Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 158

Edit: OnlyU

Trong phòng làm việc ở tập đoàn Thiên Kỳ, mấy thư ký đang tụ tập xem video.

“Nhìn không giống hiệu ứng đặc biệt.”

“Chắc không phải hiệu ứng đâu! Diễn tập mới cần hiệu ứng. Diệp nhị thiếu sẽ không phối hợp đâu.”

“Nếu không phải hiệu ứng đặc biệt thì chứng tỏ nhị thái tử tập đoàn chúng ta quá lợi hại, nhìn đi, phải mạnh cỡ nào chứ.”

“Mấy cô không biết rồi, Giang Thiếu Bạch không phải người bình thường đâu, tôi nghe nói hắn là huấn luyện viên đội Phi Long đó, nghe là biết không tầm thường rồi.”

“Có rất nhiều lời đồn về nhị thái tử, có điều không cách nào kiểm chứng. Nhưng có một chuyện, Giang Thiếu Bạch từng đỡ được một nữ sinh té lầu, đó là chuyện thật 100%. Chậu hoa rơi từ lầu 7 đã có thể đập chết người, thế mà Giang Thiếu Bạch đỡ được một người nặng tầm 50 kg từ lầu 7 mà không bị đè chết, lợi hại!”

“Tôi cũng có nghe nói trợ lý An rất bội phục Giang Thiếu Bạch, hắn nhìn thấu Thịnh tổng sắp gặp tai nạn, nói một câu trúng phóc!”

“Tớ cũng có nghe đồn, vì thế Lạc tổng mới tạm ngừng hợp tác với Thịnh tổng.”

“Nhưng tại sao Giang Thiếu Bạch lại tấn công Diệp Đình Vân? Cãi nhau chuyện tình cảm hả?”

“Chắc là làm nóng người trước khi lăn giường. Đánh là thân, mắng là yêu mà.”

“Có phải hơi quá kịch liệt rồi không?”

“Mấy người có tiền thường chơi mấy trò mặn mà.”

“Người ta có tiền, tiêu khiển không giống người thường đâu, nếu không thì tiền của họ không có chỗ dùng rồi.”

Mấy thư ký đang tám tưng bừng thì Giang Thiếu Bạch mở cửa ra, thò đầu vào dò xét.

Mấy cô gái hết cả hồn.

“Nhị thiếu gia, có chuyện gì à?” Doãn Phương Phương nở nụ cười vô hại.

Giang Thiếu Bạch đáp: “Tôi đói bụng, có điểm tâm không?”

“Có có, tôi lập tức chuẩn bị cho cậu.” Lý Doanh lập tức đứng lên nói.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, thầm nghĩ anh hắn thuê mấy thư ký nhiều chuyện quá, không ai lo làm việc đàng hoàng. Người có tiền không phải là người sao, họ là yêu quái sao?

Thấy Giang Thiếu Bạch đi rồi, mấy thư ký liếc nhìn nhau, trong lòng vẫn còn sợ hãi.



Giang Thiếu Bạch vừa xuống máy bay lập tức nhận được điện thoại của Lạc Kỳ. Hắn tạm biệt Diệp Đình Vân rồi đi thẳng đến công ty anh trai.

“Anh, có chuyện gì gấp mà anh gọi điện liên tục vậy?”

Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói: “Em lại lên hot search đó biết không?”

Hắn nghi ngờ nhìn anh trai: “Em lại lên hot search? Gần đây em có làm gì đâu?” Hắn cứu mấy streamer trong hang núi, nhưng hắn làm chuyện tốt không để lại tên, cũng không đợi mấy người đó tỉnh lại mà đi ngay. Gần đây hắn rất khiêm tốn mà.

“Em kabedon Diệp Đình Vân.”

Giang Thiếu Bạch nghe thế chột dạ, sau đó lời lẽ chính nghĩa nói: “Anh nói bậy gì đó, không có bằng chứng, anh không thể nói lung tung.”

Lạc Kỳ đen mặt, nhìn em trai nói: “Không có bằng chứng? Trên mạng truyền khắp nơi rồi, nếu không có tảng đá rơi xuống, có phải em định cưỡng hôn Diệp Đình Vân? Cho dù muốn show ân ái cũng phải xem hoàn cảnh! Hoàn cảnh…”

Giang Thiếu Bạch không hiểu hỏi: “Sao anh biết…”

Lạc Kỳ xoay laptop qua, Giang Thiếu Bạch trông thấy đoạn video, đúng là video hắn kabedon Diệp Đình Vân trong hang núi.

Hắn ngạc nhiên: “Sao lại có cái này?”

“Em vào hang núi không lâu thì bắt đầu phát trực tiếp, lúc đó chỉ có khán giả đang xem livestream mới thấy cảnh này. Nhưng sau đó có người ghi lại rồi cắt nối biên tập đoạn video, đăng lên trên mạng, thế nên mới nhiều người xem. Có điều anh đã cho người xóa hết.” Nếu để ông Diệp thấy đoạn video này, không biết có bị dọa thành bệnh tim không nữa.

