Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 423

Edit: OnlyU

Trong điện, các tu sĩ thấy hai phe đã ngừng chiến, ai nấy thở phào một hơi.

Vừa nãy lực hỏa diễm khiến toàn bộ cung điện như cái lò lửa lớn, mọi người phải dốc toàn lực ngăn cản dư chấn tấn công mới có thể bảo đảm an toàn cho bản thân.

Như Lan vỗ vỗ ngực nói: “Tiên Tôn đại nhân, vừa rồi hỏa diễm kia bùng nổ, uy lực không nhỏ. Nếu cứ tiếp tục giao chiến thì muội sẽ bị bỏng mất.”

Tường Nguyệt cười cười: “Không phải đã kết thúc rồi sao?”

Như Lan vỗ ngực nói: “May là kết thúc rồi, nhờ có đại nhân đó.”

Tường Nguyệt Tiên Tôn nghe vậy thầm nghĩ hai phe ngừng chiến không phải vì nể mặt y, mà là cả hai bên đều không muốn cá chết lưới rách, có ý dàn xếp ổn thỏa, y khuyên can đúng lúc chính là cho hai phe bậc thang bước xuống.

Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn, Giang Thiếu Bạch và Hùng Hỏa Tiên Tôn không hề hấn gì, nhưng khi hai người giao chiến, không ít tu sĩ Tiên Vương bị vạ lây.

Tường Nguyệt thoáng nhìn về phía Giang Thiếu Bạch, nhận ra tinh thần hắn không tệ, nguyên khí vô cùng dồi dào. Hắn vừa giao chiến với hai Tiên Tôn, vậy mà nguyên khí không bị suy yếu, thật không thể tưởng tượng nổi. Tường Nguyệt không khỏi đánh giá Giang Thiếu Bạch cao hơn mấy phần.

Không Không ngồi trên đầu Giang Thiếu Bạch, ngạo nghễ nhìn xung quanh, thấy Tường Nguyệt đang nhìn nó, Không Không lập tức nhe răng hăm dọa.

Tường Nguyệt Tiên Tôn thấy Tinh Không Diễm khiêu khích như vậy cũng hung hăng trừng lại. Nó không cam lòng yếu thế giơ nắm đấm. Giang Thiếu Bạch thấy dáng vẻ phách lối của đàn em, hắn phất phất tay thu Không Không vào rồi áy náy gật đầu với Tường Nguyệt Tiên Tôn.

Y gật đầu đáp lại, thầm nghĩ hỏa diễm của Giang Thiếu Bạch thật lợi hại, lần trước chính nó đốt cháy quần áo của y. Lúc đó Tường Nguyệt chỉ lo để ý đến quần áo, không quan sát kỹ hỏa diễm.

Vừa nãy hỏa diễm ra oai, xét lực hỏa diễm của nó, có thể nhận thấy uy lực không nhỏ.

Tường Nguyệt Tiên Tôn nhớ lại Xích Diễm Tiên Vương đã bị Giang Thiếu Bạch xử lý trước đó, hắn có hỏa diễm thế này, thảo nào có thể dễ dàng giải quyết Xích Diễm. Theo quan sát của y, một khi hỏa diễm của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân dung hợp với nhau thì uy lực còn đáng sợ hơn.

Lúc Xích Diễm Tiên Vương đến gây chuyện, chỉ có một mình Giang Thiếu Bạch đứng ra đối phó, xem ra hắn ta chết không oan.

Sự việc xảy ra như khúc nhạc đệm, đại điện miễn cưỡng khôi phục yên tĩnh, sương mù đen bay lên từ miệng giếng cũng tiêu tán.

Giang Thiếu Bạch đứng trong góc, không ngừng tinh luyện nguyên khí.

Có lẽ bốn Tiên Tôn kia quá mức bá đạo, các tu sĩ Tiên Vương tự giác tránh xa Miêu Cương Tứ Hùng, cả đám đứng qua một bên. Thế nhưng bốn người kia không thèm để ý đến phản ứng của mọi người.

Giang Thiếu Bạch đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng đại diện đã khôi phục thái bình, có điều e là hòa bình này không duy trì được bao lâu.

Nơi này vô cùng ngột ngạt, điều kiện tu luyện lại kém, ở đây lâu dài, mọi người sẽ trở nên nóng nảy.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, ném mấy suy nghĩ dư thừa ra khỏi đầu. Hắn cố gắng vận chuyển nguyên khí, tử khí trong điện vẫn còn rất dày đặc, tu luyện ở đây, hắn có thể tiến bộ từng giây từng phút.

Giang Thiếu Bạch ẩn khí tức, cố gắng luyện hóa tử khí, thực lực dần dần tăng lên.

Nhóm Tứ Hùng đi quanh giếng nghiên cứu gì đó, bọn chúng vô cùng khát khao có được Chân Linh Chi Thủy, nhưng chúng cũng tiếc mạng, do dự không nhảy xuống vùng lốc xoáy hắc ám.

Sự bình yên trong đại điện duy trì không được mấy ngày, Hùng Lôi bỗng nhiên ra tay, tóm lấy một Tiên Vương.

