Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 267

Edit: OnlyU

Liễu gia.

“Hỏi rõ chưa?” Liễu Hành lên tiếng.

Tô Tình gật đầu: “Hỏi rõ rồi, phụ thân tình cờ có được lệnh bài vào bí cảnh Thiên Tinh, Lăng Thiên Tông cũng không biết chuyện này. Phụ thân lén đưa cho A Ngọc, chẳng qua phụ thân không ngờ bí cảnh sẽ mở ra sớm. Ý của phụ thân là hy vọng A Ngọc tiến giai trung kỳ Động Thiên, nếu không được sẽ bàn bạc kỹ lại. Không ngờ bí cảnh Thiên Tinh mở sớm, A Ngọc dẫn hai người kia vào bí cảnh.”

Liễu Hành cau mày nói: “Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chỉ là sơ kỳ Động Thiên mà thôi, nếu gặp phải nguy hiểm, khó bảo đảm họ sẽ không…”

Tô Tình thở dài nói: “Người đã vào rồi, hiện tại hối hận đã muộn. Trong đó có người của Lăng Thiên Tông, nếu thật sự gặp rắc rối, có lẽ bọn họ sẽ giúp một tay.”

Tô Tình thầm nghĩ nếu Liễu gia biết chuyện lệnh bài từ trước, bà sợ là phải cho người của Liễu gia một danh ngạch. Liễu gia sẽ cử Liễu Đình đi, nhưng bà lại không thích đối phương. Liễu Đình có tư chất cực cao, thực lực cũng không kém, nhưng trong lòng tên này rất chướng mắt con trai bà, đi vào bí cảnh nhất định sẽ chê Liễu Ngọc gây cản trở, không thể trông cậy vào người này.

Liễu Hành cười khổ: “Đành vậy.”

Tô Tình lắc đầu nói tiếp: “Ưng không trải qua mưa gió thì không trưởng thành được, ta đã nghĩ thông suốt rồi, cứ để Liễu Ngọc đi đi. Có lẽ lần này khi con trai chúng ta trở ra sẽ nhất phi trùng thiên.”

*一飞冲天 nhất phi trùng thiên: Ý chỉ chim nhỏ giương cánh bay lên trời, ví với người ngày thường không có biểu hiện đặc biệt bỗng tạo được thành tích kinh người.

Liễu Hành cười khổ, thầm nghĩ chỉ cần Liễu Ngọc có thể bình an ra khỏi bí cảnh đã là tốt lắm rồi, còn nhất phi trùng thiên gì đó thì ông không dám mong chờ.

Tô Tình cau mày, cơ duyên hiếm có bày trước mắt, dù bà biết trước sự tình thì e là vẫn sẽ cho phép Liễu Ngọc tiến vào bí cảnh, chẳng qua đúng là không dễ chọn hai người khác đi cùng. Nhưng dù sao thì Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân từng chung hoạn nạn với Liễu Ngọc ở man hoang, có lẽ hai người là lựa chọn không tồi cũng nên.

“Ta nghe nói Mạnh gia cũng nhận được một lệnh bài, đồng thời bí mật đưa ba đệ tử gia tộc vào bí cảnh.” Tô Tình nói tiếp.

Liễu Hành khẽ gật đầu: “Đúng là có chuyện này. Dường như ba năm trước Mạnh gia lấy được lệnh bài nhưng luôn che giấu tin tức.”

“Ả Mạnh Nhan Ngọc cũng tranh thủ được một danh ngạch.”

Liễu Hành gật đầu, thầm nghĩ tứ đại gia tộc ở Thương Minh đều có thủ đoạn, không thể coi thường bất cứ ai.

***

Mạc gia.

“Mạc Đông, ngươi biết chuyện Liễu Ngọc đi vào bí cảnh Thiên Tinh chưa?”

Mạc Đông thản nhiên nói: “Ta không rõ lắm.”

“Lần này bí cảnh Thiên Tinh mở ra quá gấp gáp, đa số lệnh bài nằm trong tay tông môn, không ngờ Liễu Ngọc có một cái.” Mạc Dũng cảm thán nói.

Mạc Đông lạnh mặt, nghe nói lệnh bài thuộc về Liễu Ngọc. Sau khi Liễu Ngọc mất tích thì người nhà họ Liễu mới biết y có một lệnh bài, trước đó ngay cả phụ thân y là Liễu Hành cũng không hay biết gì.

Sự tình đến nước này, cuối cùng Mạc Đông đã hiểu rõ, Liễu Ngọc không phải đang hờn dỗi hắn mà thật sự muốn nhất đao lưỡng đoạn, sau này không qua lại với hắn nữa.

“Không biết Liễu Ngọc nghĩ gì mà dẫn hai tên ngoại lai kia vào bí cảnh, không dẫn theo một người nhà họ Liễu nào.” Mạc Dũng lắc đầu nói.

Mạc Tuấn tiếp lời: “Dường như mấy trưởng lão Liễu gia rất có ý kiến về Liễu Ngọc.”

