Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 159

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi rồi nói: “Phải nghĩ cách mới được.”

“Từ từ nghĩ, có cần giúp đỡ thì cứ nói với anh.” Lạc Kỳ lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch cau mày, thì thầm nói: “Có cách nào khiến nhà họ Diệp mở rộng cửa nhỉ?”

Lạc Kỳ nghĩ nghĩ một chút rồi do dự nói: “Hình như ngài Diệp rất sành ăn.”

Nhiều người trẻ tuổi vì giữ dáng mà kêu gào giảm cân, đến khi lớn tuổi rồi sẽ không đắn đo nhiều như vậy nữa. Có điều tuổi tác càng cao thì có nhiều món không được phép ăn.

Giang Thiếu Bạch gãi đầu một cái, sành ăn ư, nhưng hắn lại không biết nấu ăn. Có lẽ nên nhờ người khác nấu.

Giang Thiếu Bạch chợt nảy ra một ý.

“Anh, dạo này cái hồ nổi tiếng trên mạng thế nào rồi?”

Lạc Kỳ xoa cằm: “Giờ không còn ai tới đó câu cá nữa.”

Rất nhiều thứ chỉ hot nhất thời rồi nhanh chóng bị làn sóng mới cuốn đi, hồ nước nơi Giang Thiếu Bạch từng câu cá cũng vậy, không ai nuôi cá trong hồ mà lại có quá nhiều người đến câu cá, cá đã ít nay càng ít. Ngồi bên bờ hồ mấy tiếng đồng hồ mà không thu hoạch được gì, nhiều người đến đó một lần rồi không còn hứng thú nữa.

“Lần trước em câu được nhiều cá ở đó, không ai đỏ mắt sao?”

Lạc Kỳ cười cười: “Em câu được con cá quá to và quái dị, bị người ta nói là em chuẩn bị trước, sau đó lấy ra vờ như câu được, mục đích để lấy lòng Diệp Đình Vân…” Mà thân phận phú nhị đại của Giang Thiếu Bạch càng chứng thực thêm chuyện này.

Hắn nghe thế trợn trắng mắt: “Rõ ràng em câu được bằng thực lực bản thân.” Đám ngốc kia không có bản lĩnh câu cá lại hoài nghi hắn lòe người.

Lạc Kỳ cười nói: “Nếu anh không biết bản lĩnh thật sự của em, thì chính anh cũng sẽ tin rằng đây là thủ đoạn của nhà giàu theo đuổi người yêu.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

“Lần trước em mang về mấy con cá, mấy ông lão ăn xong khen không ngớt. Nếu giờ em lại câu được, anh nghĩ ngài Diệp có động lòng không?” Giang Thiếu Bạch hỏi anh trai.

Anh gật đầu nói: “Anh nghĩ chắc là có. Sau khi em câu cá về, có một ông chủ ra giá 5 triệu mua con cá, kế đó lại có người của Viện Khoa Học muốn mua, nếu không được thì cung cấp một số cá cũng được. Anh đành tiếc nuối nói cá bị mang nấu canh rồi, hắn còn mắng anh phung phí của trời.”

Lạc Kỳ cũng ngại không dám nói với người của Viện Khoa Học là mùi vị canh cá rất ngon! Ngon đến nỗi ăn một lần là không thể quên được.

Giang Thiếu Bạch bĩu môi nói: “Cá không ăn thì để làm gì? Dùng nghiên cứu mới là phung phí của trời đó.”

Lạc Kỳ cười nói: “Cũng đúng.”

Giang Thiếu Bạch suy nghĩ, một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn.

“Anh, giúp em một chuyện.”

“Được thôi, muốn anh giúp chuyện gì?”

Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Làm cho em một chiếc xe chở nước, phải to một chút.”

Lạc Kỳ: “…” Muốn xe chở nước? Còn phải to?

Anh hơi nghi ngờ nói: “Em xác định có thể bắt được cá?”

Giang Thiếu Bạch vỗ ngực nói: “Đương nhiên, em trai anh là ai chứ, bắt cá cũng là một trong những nghề của em.”