Giang Thiếu Bạch hơi ngơ ngác: “Cám ơn anh.”

Lạc Kỳ nhìn chằm chắm hắn: “Em kabedon Diệp Đình Vân thì thôi đi, cuối cùng còn đá người ta.”

Lúc nhìn thấy Giang Thiếu Bạch tung một cú đá bay Diệp Đình Vân, Lạc Kỳ giật mình hoảng sợ không thôi.

Hắn thở dài đáp: “Em không cố ý mà.” Đó vốn không phải là hắn cố tình, lúc đó hắn không kiểm soát được sức lực.

Lạc Kỳ thở dài: “Không biết nhà họ Diệp nghĩ thế nào, may là đoạn video khá mờ.”

Giang Thiếu Bạch gãi đầu, hơi khó xử nói: “Hy vọng người nhà họ Diệp không nhìn thấy.”

Lạc Kỳ: “…” Chuyện này tương đối khó khăn.

“Đúng rồi, em đi Quý Châu có tìm được thứ mong muốn chưa?” Anh hỏi tiếp.

Hắn gật đầu đáp: “Tìm được rồi.” Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.

Giang Thiếu Bạch thử hoạt động cánh tay, hành trình đến núi Đoạt Mệnh lần này giúp hắn dung hợp cánh tay trái của Xi Vưu, còn lấy được một phần Trượng Lục Kim Thân Quyết. Hắn nghĩ mấy ngày tới không cần phải lo lắng nữa, sau này cách một đoạn thời gian, có lẽ hắn phải chạy đến Quý Châu một chuyến.



Giang Thiếu Bạch lên mạng tìm kiếm thử xem, phát hiện đoạn video quay cảnh hắn và Diệp Đình Vân đã bị xóa sạch. Nhưng vào kênh trực tiếp thì vẫn còn rất nhiều người kích động, bình luận chạy nhanh như điện.

“Như Như, quỳ cầu soái ca.”

“Thịnh thế mỹ nhan ở nơi đâu.”

“Sau khi kiểm chứng, diễn viên diễn kỹ năng đặc biệt trong video là Lạc nhị thiếu gia, vừa mới thừa kế tài sản vài tỷ, còn tại sao xuất hiện trong video, có lẽ do sắp debut.”

“Mỹ nhân bị kabedon là nhị thiếu gia nhà họ Diệp, có lẽ Lạc thị và Diệp thị sắp làm thông gia.”

“Khắp chốn mừng vui, nam nam vạn tuế.”

“…”

Giang Thiếu Bạch nhìn bình luận chạy liên tục, thầm nghĩ có lẽ hắn nên mở một kênh phát trực tiếp, chắc chắn sẽ được hoan nghênh hơn thằng bạn ngố Bách Quang Vũ.

Hắn tiếp tục đăng nhập vào diễn đàn của học viện, quả nhiên có rất nhiều thảo luận về màn kabedon của hắn và Diệp Đình Vân. Cũng có nhiều người tò mò cảnh hắn đấm vỡ tảng đá to.

Có người giải thích rằng đó chính là sức mạnh của tình yêu, là tình yêu khiến hắn bộc phát tiềm lực.

Cũng có người cảm thấy Giang Thiếu Bạch không phải người bình thường, trong cơ thể chứa sức mạnh hồng hoang.

Nhưng càng nhiều người cho rằng đó không phải là đá mà là mút xốp, còn tại sau mút xốp bị đấm vỡ thành nhiều đá vụn thì đó là do dùng hiệu ứng đặc biệt, kẻ lắm tiền chính là chơi như vậy.



Giang Thiếu Bạch vừa vào học viện thì phát hiện rất nhiều người nhìn theo hắn, có vài cô gái còn cười trộm. Hắn về ký túc xá, trông thấy Bách Quang Vũ đang ôm laptop xem video của hắn ở núi Đoạt Mệnh.

Giang Thiếu Bạch cau mày, thầm nghĩ mấy tên này nhanh tay quá, chưa gì đã kịp download.

“Lão tứ về rồi à?”

Quách Phạn nhìn thấy Giang Thiếu Bạch, hơi kích động nói: “Lão tứ, rất nhiều người có mắt không tròng nói video là giả, nhưng tui biết đây hoàn toàn là sự thật, cậu thật lợi hại.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Cậu quá khen.”

“Mà cậu cũng quá mạnh, biểu diễn một màn hạn chế độ tuổi trước máy quay…”

Giang Thiếu Bạch: “…” Lúc ấy hắn bị sát khí trong hang núi khiến đầu óc mê muội, thật sự không biết trong hang có camera. Vậy mới nói, trở thành hiện tượng mạng rất phiền phức.

Hắn cười nói: “Thật ra chỉ là hiểu lầm mà thôi.” May mà camera không quay được cảnh hắn hôn, nếu không phiền phức to.

