Edit: OnlyU
Trong điện ồn ào xôn xao, các tu sĩ bị hoảng sợ, vài người bắt đầu xảy ra tranh chấp.
“Ta đã nói không nên đi vào, ngay cả sư phụ còn không ra được, chúng ta đi vào thì có ích gì?”
“Bây giờ mới nói thì được gì hả? Rõ ràng ngươi cũng đồng ý.”
“Ta thấy các ngươi tán thành nên mới nghe nói.”
“Còn không phải ngươi sợ bị thiệt nên theo vào sao?”
“Được rồi, bớt nói vài câu đi, tìm xem có đường ra không. Chắc chắn có cách ra ngoài.”
“Những người tiến vào không ai ra ngoài được, chẳng lẽ chúng ta sẽ bị kẹt ở đây đến chết?”
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu nhìn các tu sĩ cãi nhau, bọn họ chính là những người hắn thấy trước đó, là đồ đệ một vị Tiên Tôn. Hắn thầm đoán bọn họ không phải thật lòng lo lắng cho sư phụ mà là thèm muốn bảo vật bên trong.
Tu sĩ tộc Long Tích đã tử vong, những người còn lại cảm thấy nguy hiểm bèn lùi bước.
Tuy Chân Linh Chi Thủy là báu vật nhưng rốt cuộc tính mạng quan trọng hơn, các tu sĩ bắt đầu tìm đường ra.
Mọi người tìm kiếm khắp nơi mà không thu hoạch được gì, nhiều người bắt đầu nóng nảy.
Giang Thiếu Bạch không tham gia thảo luận, hắn có được ký ức của đám thần hồn, biết được nhiều người đã từng tìm kiếm đường ra nhưng không ai thành công. Năm xưa, không thiếu tu sĩ Tiên Tôn tìm kiếm đường ra, có vài Tiên Tôn không muốn nhảy xuống vùng lốc xoáy tối đen, họ không thể rời đi, cuối cùng bị kẹt ở đây đến chết, rất thảm thương.
Tiên Tôn dốc hết sức lực còn không tìm được đường ra, Tiên Vương muốn rời đi còn khó hơn lên trời.
Giang Thiếu Bạch hiểu rõ điểm này, nên hắn chẳng muốn tốn tâm tư làm việc vô ích.
Các tu sĩ trong đại điện không thể ra ngoài, trái lại có thêm một tốp người đi vào. Những người vừa vào rất hiếu kỳ tình hình trong điện, nhưng lòng hiếu kỳ không duy trì được bao lâu đã bị khủng hoảng thay thế.
Càng ngày càng nhiều người đi vào cung điện dưới lòng đất, trong điện càng lúc càng náo nhiệt.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân yên lặng tu luyện một góc, vì đề phòng người khác, hắn tu luyện chậm hơn trước đó một chút nhưng tốc độ cũng coi như khả quan.
Đối với tu sĩ bình thường, linh khí trong điện quá loãng, không có đan dược và nguyên thạch bổ sung, thực lực có khả năng bị thụt lùi.
Năm xưa Tiên Tôn bị kẹt ở đây, càng ngày càng thiếu tài nguyên tu luyện, tu vi bọn họ bị giảm sút. Nhiều Tiên Tôn bị kẹt thời gian dài, tu vi rớt xuống cảnh giới Tiên Vương.
Sau khi tu sĩ tộc Long Tích nhảy xuống giếng, có vài người khao khát Chân Linh Chi Thủy, lại cho rằng bản thân có tuyệt kỹ bèn liều một lần, cuối cùng bỏ mạng.
Tu sĩ liên tục tử vong, khiến lòng người bàng hoàng.
Ngược lại Giang Thiếu Bạch lại có tâm trạng không tồi, tu sĩ tử vong cung cấp khá nhiều tử khí cho hắn, khoảng cách đến đỉnh Tiên Vương lại gần thêm một bước.
