Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 268

Edit: OnlyU

Lúc ba người Giang Thiếu Bạch chạy đến nơi thì thấy mấy nam tử mặc pháp bào màu xám đang điều khiển vài thi thể cổ quái tấn công vào một sơn động, miệng sơn động thì bị pháp khí ngăn chặn.

“Minh Thi Tông.” Liễu Ngọc thì thầm.

Giang Thiếu Bạch nhíu mày: “Những người này thật kỳ quái.”

“Ta nghe ông ngoại nói ở ngoại vực có một tông môn gọi là Minh Thi Tông, người của tông môn này làm bạn với thi thể trong thời gian dài, hấp thu nhiều thi khí, dần dần tướng mạo sẽ tương tự thi thể. Cổ quái nhất chính là thi thể của Minh Thi Tông sẽ càng lúc càng cao, càng giống như người sống. Minh Thi Tông có một hoàng thi, trông không khác gì người sống.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Liễu Ngọc nhìn mấy tu sĩ Minh Thi Tông đang điều khiển thi thể, thì thầm nói tiếp: “Chậc, chỉ cần một người trong bọn chúng đã có thể điều khiển ba thi thể, nếu tấn công thì thực lực đương tương gấp ba, đúng là gian trá!”

“Có thi thể tới.”

Mặc dù ba người đứng cách xa nhưng vẫn bị tu sĩ Minh Thi Tông phát hiện, bọn chúng phái một người đánh về phía ba người Giang Thiếu Bạch, gã kia còn mang theo ba thi thể.

Liễu Ngọc khẩn trương nói: “Chúng ta mau chạy đi, mấy thi thể này không sợ đau, bị chặt đứt tay vẫn có thể tiếp tục chiến đấu, rất tà môn.”

“Được rồi, chúng ta trốn nhanh đi.” Giang Thiếu Bạch nghe theo lời Liễu Ngọc.

Mấy thi thể đánh về phía nhóm Liễu Ngọc, gã tu sĩ Minh Thi Tông cũng đã đuổi tới, vừa nhìn thấy ba người thì bật cười nói: “Hai tên sơ kỳ Động Thiên, một tên trung kỳ Động Thiên, đúng là hoang vực chẳng có tên nào có tài, tu vi thấp như vậy mà cũng đến tham gia náo nhiệt.”

Gã tu sĩ Minh Thi Tông thầm ghen ghét, danh ngạch ở địa vực của gã có hạn, vì tranh nhau tiến vào bí cảnh Thiên Tinh mà không biết đã chết bao nhiêu người, thế mà những tên ngu ngốc ở hoang vực lại có nhiều danh ngạch như vậy, lãng phí trong tay đám phế vật.

Liễu Ngọc đỏ mặt, y luôn cho rằng tu vi sơ kỳ Động Thiên của y không tệ lắm, tốt xấu gì cũng là Động Thiên. Nhưng hiện giờ nghe gã áo xám nói giống như y là rác rưởi vậy.

Gã cười ác liệt nói tiếp: “Hiện giờ mấy vị tự sát, có lẽ sẽ được toàn thây.”

Giang Thiếu Bạch cười nhạt một tiếng: “Tại sao ta phải tự sát, trái lại là ngươi, không muốn phải chết quá thảm thì mau tự sát đi.”

“Muốn chết!” Gã áo xám tên là Lỗ Nguyên hừ một tiếng.

Liễu Ngọc chợt trông thấy mấy thi thể đi theo tên Lỗ Nguyên có gương mặt như mặt xác chết kia bỗng nhiên đánh một chưởng về phía gã, y kinh ngạc trợn to hai mắt: “A, bọn chúng tự đánh nhau?”

Chuyện quỷ dị xảy ra hết lần này đến lần khác, dù Liễu Ngọc có hời hợt chậm nghĩ thế nào đi nữa thì hiện tại cũng cảm thấy kỳ quái.

Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Đúng vậy! Chắc là gã quá phách lối, không cẩn thận bị tẩu hỏa nhập ma nên không điều khiển được thi bộc của gã nữa.”