Có điều người đã đi vào bí cảnh, không có khả năng đổi người. Mà Liễu Ngọc có hậu trường cứng như vậy, dù hắn lựa chọn thế này thì cùng lắm mấy trưởng lão Liễu gia chỉ có thể phàn nàn vài câu.

“Rốt cuộc hai tên ngoại lai kia đã chuốc thuốc gì Liễu Ngọc?”

“Trong bí cảnh Thiên Tinh có vô số cơ duyên, nhưng nguy hiểm cũng rất nhiều.”

Mạc Đông thầm nghĩ Liễu Ngọc mới đến sơ kỳ Động Thiên, lại tìm hai tên sơ kỳ Động Thiên tương tự hỗ trợ, tu vi của ba người như vậy đi vào bí cảnh sẽ xếp chót nhất, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Nếu Liễu Ngọc chết trong bí cảnh thì dù Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân có may mắn ra được cũng sẽ không chạy thoát khỏi sự truy sát của Tô trưởng lão.

Dù Mạc Đông nghĩ như vậy, nhưng đối với việc Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân có thể đi vào bí cảnh vẫn khiến hắn đố kị không thôi. Cơ duyên lớn bày trước mắt, dù có nguy hiểm một chút nhưng chỉ cần có cơ hội, hắn tin là ai cũng sẽ sẵn lòng đi vào.

Hơn phân nửa trưởng lão Toàn Đan từ bốn đại tông môn đều từng đi qua bí cảnh này, nếu hắn có thể đi vào thì sẽ có hy vọng trở thành tu sĩ Toàn Đan.

Mạc Đông siết chặt nắm tay, chỉ cảm thấy trái tim co rút đau đớn.

***

Liễu Ngọc thì đang sa vào mộng đẹp phát tài, hoàn toàn không biết người nhà đang lo lắng cho y, càng không biết bên ngoài có bao nhiêu người đang ao ước ghen tỵ và cho rằng y sẽ chết là chuyện đương nhiên.

Giang Thiếu Bạch mở  mắt ra, nhìn Diệp Đình Vân nói: “Hình như có người đến.”

Cậu gật đầu xác nhận: “Ta đã phát hiện, có bày bẫy thực vật bên ngoài nhưng chưa chắc hữu dụng.”

Hắn không thèm để ý nói: “Không sao, chỉ một tên.”

Liễu Ngọc nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ bên kia cho rằng chúng ta không khó đối phó nên chỉ phái một người đến.”

“Có khả năng này.” Giang Thiếu Bạch híp mắt, thầm nghĩ mấy tu sĩ ngoại vực có vẻ rất cao ngạo, xem thường bọn họ, một đám ngớ ngẩn.

Một tu sĩ mặc áo bào xám phi độn đến: “Thì ra các ngươi trốn ở đây.” Gã thoáng nhìn nhẫn không gian trên tay Liễu Ngọc nói: “Vận khí của ta thật tốt.”

Liễu Ngọc nhíu mày: “Ngươi chỉ có một người mà chúng ta có đến ba người, phải là chúng ta gặp may mới đúng.”

Gã bật cười một tiếng: “Ngớ ngẩn.”

Một cái đầu lâu cực to phóng ra, gã quát lớn: “Phi lô, đi!”

Cái đầu lâu bay về phía ba người Giang Thiếu Bạch, trong miệng nó phun ra màn sương mù quỷ dị.

Giang Thiếu Bạch vung tay áo, cái đầu to lớn lập tức “bịch” một tiếng nện xuống đất.

Liễu Ngọc thấy cái đầu rơi xuống mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ tốt quá, lại là một tên phô trương thanh thế, hù chết y. Lúc cái đầu lâu bay đến, Liễu Ngọc có cảm giác như bị yêu thú cao cấp nhìn chằm chằm, y không thể cử động, kết quả cái đầu lâu bỗng rơi xuống đất, có lẽ tại nó quá to.

Tu sĩ áo bào xám hoảng sợ phát hiện gã đã mất kết nối với cái đầu lâu.

“Ngươi đã làm gì?” Tu sĩ áo bào xám này là người của Luyện Huyết Tông, cái đầu lâu không phải là pháp khí của gã mà là sư phụ cho gã mượn, sợ gã bị phản phệ nên đã phong ấn bảy thành công lực của cái đầu, dù vậy nó vẫn rất lợi hại.

Giang Thiếu Bạch cười thần bí, cái đầu lâu to lớn chợt bay lên, xông về phía gã áo bào xám mà cắn xé.

Gã nhìn thấy cái đầu lâu quay ngược tấn công gã, lập tức vừa lùi lại vừa vận chuyển công pháp, ý đồ giành lại quyền khống chế cái đầu.

Nhưng tốc độ của cái đầu cực nhanh, gã áo bào xám bị đầu lâu cắn một cái, nửa người lập tức bị thương.

“Không thể nào?!” Gã hét lên một tiếng.