Tu sĩ Tiên Vương liên tục bỏ mạng, những Tiên Vương còn lại ngày càng bất an.
Gần đây Tường Nguyệt Tiên Tôn bị nhiều người quấn lấy, tuy thanh danh y không được tốt, nhưng ở đây chỉ có một Tiên Tôn duy nhất, mọi người hy vọng y có thể dẫn dắt.
Diệp Đình Vân thấy Tường Nguyệt bị người ta làm phiền, tâm trạng cậu không tồi.
Mặc dù hai người dùng mấy rương quần áo kết thúc xung đột trước kia, nhưng y từng giao chiến với bọn họ, cậu vẫn còn kiêng dè đối phương. Vả lại vị Tiên Tôn đại nhân này cứ nhìn chằm chằm hai người, Diệp Đình Vân lo lắng đối phương sẽ phát hiện Thiếu Bạch có điểm khác thường.
Tường Nguyệt Tiên Tôn làm việc hoang đường, ngày thường hiếm khi được Tiên Vương đứng đắn tâng bốc, nay bị nhiều người quấn lấy, nhìn nét mặt y có thể thấy y đang kiềm nén, tâm trạng rất kém.
Diệp Đình Vân thấy tình hình như vậy, cậu có chút hả hê.
Tường Nguyệt bị đám đông tu sĩ bu lại, y mất kiên nhẫn, đen mặt hét lên đuổi mọi người đi.
Các tu sĩ đành ở lại đại điện mấy ngày, vài người luôn tìm kiếm đường ra, kết quả vẫn không thu hoạch được gì.
Lúc này một tu sĩ mặc áo bào đen nhảy xuống vùng lốc xoáy hắc ám, hình như hắn tu luyện hắc ám pháp tắc, lốc xoáy hắc ám có lực công kích tương đối nhỏ đối với hắn, nhưng khi hắn đi đến được trung tâm gió lốc vẫn bị thiệt mạng.
Sau cái chết có hắn, lại thêm bốn tu sĩ Tiên Vương bỏ mạng, những người khác không dám tùy tiện thử nghiệm.
Diệp Đình Vân lắc lắc đầu, những Tiên Vương nhảy xuống đều có tuyệt kỹ riêng, đáng tiếc….
Khí tức của Chân Linh Chi Thủy cứ truyền đến, bị khí tức này bao bọc, cậu có cảm giác tu vi thăng lên Tiên Tôn, đáng tiếc chỉ là ảo giác. Khí tức này quá hấp dẫn, như ma túy mê hoặc người ta sa đọa xuống vực sâu.
Các tu sĩ Tiên Vương không kiềm lòng được, thế nhưng Tường Nguyệt Tiên Tôn lại rất kiên nhẫn, đến giờ vẫn chưa ra tay.
Giang Thiếu Bạch yên lặng tu luyện bên cạnh, hai người có vẻ xa cách, không hòa hợp với đám đông.
Thời gian dần trôi, các tu sĩ trong điện càng lúc càng đông, đông người thì nhiều mâu thuẫn, phát sinh vài xung đột nhỏ. May là mọi người khá kiềm chế, không gây ra bạo loạn phạm vi lớn.
Cửa đá thình lình mở ra, lại có vài tu sĩ tiến vào.
Bọn họ vừa bước vào, bầu không khí trong điện đột nhiên thay đổi.
Giang Thiếu Bạch nhìn bốn người vừa vào, hắn không nhịn được nhíu mày. Không đến thì thôi, vừa đến lại là bốn tu sĩ Tiên Tôn, thình lình có thêm bốn Tiên Tôn vào đây, sợ là sẽ có chuyện.
Cung điện vốn đang ồn ào bỗng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Giang Thiếu Bạch nghe vài người thì thầm “Nam Cương Tứ Hùng”, trong lòng hắn mơ hồ có linh tính không hay.
Nam Cương Tứ Hùng rất nổi tiếng, hắn đã từng nghe qua.
