông tuyết, bây giờ sát khí bị Giang Thiếu Bạch hấp thu hết, camera hoạt động bình thường trở lại.

Phát sóng trực tiếp khôi phục, trong khu bình luận bắt đầu ầm ĩ.

“Streamer đâu rồi, thật sự gặp chuyện rồi sao?”

“Giả vờ thôi, đây là giả vờ chắc luôn, mấy ngày nữa sẽ có xác chết vùng dậy.”

“Người nằm dưới đất là Như Như phải không?”

“Như Như, Như Như, cô đang làm gì đó?”

“Như Như, dưới đất lạnh lắm, mau dậy đi.”

“Hay cổ đang đóng vai thi thể?”

“Cổ đang giả chết hả?”

Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch tiến vào phạm vi ống kính quay phim, khu phát trực tiếp yên lặng đến quỷ dị trong giây lát, sau đó bùng nổ như pháo.

“Trai đẹp!”

“Mỹ nhân.”

“Đây là kênh livestream của Như Như sao? Tui đi lộn kênh rồi hả? Mà sao tui không muốn thoát ra vậy nè.”

“Trai đẹp trai đẹp trai đẹp trai đẹp, thịnh thế mỹ nhan.”

“Cực phẩm công thụ.”

“Bạn gay gọi tôi đến xem soái ca, quả nhiên rất đẹp trai.”

“Soái ca, hai anh đang làm gì đó?”

“Đừng cản tôi, để tôi liếm màn hình.”

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ở trong hang núi, hồn nhiên không biết kênh livestream đã bùng nổ.

“Mang mấy tên ngu ngốc này ra ngoài trước đi.” Diệp Đình Vân thản nhiên nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu, rất nghe lời đáp: “OK.”

“Ngu ngốc? Mỹ nhân đang nói ai vậy?”

“Hình như đang nói Như Như ngu ngốc phải không?”

“Sao cổ bị mắng mà tôi không hề tức giận, trái lại còn muốn quỳ lạy vậy nè trời?”

“Giọng nói dễ nghe quá, mắng người ta ngu ngốc cũng dễ nghe luôn, lần đầu tiên được nghe giọng nói hay như vậy.”

Lúc này Giang Thiếu Bạch đang xách một người lên bằng một tay.

“Wow hắn mạnh quá! Một tay luôn!”

“Vốn tưởng là một tiểu thịt tươi, ai ngờ là mãnh nam.”

“Ngoại hình thế này, sức mạnh thế này, không cần đóng gói là có thể debut vị trí center luôn.”

“Người bị xách lên có còn là người không vậy? Nhìn hệt búp bê vải.”

Mãnh nam Giang Thiếu Bạch vứt hết đám người trong hang núi ra ngoài. Lúc hắn đang xách người thứ tám đi ra thì sát khí trong hang bắt đầu bạo động.

Sát khí vừa bạo động, hình ảnh trong camera lập tức biến mất.

Giang Thiếu Bạch chợt nghĩ, mấy người xông vào hang núi tương đương với thức ăn chủ động đưa tới miệng, mà giờ dường như hắn đang cắt ngang “thứ kia” ăn cơm.

Lúc hắn quay lại hang, cảm nhận được một luồng linh khí nồng nặc. Hắn liếc nhìn Diệp Đình Vân, vẻ mặt cậu rất căng thẳng.

Giang Thiếu Bạch nhận ra Diệp Đình Vân đang dùng linh khí của cậu áp chế sát khí bạo động trong hang, nhưng linh khí tương đối ôn hòa, hơn nữa tuy linh khí trên người cậu rất nhiều, nhưng Diệp Đình Vân vẫn nắm hiểu rõ cách khống chế, do đó dần dần rơi vào thế yếu.

Nhưng đối với Giang Thiếu Bạch thì đây là thời cơ tốt, hắn hít một hơi, hấp thu linh khí cậu vừa thả ra và sát khí vào người.

Lần này hấp thu sát khí dễ hơn lần trước rất nhiều, chẳng qua hấp thu nhiều sát khí, Giang Thiếu Bạch bỗng không được tỉnh táo lắm.

Giống như lần trước, hắn cảm giác như có một tia sáng bay thẳng vào đầu.

Ngay giây phút tia sáng chui vào đầu, cảm xúc tiêu cực lập tức bùng phát trong não hắn.

“Ăn!” Giang Thiếu Bạch bỗng thấy Diệp Đình Vân biến thành một cây nhân sâm đại bổ, hắn không kiềm chế được muốn đi đến cắn cậu một phát.

Mà hắn cũng đã hành động như vậy, Giang Thiếu Bạch nhào đến đè Diệp Đình Vân lên vách hang động.