Khi được sư phụ ban cho pháp khí, gã vô cùng hưng phấn. Trong lòng cho rằng sư phụ phong ấn bảy phần công lực là quá nhiều, chỉ cần phong ấn năm phần là được rồi, ai ngờ vừa gặp người khác lập tức bị cướp quyền điều khiển cái đầu. Trong lòng gã phát lạnh, thầm hoài nghi có phải do thực lực của gã quá yếu, không đủ sức điều khiến pháp khí như vậy.

Giang Thiếu Bạch lấy lôi ấn ra đánh về phía đối phương. Tu sĩ áo bào xám không kịp chạy trốn, lập tức bị sét đánh chết.

Liễu Ngọc cau mày, hơi nghi ngờ nói: “Mấy tên này quá kỳ quái! Lúc đến thì hùng hùng hổ hổ, vừa động thủ đã lập tức héo, thật sự quá kỳ quái.”

Diệp Đình Vân quay mặt qua chỗ khác, thầm nghĩ mấy tên này quá xui xẻo thì có, bọn chúng tu luyện theo con đường âm quỷ, vừa khéo gặp Giang Thiếu Bạch là khắc tinh của âm quỷ.

Cái đầu lâu vừa nãy khi còn sống hẳn là một tu sĩ Toàn Đan, tên áo bào xám là hậu kỳ Động Thiên, có thể miễn cưỡng điều khiển cái đầu. Nếu không gặp Giang Thiếu Bạch thì gã có thể dựa vào pháp khí đó mà đại sát tứ phương, nhưng gã lại xui xẻo đụng trúng Giang Thiếu Bạch, hắn vừa ra tay lập tức khiến gã và cái đầu lâu mất kết nối, thực lực giảm mạnh.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Có lẽ mấy tên tu sĩ ngoại vực đều thích vô trương thanh thế, căn bản không có gì đáng lo lắng.”

Liễu Ngọc gật đầu: “Có lẽ vậy.”

Y tiến lên vừa kiểm tra thi thể vừa nói: “Không có nhẫn không gian, là một tên quỷ nghèo.”

Giang Thiếu Bạch phát hiện mấy túi trữ vật trên người gã bèn tịch thu tất cả.

Liễu Ngọc chống nạnh nói: “Tên này không có nhẫn không gian, chúng ta đi tìm nhẫn không gian đi.”

Giang Thiếu Bạch: Tìm nhẫn không gian?! Câu này của Liễu Ngọc nghe thật kiêu căng bá đạo.

Đa Đa chợt nhảy lên ngồi trên vai Giang Thiếu Bạch, nghẹo đầu hơi sùng bái nhìn Liễu Ngọc, dường như nó phải lau mắt mà nhìn đại thiếu gia lần nữa.

Y ngờ vực nhìn hắn hỏi lại: “Ta nói gì sai sao?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không có, chúng ta đi thôi.”

Liễu Ngọc khẽ gật đầu: “Được.”

Một tu sĩ áo bào xám đứng trên sườn núi quan sát bốn phía.

“Mấy người Thất Sát Tông bị chặn lại, sao Hách sư đệ còn chưa tới?”

“Lúc nãy hắn nói phát hiện được ba con chuột nhỏ, chắc là đi bắt chuột rồi.”

“Hắn sẽ không bị lật thuyền trong mương, bị chuột ăn luôn rồi đó chứ?”

“Hẳn là không đâu, ngươi cũng thấy đó, mấy tu sĩ địa vực căn bản chưa từng thấy máu, một đám nũng nịu ẻo lả, cơ bản không đáng lo.”

“Mặc kệ hắn, có bị chuột giết thì chết cũng đáng đời lắm.”

“Đúng là hắn chết thì kệ hắn, nhưng pháp khí trong tay hắn mà thuộc về người khác thì tiếc lắm.”

***

Ba ngày sau khi Giang Thiếu Bạch, Diệp Đình Vân và Liễu Ngọc rời khỏi sơn động, ba người nhìn thấy tín hiệu cầu cứu lần nữa.

Liễu Ngọc cau mày nói: “Vẫn là tín hiệu cầu cứu của Linh Âm Các, có lẽ là mấy sư tỷ kia, may mà chúng ta không đi cùng với họ, nếu không có khả năng bị vây như họ rồi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta rất may mắn.”

Liễu Ngọc nhìn hai người, kích động nói: “Giang thiếu, Diệp thiếu chúng ta có nên đến xem sao không” Hiện giờ có tu sĩ ngoại vực trong bí cảnh, nếu sau này chỉ còn chúng ta sống sót thì tình cảnh của chúng ra sẽ rất gian nan.”

Hắn trầm ngâm chốc lát rồi nghiêm túc nói: “Liễu thiếu nói có lý.”

Nếu đợi đến khi người của Lăng Thiên Tông đều chết hết, chỉ còn những tên ngoại vực sống sót, vậy thì cả bí cảnh đều là kẻ địch, đến lúc đó họ sẽ rất khó mà hành động.

Hết chương 267
Bình Luận (0)
Comment