“Vậy lúc nào thì em cần?”

“Ngay tối nay đi, tối nay chúng ta đến hồ cá, tránh gặp mấy người câu cá ban ngày.”

Lạc Kỳ gật đầu: “OK, chiều anh tan làm sớm cùng đi với em.”

“Vâng, nếu em bắt được nhiều cá thì anh phải giúp em một tay đó.”

Lạc Kỳ: “…” Hồ cá kia bị càn quét một lần, giờ muốn bắt nhiều cá e là hơi khó. Mặc dù không quá để ý nhưng anh vẫn vui vẻ ủng hộ em trai.

“Em về chuẩn bị một chút, sau khi anh tan làm chúng ta sẽ gặp mặt.” Giang Thiếu Bạch siết chặt nắm tay nói.

Lạc Kỳ gật đầu, anh cũng tò mò không biết em trai sẽ bắt cá bằng cách gì, trong lòng hơi chờ mong.

“Đúng rồi, hôm nay có một streamer đến công ty tìm em, nói là muốn cám ơn ân cứu mạng của em.” Lạc Kỳ nói.

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Nói sau đi.” Hình như cô gái kia còn đến trường tìm hắn, nhưng mấy hôm đó hắn hơi mệt nên không đến trường. Hắn nói tiếp: “Anh, em nhờ anh quyên tiền nhang đèn, anh quyên chưa?”

“Yên tâm đi, đã xử lý tốt, quyên 2 triệu.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vậy thì tốt quá.” Có hai triệu, hòa thượng Vân Hòa sẽ không để tiểu hòa thượng Không Không chết đói.



Lúc Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ chạy xe đến bờ hồ thì đã là đêm khuya, bên hồ không một bóng người.

Giang Thiếu Bạch thiết lập một trận pháp ở xung quanh, phòng ngừa người khác rình xem. Hắn xuống xe, nhờ Lạc Kỳ tìm xe đựng cá, anh đi đến quán hải sản gần đó mượn ông chủ một chiếc xe chuyên vận chuyển cá sống.

Hắn nhìn thấy chiếc xe, vô cùng hài lòng. Sau đó hắn lấy vài thứ trong túi ra.

Lạc Kỳ hiếu kỳ hỏi: “Đây là gì vậy?”

Giang Thiếu Bạch khá đắc ý nói: “Đây là mồi câu em chuẩn bị, chuyên dùng để dụ cá, lát nữa rắc thứ này xuống sẽ dụ được không ít cá.”

Hắn nhìn xuống mồi câu trong tay, lần này hắn bỏ vốn gốc. Mồi câu này có không ít bột nhân sâm và linh chi, nếu tính giá trị phải đến bảy tám trăm vạn, mà nếu bắt không được cá thì hắn lỗ nặng!

Giang Thiếu Bạch siết chặt tay, thầm hạ quyết tâm, nhất định phải thành công.

Một lát sau, một con cá lạ giống cá nheo dài gần 2m, bề ngang hai tay ôm không hết được ném lên bờ.

Con cá rời xa môi trường sống quen thuộc nên không quen, cứ vùng vẫy trên mặt đất gây ra động tĩnh khá lớn.

Lạc Kỳ sợ ngây người, con cá này quá kỳ quái, con cá bạc lần trước không là gì so với nó cả. Anh đến gần định bắt con cá, ai ngờ bị nó vẫy đuôi một cái ngã văng ra ngoài. Trong khoảnh khắc khi bị cái đuôi đập trúng, anh có cảm giác như bị tảng đá nặng mấy trăm cân đập lên người.

Lạc Kỳ ngã xuống đất mà ngơ ra, cũng may khoảng thời gian này anh luôn tu luyện, bị hất mạnh cũng không hề gì.

Lại thêm một con cá nữa được ném lên bờ.

Giang Thiếu Bạch bơi dưới hồ hồi lâu, sau khi bắt một con cá màu vàng, cuối cùng hắn leo lên bờ.

“Đã bắt hết hàng tốt, còn lại chỉ vài con bình thường.”