Cậu thấy hai mắt hắn đỏ au, tức giận quát: “Cậu lại muốn làm gì?”

Giang Thiếu Bạch nghe Diệp Đình Vân quát lớn, xúc động muốn ăn giảm bớt một chút, nhưng một suy nghĩ khác lại lóe lên. Hắn nghĩ Xi Vưu rất có thể là một tên dâm tặc, bằng không hắn đã kiềm chế được mà không đè Diệp Đình Vân.

Bởi vì sát khí được Giang Thiếu Bạch hấp thu, camera lại tiếp tục hoạt động. Và cũng vì thế mà một màn kabedon của hắn đã khiến kênh trực tiếp bùng nổ.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Sao lúc nãy không thấy được gì?”

“A, kabedon! Tiến triển nhanh vậy! Vừa nãy xảy ra chuyện gì, cầu chân tướng!”

“Úi, định làm gì đó hai anh?”

“Mỹ nam, buông ảnh ra, nhìn em nè anh ơi.”

“Hí hí, che mặt, muốn hun nhau đó hả? Muốn hun phải hông?”

“Ôi cha mẹ ơi, tim con đập nhanh quá.”

“Mau kiss đi, kiss đi.”

“Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ, thanh thiên bạch nhật, lãng lãng kiền khôn, hai anh lại muốn hôn nhau, vậy thì nhanh hôn đi! Hôn đi em tặng kim cương!”

Trong kênh phát trực tiếp, quần chúng vô cùng kích động, bắt đầu điên cuồng kêu gọi bạn bè xung quanh, trong lúc nhất thời, lượt người xem tăng đột biến.

Diệp Đình Vân nâng đầu gối tấn công về phía “ngã ba” của Giang Thiếu Bạch, hắn cảm nhận được nguy hiểm vội né ra. Hắn hơi oán thầm trong lòng, lần nào cậu cũng tấn công vào “chỗ kia”, trông cậu nghiêm trang chững chạc mà ra tay lại ác độc như vậy, quả nhiên nhìn người không thể xem bề ngoài.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đánh nhau mấy chiêu, lần đầu tiên hắn phát hiện thân thủ của cậu không tồi, chẳng những vậy còn rất tốt.

“Giết hắn! Giết hắn!” Giọng nói trong đầu vang lên không ngừng.

Giang Thiếu Bạch nhịn không được lắc mạnh đầu một cái.

“Đánh nhau, đánh nhau rồi kìa.”

“Ôi chao, hai anh đẹp trai đánh nhau đẹp mắt quá.”

“A, hai soái ca đánh nhau vì em kìa, hai anh đừng đánh nhau mà!”

“Cút, rõ ràng là vì tui.”

“Hai ông xã đừng đánh nhau nữa, cùng ngồi xuống ăn cơm không tốt sao?”

Giang Thiếu Bạch bị một ý thức khác trong đầu ảnh hưởng, hắn không khống chế được sức lực, sơ ý đá văng Diệp Đình Vân.

Cậu bị hắn đá mạnh một cú, trực tiếp té sấp xuống đất.

Vừa thấy Diệp Đình Vân ngã xấp xuống, Giang Thiếu Bạch lập tức giật mình tỉnh táo lại. Đầu hắn như muốn nổ tung, hắn vừa làm cái gì? Hắn đúng là điên rồi!

Một trận động đất thình lình nổi lên, một tảng đá lớn trên nóc hang bất ngờ rơi xuống, mắt thấy sẽ nện trúng Diệp Đình Vân, Giang Thiếu Bạch vội xông đến tung một cú đấm, đánh tảng đá kia vỡ nát. Hắn chồm tới che trên người cậu, ngăn chặn đá vụn rơi xuống.

Khán giả đang xem trực tiếp bị cú đấm khủng khiếp của Giang Thiếu Bạch làm sững sỡ, nhưng lúc này camera cũng bị đá vụn văng trúng vỡ nát, buổi phát trực tiếp chấm dứt.

Nhưng trong kênh trực tiếp đang bùng nổ như núi lửa.

“Siêu nhân kìa tụi bây! Mạnh quá.”

“Quỳ.”

“Siêu nhân xuất hiện! Cứu vớt thế giới trông cậy vào anh đó, soái ca.”

“Bịp bợm thôi.”

“Đây là hiệu ứng đó, chắc chắn dùng hiệu ứng.”

“Hiệu ứng này hay đó! Tôi chấm 10 điểm.”

“Dù có phải dùng hiệu ứng hay không, nhưng với nhan sắc này, phải ủng hộ.”



Giang Thiếu Bạch mất không ít công sức mới hấp thu hết sát khí trong hang núi, sau đó mang mấy người kia ra ngoài. Sát khí không còn, hòa thượng Vân Hòa dẫn người tới giúp mang người bị nạn ra về.