Nam Cương Tứ Hùng là bốn huynh đệ kết nghĩa, bốn Tiên Tôn Hùng Phong, Hùng Hỏa, Hùng Lôi và Hùng Vũ.
Bốn người này chẳng tốt lành gì, ai cũng thực lực cao cường, cộng lại rất đáng sợ. Bốn người xưng vương xưng bá ở Nam Cương, không ai dám chống đối.
Giang Thiếu Bạch nhận ra vẻ kiêng dè trong mắt các tu sĩ Tiên Vương.
“Đây không phải là Tường Nguyệt đạo hữu sao? Ngươi cũng ở nơi đây à?” Hùng Hỏa lên tiếng hỏi.
Thái độ của hắn khá ngả ngớn, tựa hồ xem thường Tường Nguyệt Tiên Tôn.
Y nhìn bốn người, nét mặt không tốt lắm: “Không ngờ các vị đạo hữu cũng đến.”
Hùng Hỏa cười cười: “Nghe nói Hắc Thạch Vực có di tích xuất thế, chí bảo xuất hiện, bèn đến xem một chút. Đáng tiếc suốt đoạn đường đến đây, đừng nói là chí bảo, ngay cả đồ vật có chút giá trị cũng không có. Đạo hữu đến trước một bước, có phát hiện được thứ gì tốt không?”
Tường Nguyệt Tiên Tôn không kiêng kỵ nói: “Có thì có đó, chẳng qua không lấy được. Ở đầu bên kia!”
Hùng Hỏa phóng linh hồn lực: “Là tẩy tủy Chân Linh Chi Thủy?”
Y gật đầu đáp: “Đúng vậy! Chân Linh Chi Thủy hội tụ thành hồ tẩy tủy, không biết phải mất bao nhiêu năm mới hình thành. Đáng tiếc, chỉ có thể nhìn mà không lấy được, cố sức đi qua, chỉ sợ phải hình thần câu diệt, thật đáng tiếc! Mỹ nhân như hoa cách đám mây, chỉ có thể đứng xa mà nhìn…”
Tường Nguyệt lắc lắc đầu, nét mặt đầy vẻ tiếc nuối.
Hùng Hỏa cười gằn: “Tường Nguyệt Tiên Tôn thật nhàn nhã, ra ngoài tầm bảo còn dẫn theo mấy vị hồng nhan tri kỷ.”
“Khiến đạo hữu chê cười rồi.”
Hùng Phong đến gần miệng giếng đen nhìn xuống: “Lốc xoáy dưới này rất mạnh sao?”
Tường Nguyệt khẽ gật đầu: “Rất mạnh, vừa nãy có vài người nhảy xuống thăm dò, tất cả đã tan thành mây khối.”
“Thật sao? Lợi hại như vậy.”
Hùng Hỏa tiện tay bắt lấy một tu sĩ Tiên Vương gần đó ném thẳng xuống giếng đen. Người kia không kịp phản ứng đã rơi xuống, tiếng hét thảm thiết vang lên rồi nhanh chóng biến thành tro bụi.
Bầu không khí trong điện vốn căng thẳng, nay chứng kiến chuyện này, các Tiên Vương càng cảm thấy bất an.
Hùng Hỏa nhìn cơ thể chia năm xẻ bảy của người kia, cau mày nói: “Quả nhiên gió lốc rất mạnh.”
Tường Nguyệt nhìn hắn, thở dài nói: “Đạo hữu, hà tất phải làm vậy?”
Hắn dửng dưng nói: “Chỉ là một Tiên Vương, Tường Nguyệt đạo hữu cần gì phải để ý. Ta chỉ muốn biết rốt cuộc gió lốc mạnh đến cỡ nào.”
“Rất mạnh, tu sĩ Tiên Vương sợ là không qua được.”
“Đạo hữu đừng xem thường những Tiên Vương này, không chừng ở đây có người tài ba xuất chúng thì sao?”