“Ta nghe ông ngoại nói đám tu sĩ ma đạo này tu luyện công pháp có uy lực rất lớn và nhanh tiến cảnh, nhưng cũng rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Gã vừa nói “muốn chết”, kết quả bị thi bộc của gã tấn công, đúng là nực cười.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Liễu Ngọc đúng là dễ bị lừa.

Lỗ Nguyên vô cùng tức giận nhìn Liễu Ngọc đang bình phẩm, thầm nghĩ lát nữa phải rút hồn luyện phách tên này.

Hiện tại gã phát hiện cảm ứng thần hồn giữa gã và luyện thi đã bị cắt đứt hoàn toàn, có người cướp quyền khống chế thi thể, sao lại như thế được?!

Sau khi đệ tử Minh Thi Tông gia nhập tông môn sẽ tự bồi dưỡng luyện thi. Thực lực của thi thể biểu hiện thực lực của đệ tử Minh Thi Tông. Sau khi thu phục luyện thi, yêu cầu lưu lại dấu ấn thần hồn trong thi hạch, dấu ấn có thể chồng lên nhiều lần, mỗi lần thực hiện thêm một dấu ấn thì thi thể càng tâm ý tương thông với chủ nhân.

Lỗ Nguyên không rõ, thi thể bên cạnh gã đã được đánh dấu năm lần, một sư thúc Kim Đan trong tông môn từng nói với gã, muốn đoạt quyền khống chế thi thể này cần một canh giờ, thế mà hiện tại thi thể thình lình phản bội.

Lỗ Nguyên luôn rất tự hào về luyện thi lợi hại của gã, thế nên luyện thi cực khổ vất vả bồi dưỡng chợt đổi chủ, gã vừa tức giận vừa bi ai. Thế nhưng lúc này hai thi thể còn lại mà gã chưa ra lệnh tấn công chợt gia nhập trận chiến, cùng vây đánh Lỗ Nguyên.

“Tốc chiến tốc thắng!” Diệp Đình Vân phất tay, vô số dây leo lập tức quấn lên người đối phương.

Lỗ Nguyên đang bị chính thi bộc của gã truy sát khiến hành động bị cản trở, lại bị Diệp Đình Vân kiềm chế như thế, gã nhanh chóng bị một thi bộc đánh trúng từ sau lưng.

Giang Thiếu Bạch lấy lôi ấn ra, dễ như trở bàn tay giáng sấm sét lên người đối phương.

Trước đó hắn muốn chạy trốn không phải vì kiêng kị Lỗ Nguyên mà là lo lắng mấy đồng môn của gã vây công bọn họ, hiện giờ chạy ra một đoạn, đương nhiên dễ dàng hạ thủ.

“Gã chết rồi.” Liễu Ngọc thản nhiên nói.

Vào bí cảnh không lâu mà họ đã giết bốn tu sĩ ngoại vực. Một lần còn lạ hai lần thành quen, thế nên đối với việc Lỗ Nguyên bỏ mình, Liễu Ngọc không bất ngờ cho lắm.

Liễu Ngọc không bất ngờ nhưng mấy đệ tử Minh Thi Tông đồng môn với Lỗ Nguyên cảm ứng được gã đã tử vong thì kinh hãi không thôi.

Liễu Ngọc tháo nhẫn không gian trên tay Lỗ Nguyên xuống: “Tên này có nhẫn không gian nè! Diệp thiếu, cho ngươi.”

“Đa tạ.” Diệp Đình Vân lên tiếng cám ơn.

“Giang thiếu, ngươi có thể điều khiển thi thể sao?” Liễu Ngọc bỗng hỏi.

Giang Thiếu Bạch gật đầu đáp: “Ừ, vừa rồi ta xâm nhập vào thức hải của mấy thi thể, luyện hóa nô ấn trong thức hải của chúng.”