Bách Quang Vũ vỗ vỗ vai Giang Thiếu Bạch, vô cùng bất đắc dĩ nói nói: “Lão tứ, tôi tin cậu, nhưng quần chúng không chắc tin cậu.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Quách Phạn đi đến hỏi: “Lão tứ, rốt cuộc cậu làm cách nào đấm vỡ được tảng đá vậy, dạy tui đi.”

“Cậu học cái này làm gì?”

Quách Phạn vô cùng khinh bỉ liếc hắn: “Cậu còn phải hỏi à, đương nhiên học được chiêu này rồi thì không lo không tán được gái nữa.”

Giang Thiếu Bạch: “…”



Lúc streamer Như Như tỉnh lại trong bệnh viện thì đã là mấy ngày sau. Mấy đồng nghiệp vô cùng kích động hỏi cô có quan hệ thế nào với Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch, làm cô không hiểu ra sao.

Chờ đến khi cô hỏi rõ mọi chuyện thì chính cô cũng kích động không thôi.

Mấy streamer như cô rất hy vọng gặp được phú nhị đại, sau đó gả vào hào môn. Nhưng rất ít người được toại nguyện. Năm trước trong giới streamer có một người giải nghệ, gả vào hào môn, trong giới náo nhiệt một trận.

Như Như và mấy đồng nghiệp cũng chạy đến nịnh bợ. Nhưng người kia gả vào nhà hào môn nhỏ thôi, so với Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch thì kém rất xa.

Ai cũng hâm mộ Như Như gặp được Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch, nhưng trong lòng cô chỉ có tiếc nuối, cơ hội tốt như vậy mà cô hôn mê suốt toàn bộ quá trình.

Cô thường nằm mơ nghĩ về mấy phú nhị đại gia có thế tốt, còn đẹp trai giàu có. Thế mà mấy ngày trước có người như thế xuất hiện ngay bên cạnh cô, còn cứu cô một mạng, đáng tiếc từ đầu đến cuối cô không thấy mặt được lấy một lần.



Sau vụ ồn ào “kabedon”, Giang Thiếu Bạch luôn nghĩ phải cư xử thế nào với Diệp Đình Vân khi gặp cậu ở học viện.

Thế nhưng khi hắn đi học mới phát hiện cậu xin nghỉ, còn là nghỉ nhiều ngày.

Hắn chờ cậu khôi phục rồi đi học lại, nhưng có vẻ lần này khá phiền phức, cậu xin nghỉ một tuần, rồi lại xin nghỉ thêm một tuần nữa.

Giang Thiếu Bạch ngồi liệt trên sô pha trong phòng làm việc của Lạc Kỳ, cả người giống một bãi xi măng.

Lạc Kỳ thấy hắn như thế, bất đắc dĩ nói hỏi: “Sao vậy?”

Giang Thiếu Bạch quay đầu nhìn anh trai nói: “Diệp Đình Vân xin nghỉ hai tuần.”

Lạc Kỳ xoa cằm nói: “Thành tích của Diệp Đình Vân rất tốt, dù nghỉ học nhiều ngày cũng không ảnh hưởng đến thành tích học tập.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn không lo lắng chuyện này.

Hắn nói tiếp: “Không biết có phải tình trạng cơ thể cậu ấy có vấn đề không?”

Chẳng lẽ lần trước hắn đánh nhau với cậu, sơ ý làm cậu bị thương. Lúc đó đầu óc hắn không tỉnh táo, không nhớ rõ đã làm gì nữa.

“Nếu em không yên lòng thì đến nhà họ Diệp thăm Diệp Đình Vân đi.”

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Em đi rồi, nhưng họ không cho em vào.”

Lạc Kỳ nghi ngờ: “Diệp gia không cho em vào, thế là em thành thật không vào luôn?”

Người nhà họ Diệp không cho hắn vào thì sao chứ, với võ nghệ cao cường của hắn, muốn tới là tới thôi. Tuy hắn thuận lợi lén chuồn vào nhà nhưng lại không tìm thấy Diệp Đình Vân, phòng ốc quá nhiều, Giang Thiếu Bạch đoán chừng ngay chính người nhà họ Diệp cũng không biết họ có bao nhiêu phòng nữa. Hắn không biết Diệp Đình Vân ở phòng nào.

“Em không tìm được cậu ấy.”

“Em không gọi điện?”

“Gọi không được.”

“Diệp Diểu đâu? Không phải em thân với Diệp Diểu sao?”

Giang Thiếu Bạch hơi kích động: “Đừng nhắc đến thằng nhóc thối đó, nó đúng là thằng nhãi khó ưa.”

Hắn hỏi Diệp Diểu Diệp Đình Vân xảy ra chuyện gì, có gì cần hắn giúp không, kết quả thằng nhóc kia bảo hắn cút đi!

Trước đây tên kia đáng yêu cỡ nào, còn nước mắt lưng tròng cầu xin hắn đi hôn Diệp Đình Vân, mới bao lâu đâu chứ! Giờ hắn chủ động tới cửa, thằng nhóc thối dám bảo hắn cút đi, đúng là thiếu dạy bảo.

Hết chương 158
Bình Luận (0)
Comment