Giang Thiếu Bạch nhìn bốn người vừa đến mà cau mày, thầm nghĩ có rất nhiều việc một khi so sánh mới biết được tốt xấu. So với bốn người này thì tuy Tường Nguyệt Tiên Tôn có vẻ không đứng đắn nhưng lại đối nhân xử thế không tồi.
“Nhị ca chọn tu sĩ hơi yếu. Chết thì chết rồi, phía dưới như thế nào lại không biết được.”
Hùng Vũ nhếch miệng cười, lại tóm lấy một tu sĩ Tiên Vương ném xuống.
Vẫn có người muốn nhảy xuống vùng lốc xoáy, nhưng chủ động nhảy và bị động ném xuống khác biệt rất lớn.
Hùng Vũ chọn một tu sĩ đỉnh Tiên Vương, thực lực mạnh hơn rất nhiều so với người vừa bị Hùng Hỏa ném xuống. Hắn kiên trì lâu hơn một chút trong lốc xoáy, nhưng cuối cùng không tránh khỏi vận mệnh tan thành mây khói.
“Lão tứ, ngươi chọn người cũng chẳng ra làm sao.” Hùng Phong cười cợt.
Hùng Hỏa nhún vai: “Đại ca, đều là Tiên Vương, còn có thể lợi hại nổi sao?”
Hùng Phong cười cười, chợt nhìn về phía Giang Thiếu Bạch: “Tiên Vương bên kia không tính. Chẳng phải ở đây có hai vị Tiên Vương từng kiến Tường Nguyệt đạo hữu thất bại rút lui sao?”
Giang Thiếu Bạch cau mày, thoáng nhìn Hùng Phong. Hắn thở dài trong lòng, thầm nghĩ hắn lại nổi tiếng rồi, mấy Tiên Tôn này cũng biết hắn.
Quả nhiên người sợ nổi danh heo sợ mập! Quá nổi tiếng không phải là chuyện tốt.
Hùng Phong liếc nhìn Tường Nguyệt, trêu tức nói: “Tường Nguyệt đạo hữu thật tốt tính. Người từng đắc tội với ngươi, thế mà vẫn để yên?”
“Không phải xung đột trầm trọng.”
“Đạo hữu thật rộng lượng. Không bằng ta giúp ngươi, thay ngươi gánh tiếng xấu.”
Hùng Phong giơ tay muốn tóm lấy Giang Thiếu Bạch, hắn lập tức lấy Tinh Thần Lôi Thương ra đánh tới, hai luồng nguyên khí va chạm vào nhau, trong điện lập tức nổi lên gió lốc nguyên khí.
Một kích qua đi, cả hai đồng thời lùi một bước.
Tường Nguyệt Tiên Tôn khá bất ngờ nhìn Giang Thiếu Bạch, y ngạc nhiên thấy hắn không bị rơi xuống thế yếu.
“Can đảm lắm!” Nét mặt Hùng Phong rất khó coi.
Gã không thể bắt được Giang Thiếu Bạch, bị mất mặt nên nét mặt rất tệ.
Hai người lại giao đấu mấy chiêu, trong điện nhất thời nguyên khí tung hoành, hỗn loạn không thôi. Giao đấu mấy chiêu, cả hai lại lùi ra lần nữa.
Giang Thiếu Bạch lạnh mặt, nhàn nhạt nhìn Hùng Phong. Nếu đơn đả độc đấu thì hắn không sợ đối phương, nhưng phe kia có đến bốn người, nếu bọn chúng quyết lấy mạng hắn thì rất phiền phức.
Tuy hắn không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ có người kiếm chuyện. Nếu đối phương thật sự muốn cá chết lưới rách thì hắn không ngại tử chiến đến cùng.
Tường Nguyệt Tiên Tôn nhìn hai người giao đấu, thầm cảm thấy may mắn trước đó y không tranh chấp với Giang Thiếu Bạch. Với thực lực của hắn, nếu y thật sự ra tay, chỉ sợ cũng không chiếm được lợi thế.