Liễu Ngọc hoang mang nói: “Đúng là khó có thể tin được, ta nghe nói chỉ có tu sĩ Kim Đan mới có thể luyện hóa nô ấn thi bộc Động Thiên dễ như trở bàn tay, mà còn phải phối hợp với tâm pháp mới được.” Nếu thi bộc dễ đổi chủ như vậy thì quá nguy hiểm, sơ sẩy một chút là may áo cưới cho người khác rồi.

Giang Thiếu Bạch nhìn ra xa xa: “Chúng ta đến đó xem sao, không chừng sẽ thu được mấy thi thể nữa.”

Liễu Ngọc tán thành: “Được, thu thêm mấy thi thể, chúng ta sẽ có thêm lực lượng tự vệ.”

Khi ba người chạy đến nơi thì tu sĩ Minh Thi Tông đang đánh nhau với Lăng Thiên Tông và Linh Âm Các.

Người của Lăng Thiên Tông và Linh Âm Các liên thủ với nhau vẫn không có phần thắng, nhưng nhờ Giang Thiếu Bạch xử lý một tên khiến lực chiến của Minh Thi Tông giảm bớt, hai tông môn còn lại lập tức liên thủ tấn công tới tấp.

Giang Thiếu Bạch gia nhập khiến tình cảnh càng loạn. Hắn vừa xuất hiện lập tức có hai luyện thi phản bội chủ. Hai tu sĩ Minh Thi Tông nhận ra nguy hiểm, vội thu hồi luyện thi chạy trốn, sợ luyện thi của chúng bị người khác cướp mất.

Liễu Ngọc thấy bọn chúng chạy trốn, vô cùng tiếc nuối nói: “Tiếc quá, chỉ cướp được hai thi bộc.”

Mấy đệ tử bị nhốt trong sơn động vừa chiến đấu một trận vất vả, nghe Liễu Ngọc nói thế mà mặt mày trở nên quỷ dị.

“Liễu sư đệ, đa tạ đã tương trợ lần nữa.” Kỷ Thư Âm lên tiếng.

Y khoát tay, hào sảng nói: “Không có gì, chỉ là nhấc tay.”

Kỷ Thư Âm nghi hoặc hỏi: “Liễu sư đệ, mấy ngày nay mọi người đi đâu vậy?”

“Sau khi tạm biệt các tỷ, chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi, không lâu sau thì thấy tín hiệu cầu cứu của các tỷ.” Liễu Ngọc đáp.

Kỷ Thư Âm hơi xấu hổ, mỗi lần gặp mặt đều là bọn họ đang cầu cứu.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Sao mấy thi bộc lại đột nhiên phản bội?” Kỷ Thư Âm nghi ngờ hỏi.

Dương Ngọc Diêu nói: “Kỳ thật không có gì bất ngờ, chính là những tên điều khiển này bản lĩnh không tới đâu, bị Giang sư huynh thu phục.”

Kỷ Thư Âm rất bất ngờ nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Thì ra Giang sư đệ có năng lực như vậy, thật khiến người ta khâm phục.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Sư tỷ quá khen.”

Tăng Vi nhìn Liễu Ngọc, hơi hiếu kỳ nói: “Liễu sư đệ, từ sau lần gặp nhau, đệ có gặp những tên ngoại vực kia không?”

Liễu Ngọc cau mày nói: “Đệ có gặp một tên, nhưng gã rất yếu, chúng ta lại có ba người nên dễ dàng giết được gã.”

Tăng Vi nhíu mày, thầm nghĩ những tên đến từ ngoại vực có đòn sát thủ, hơn nữa tu vi đều là hậu kỳ hoặc đỉnh Động Thiên, nhìn dáng vẻ Liễu Ngọc lại như không phải chuyện gì to tát.

“Rất ít tu sĩ ngoại vực có thực lực yếu, Liễu sư đệ thật may mắn.”

Liễu Ngọc mê mang hỏi lại: “Thật vậy sao? Đệ lại thấy mấy tên đệ gặp đều không lợi hại gì.”