Lạc Kỳ hơi xấu hổ nói: “Mau đến giúp anh, mấy con này biết chạy, sắp vùng vẫy xuống nước rồi.”

Giang Thiếu Bạch ra tay, nhanh chóng bắt mấy con cá đang vũng vẫy ném vào trong bồn nước.

Lạc Kỳ chứng kiến em trai dễ dàng tóm lấy con cá nheo giơ lên cao, tiện tay ném một cái chính xác mục tiêu, thế mà nãy giờ anh dùng hết cách đều bó tay.

“Thiếu Bạch, em mạnh thật.” Lạc Kỳ không nhịn được nói.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Này không tính là gì đâu.”

Sau đó hai anh em lên xe, lái thẳng đến biệt thự của Lạc Văn Phong.

Vì sự tình đột ngột nên Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch chưa nghĩ ra phải sắp xếp đống hải sản này thế nào, hai anh em bàn bạc một chút, cuối cùng quyết định mang đến nhà Lạc Văn Phong, nuôi trong hồ bơi ngoài trời trước.

Ngày hôm sau.

Lạc Văn Phong thấy trong hồ bơi có mấy con cá kỳ quái, ông ngạc nhiên không thôi. Tuy đã qua một đêm nhưng giờ nhìn thấy đủ loại cá kỳ lạ bơi trong hồ, ông vẫn cảm thấy khiếp sợ.

Biệt thự của Lạc Văn Phong không có người lạ ở, nửa đêm ông nghe tiếng thắng xe, sau đó một loạt tiếng động ầm ĩ. Ông ở trong phòng nhìn ra, thấy hai con trai đang khiêng một con cá nheo to đang vùng vẫy như điên lên lầu. Thoạt nhìn con cá phải nặng đến hai ba trăm kg, phía sau còn có một con cua lớn đang giương nanh múa vuốt.

Lạc Văn Phong nháy mắt có cảm giác ông đang nằm mơ, thấy một giấc mộng hoang đường, cho đến khi bị con cá nheo to hất nước ướt hết cả người, ông mới hoàn hồn lại.

Lạc Kỳ bảo Lạc Văn Phong đi nghỉ ngơi nhưng ông từ chối.

Ba cha con bận rộn một lúc lâu mới đưa hết hải sản trong xe lên bể bơi trên lầu.

Giang Thiếu Bạch ném con cua đang bò lung tung vào hồ bơi, hắn buồn bực nghĩ đám hải sản này thật không an phận, hở một chút là muốn chạy trốn.

“Cha, bể bơi của cha rộng ghê!”

Lạc Văn Phong cười nói: “Con thích thì có thể đến đây chơi. Hai đứa bắt được nhiều hải sản vậy, bắt ở đâu thế? Không phải là lấy ở viện nghiên cứu nào đó chứ?”

“Đương nhiên không phải rồi, toàn là con tự bắt đó.” Giang Thiếu Bạch đắc ý nói.

Cái loại hải sản trong hồ bơi phong phú đa dạng, hơn nữa con cá nheo to kia còn có linh khí rất nồng.

Nhưng nếu so sánh thì linh khí của con cá nheo vẫn còn kém con cá kim đỉnh ngân văn trong sa mạc. Chờ thực lực của hắn mạnh thêm chút nữa, hắn sẽ quay lại sa mạc tìm con cá kia.

Giang Thiếu Bạch hơi khó xử nói: “Bây giờ đưa cho Diệp Đình Vân con nào đây?”

Lạc Văn Phong: “…” Quá nhiều lựa chọn cũng là một vấn đề.

Hắn gãi đầu, thầm nghĩ kỳ thật đưa cá là thích hợp nhất, có lẽ là cá hôn môi (cá hường), loại cá này đáng yêu, còn thích hôn môi, thỉnh thoảng hôn một cái.

Nhưng đưa cá này có vẻ không được tự nhiên, vả lại nghe nói cá hôn môi hôn nhau không phải vì ân ái mà là tranh giành địa bàn.

Hết chương 159
Bình Luận (0)
Comment