Trước đó y luôn cho rằng bản thân không bắt được Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân là do trận pháp, nhưng hiện tại chứng kiến Giang Thiếu Bạch và Hùng Phong giao đấu, y mới phát hiện dù không có trận pháp, y chưa chắc bắt được đối phương.
Hùng Hỏa lên tiếng: “Tiểu tử, thể chất của ngươi không tồi, ngươi mạnh hơn mấy tên phế vật kia một chút, xem ra thật sự có khả năng đi qua vùng lốc xoáy.”
Giang Thiếu Bạch nhìn Hùng Hỏa, chẳng lẽ bọn chúng muốn thay người giao chiến?
Đúng như hắn đoán, Hùng Hỏa lập tức tấn công, gương mặt Giang Thiếu Bạch vô cùng lạnh lẽo, hắn thả Tinh Không Diễm, hai người chạm nhau một chưởng, lại bất phân thắng bại.
Không Không bay trên đầu Giang Thiếu Bạch, giơ nắm tay nhỏ, khí thế hùng hổ nhìn Hùng Hỏa.
Sau khi nuốt mấy con hỏa long, thực lực của Không Không tăng mạnh, mà tính tình cũng hung hăng hơn. Lần này được Giang Thiếu Bạch thả ra, nó nhe răng hướng Hùng Hỏa thị uy, bộ dạng không hề sợ hãi.
Hùng Hỏa bị Không Không khiêu khích, hắn lập tức nổi giận.
“Ầm ầm!”
Hỏa diễm nổ ầm ầm trong điện, Diệp Đình Vân lại thả Liệt Liệt ra hỗ trợ, Liệt Liệt yếu hơn Không Không nhưng cũng có trợ giúp không ít. Hai hỏa diễm dung hợp, lực công kích tăng lên gấp bội.
Dư âm hỏa diễm ảnh hưởng đến lối vào vùng lốc xoáy, vô số sương mù màu đen từ dưới bay lên.
Giang Thiếu Bạch phát hiện các tu sĩ bị sương mù đen ảnh hưởng, bọn họ không thể không vận chuyển nguyên lực, chống lại sương mù xâm nhập. Hắn cho rằng sương mù này giống màn sương mù đen bên ngoài cung điện, nhưng so với bên ngoài thì sương mù bên trong đậm đặc hơn, lại có thể ăn mòn thần trí.
Diệp Đình Vân đã dùng không ít tinh huyết của Giang Thiếu Bạch, cậu có thể kháng cự sương mù đen.
Hiện tại sương mù đen đã lan tràn khắp nơi, trong điện hơi hỗn loạn.
Giang Thiếu Bạch nghiêm mặt, giằng co với bốn Tiên Tôn.
Hùng Phong nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Thiếu Bạch, như muốn xé xác hắn thành từng mảnh nhỏ, nhưng lại kiêng dè gì đó nên không tiếp tục tấn công.
Lúc này Tường Nguyệt Tiên Tôn đứng lên, phất tay áo nói: “Được rồi, đừng đánh nhau. Nếu không tìm được đường ra, sau này mọi người phải chung sống một thời gian dài, chém chém giết giết nhiều không tốt đâu.”
Một mình Tường Nguyệt đối đầu với bốn người kia vẫn hơi quá sức, trong điện lại không có đồng minh đáng giá lôi kéo, y không muốn bận tâm vấn đề này. Mà thực lực của Giang Thiếu Bạch lại vượt qua dự đoán của y, thế nên Tường Nguyệt vui vẻ làm người hòa giải.
Gương mặt Hùng Phong vô cùng lạnh lùng, gã nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Nể mặt Tường Nguyệt đạo hữu, ta bỏ qua chuyện này.”
Giang Thiếu Bạch khẽ hừ một tiếng, không nói gì thêm. Diệp Đình Vân nắm lấy tay hắn, cho hắn ánh mắt trấn an, hai bên tạm thời ngừng chiến.
Hết chương 422