Y thầm nghĩ bốn tên ngoại vực từng gặp đều bị họ giải quyết dễ dàng, bọn chúng chỉ ra vẻ uy phong nhưng vừa ra tay là lộ tẩy ngay.

Tu sĩ Nghiêm Hồng của Lăng Thiên Tông lên tiếng: “Liễu sư đệ, đệ là cháu ngoại của Tô sư thúc, cần đi cùng chúng ta không? Tu sĩ bốn tông môn đã tụ tập, lúc đầu chúng ta muốn tụ hợp với họ, ai ngờ bị mấy người này vây ở đây.”

Liễu Ngọc lắc đầu: “Đệ không đi đâu, đệ muốn tìm thêm tài nguyên trong bí cảnh, sau khi ra ngoài phải khiến ông ngoại thay đổi mắt nhìn.”

Tăng Vi há miệng, muốn nói hiện tại trong bí cảnh rất nguy hiểm, mọi người cùng nhau hành động mới thích hợp, nhưng cô ta lại nói không nên lời.

Lúc trước bọn họ chia tay nhóm Liễu Ngọc, cô ta còn cho rằng Liễu Ngọc sẽ gặp bất trắc, nhưng hiện giờ đối phương rất tốt, trái lại là bọn họ chật vật không thôi, thực tế hơi mất mặt.

Nghiêm Hồng nhíu mày, mặc dù hắn ta có ý đưa ân tình, nhưng trong bí cảnh nguy cơ tứ phía, hắn ta không chắc có thể chăm lo cho Liễu Ngọc, y cự tuyệt cũng tốt.

Liễu Ngọc trò chuyện với bọn họ, Giang Thiếu Bạch thì lấy thẻ ngọc vừa thu hoạch trong túi trữ vật ra nghiên cứu.

Thẻ ngọc này tìm được trên thi thể một tu sĩ Minh Thi Tông, Giang Thiếu Bạch không học ngự thi thuật, muốn điều khiển năm thi thể vẫn hơi mệt.

“Giang sư đệ, một mình ngươi muốn điều khiển năm thi thể này sao?” Kỷ Thư Âm đi tới nói: “Điều khiển thi thể không phải càng nhiều càng tốt, vì làm vậy đối với bản thân tu sĩ sẽ tiêu hao càng lớn, dễ được cái này mất cái khác…”

Kỷ Thư Âm nói một nửa thì dừng, vì cô trông thấy Giang Thiếu Bạch điều khiển năm thì thể dễ như trở bàn tay, so với tu sĩ Minh Thi Tông còn thuần thục hơn.

Cô hít sâu một hơi, thầm nghĩ với tư chất của Giang Thiếu Bạch mà gia nhập Minh Thi Tông, có lẽ sẽ trở thành đệ tử thiên tài của Minh Thi Tông, may là đối phương không phải.

Liễu Ngọc đến gần nhìn thoáng qua, vô cùng hâm mộ nói: “Một người điều khiển mấy thi thể thật oai phong. Nếu ta biết điều khiển thi thể thì tốt rồi.”

“Mấy thi thể này đều mặc hộ giáp! Quả nhiên đám tu sĩ ngoại vực giàu đến chảy mỡ. Cho luyện thi mặc hộ giáp còn tốt hơn hộ giáp ta mua nữa.” Giang Thiếu Bạch cảm thán.

Nghiêm Hồng nhìn Giang Thiếu Bạch, hắn ta vốn cho rằng đối phương được thế lực lớn bí mật bồi dưỡng, ai ngờ lại là một tên quê mùa, đi thèm thuồng hộ giáp của mấy thi bộc.

Liễu Ngọc cũng có hứng thú đến gần sờ sờ: “Đúng là chất lượng không tồi.”

Kỷ Thư Âm nhìn hai mắt lập loè lóe sáng của Giang Thiếu Bạch, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn muốn cởi hộ giáp của thi bộc mà mặc lên người sao?!

Hết chương 268
Bình Luận (0)
Comment