“Thật sự cám ơn Giang thiếu, sát khí trong núi đã tiêu tan, có lẽ sau này không còn gây rắc rối nữa.” Hòa thượng Vân Hòa thở phào nhẹ nhõm nói.

“Đại sư, ý của ngài là từ nay về sau núi Đoạt Mệnh sẽ không ăn thịt người nữa?” Trưởng thôn vô cùng kích động hỏi.

Hòa thượng Vân Hòa gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Trưởng thôn lập tức vui sướng: “Vậy thì tốt quá, Giang thiếu đúng là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn!”

Giang Thiếu Bạch: “…” Trưởng thôn đúng là có mắt không tròng, hắn mà là Bồ Tát cái gì, hắn là ma đầu thì có.

Giang Thiếu Bạch xua tay nói: “Chỉ là việc nhỏ thôi mà. Chúng ta đưa mấy người này đến bệnh viện đi, có lẽ họ sẽ hôn mê một thời gian.”

Trưởng thôn vội vàng đồng ý.

Hòa thượng Vân Hòa nhìn Diệp Đình Vân hỏi: “Diệp thiếu không sao chứ?”

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Cháu không sao.”

Giang Thiếu Bạch nhìn lén cậu một cái, hơi chột dạ.

Sau đó hai người ăn một bữa no nê, cuối cùng Giang Thiếu Bạch hài lòng chuẩn bị quay về. Trên đường về, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đặt cùng chuyến bay. Lần này có cậu ngồi bên cạnh, hắn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người cậu, tâm trạng vui sướng không thôi.

Trên đường đến đây, tâm trạng Giang Thiếu Bạch không được tốt lắm, cứ lo lắng sợ máy bay rơi, nhưng khi về thì tâm trạng lại không tồi, lên máy bay không lâu đã ngủ mất.

Hắn ngủ ngon lành trên máy bay, mà đội Phi Long thì đang bùng nổ. Thì ra có vài thành viên đội Phi Long xem được đoạn video ở núi Đoạt Mệnh.

“Huấn luyện viên thật lợi hại, một cú đấm vỡ tảng đá to như thế.” Đào Lâm lên tiếng.

Doãn Hạ Võ cau mày: “Tôi nghĩ không phải dùng hiệu ứng đâu.”

Đào Lâm không chút suy nghĩ nói: “Đương nhiên là không có rồi.”

Huấn luyện viên mới đập nát kính chống đạn vừa nghiên cứu ra, giờ lại đấm vỡ tảng đá, cũng không có gì lạ.

Mà lần này huấn luyện viên chủ động đi đến núi Đoạt Mệnh, hình như là lao động không công, đúng là hiếm có.

“Nhìn dáng vẻ của Giang Thiếu Bạch, hơi giống tẩu hỏa nhập ma.”

“Ừ, huấn luyện viên còn đá Diệp nhị thiếu. Nhưng bất ngờ là Diệp Đình Vân biết đánh nhau.” Phải biết không ai trong đội Phi Long có thể so chiêu với Giang Thiếu Bạch.

Không ngờ Diệp Đình Vân nhìn yếu ớt như thế mà lại là cao thủ. Thật sự không thể xem thường phú nhị đại.

“Không thấy cảnh sau đó, không biết huấn luyện viên đã làm gì?”

Doãn Hạ Võ cau mày, thầm nghĩ mấy thành viên trong đội nhiều chuyện quá, không suy nghĩ vấn đề một cách nghiêm túc gì cả.

Anh lên tiếng: “Xem ra trình độ của huấn luyện viên tiến bộ rất nhanh.”

Lập tức có người phụ họa: “Không sai, lúc huấn luyện viên vừa đến đây thì không mạnh như vậy.”

Nếu lúc vừa đến mà huấn luyện viên mạnh như vậy thì bọn họ đã bị đánh thành tàn phế từ lâu rồi.

Đào Lâm gãi đầu, hơi khó hiểu nói: “Rốt cuộc Giang Thiếu Bạch đã luyện tập như thế nào nhỉ.”

Hắn vốn nghĩ bọn họ cố gắng tập luyện, có lẽ một ngày nào đó sẽ cùng nhau đánh thắng được Giang Thiếu Bạch, nhưng hiện giờ Đào Lâm đang lo lắng, không muốn chết trong tay Giang Thiếu Bạch thì bọn họ phải chăm chỉ tập luyện. Nếu không sơ ý một chút, huấn luyện viên lỡ tay sẽ đánh chết bọn họ.

Doãn Hạ Võ cau mày, thầm nghĩ bản lĩnh của Giang Thiếu Bạch rất khó đoán, e là phương pháp tập luyện không giống người bình thường.

Hết chương 157
Bình Luận (0)
Comment