Giang Thiếu Bạch nhìn thấy hành vi của Hùng Lôi, hắn cau mày, đã có hai tu sĩ Tiên Vương chết trong tay đám người này, hắn còn xung đột với bọn chúng, sau đó chúng bớt làm càn một chút, không ngờ nhanh vậy đã giở lại chiêu cũ.

Trong mắt bọn chúng, tu sĩ Tiên Vương chỉ là thịt gà mà thôi.

Tiên giới thực lực vi tôn, không có thực lực là không có nhân quyền!

Hùng Lôi có lôi võ hồn, người bị gã tóm lấy cũng có lôi võ hồn, có lẽ gã muốn nhìn xem tu sĩ lôi võ hồn nhảy xuống vùng xoáy hắc ám sẽ có phản ứng gì.

“Ầm ầm!”

Tiếng nổ cực mạnh vang lên, tu sĩ bị Hùng Lôi tóm lấy hiểu rõ bản thân không thoát khỏi cái chết bèn tự phát nổ. Người này đủ nhẫn tâm, lúc tự phát nổ còn kích nổ số Phong Lôi Châu trên người.

Nguyên đan Tiên Vương phát nổ cộng thêm Phong Lôi Châu, uy lực vụ nổ tăng gấp đôi, rõ ràng có ý đập nồi dìm thuyền, có chết cũng phải kéo theo mấy cái đệm lưng.

Vì khoảng cách quá gần, Hùng Lôi đứng mũi chịu sào bị xung kích mạnh. Tu sĩ Tiên Vương tự nổ gây ra chấn động rất lớn, nhất là trong không gian nhỏ, càng khiến uy lực vụ nổ mạnh hơn.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tục không ngừng, nhiều Tiên Vương bỏ mạng, lại gây ra các vụ nổ liên hoàn. Trong lúc nhất thời, máu tươi chảy đầy đại điện, có cả tay chân gãy nằm rải rác.

Giang Thiếu Bạch nhận ra tình hình không ổn từ trước, hắn ngưng tụ nguyên khí thành vòng phòng hộ, bảo vệ bản thân và Đình Vân, nhờ vậy không bị ảnh hưởng nhiều.

“Hùng Lôi đạo hữu, ngươi quá đáng rồi đó!” Tường Nguyệt không nhịn được hét lớn.

Y có dẫn theo vài nữ tu, bọn họ có tu vi không tính là cao, tu sĩ lôi võ hồn lại tự phát nổ quá đột ngột, tuy Tường Nguyệt kịp thời dựng vòng phòng hộ nhưng vẫn không hoàn toàn an toàn. Một nữ tu không chịu nổi lực xung kích của vụ nổ, trực tiếp bỏ mạng.

Mấy nữ tu may mắn sống sót ai cũng phun ra máu, chật vật không thôi.

Giang Thiếu Bạch nhìn Tường Nguyệt Tiên Tôn, thầm nghĩ vị này rất thương hương tiếc ngọc, vì hồng nhan tri kỷ mà không ngại tranh chấp với Nam Cương Tứ Hùng.

Nét mặt Hùng Lôi rất tệ, lúc tu sĩ lôi võ hồn tự phát nổ còn nắm chặt lấy gã, khiến gã bị ảnh hưởng lớn nhất.

Giang Thiếu Bạch quan sát đối phương, phát hiện linh khí trên người gã rất hỗn loạn, xem ra bị thương không nhẹ.

Đòn phản công trước khi chết của người kia có chút tác dụng.

Trọng thương kiểu này, nếu Hùng Lôi không điều dưỡng mấy chục năm e là không tốt lên được. Tu sĩ Tiên Vương kia mang tâm lý đồng quy vu tận tự phát nổ, nhưng Tiên Vương chung quy vẫn là Tiên Vương, muốn kéo một Tiên Tôn chết chung vẫn còn khó lắm.

Tu sĩ tự nổ, sóng xung kích ảnh hưởng mạnh đến miệng giếng đen, vô số sương mù đen tràn lên, trong điện lại rối loạn.

Một lúc chết mấy chục tu sĩ Tiên Vương, trong tích tắc, Giang Thiếu Bạch thu được vô số tử khí, lại chào đón thời kỳ thực lực tăng vọt.

Trong điện ngập tràn sương mù đen, đa số Tiên Vương sống sót đã bị thương, hiện tại phải chống lại sương mù xâm nhập, trong lúc nhất thời, trong ai rảnh chú ý đến tình trạng của Giang Thiếu Bạch. Hắn nắm chặt cơ hội, cố gắng luyện hóa tử khí trong điện.

Tu sĩ Tiên Vương tự phát nỗ khiến đám Tứ Hùng bớt càn quấy một chút.

Hùng Lôi đen mặt, buồn bực nói: “Xúi quẩy!”

Gã vốn muốn nhảy xuống vùng xoáy hắc ám thăm dò xem sao, nhưng tu sĩ tự phát nổ khiến gã bị thương không nhẹ, tỷ lệ bình an thông qua vùng xoáy đen bị giảm mạnh.

Nét mặt Hùng Phong cũng rất khó coi, đầu tiên là giao chiến với Giang Thiếu Bạch bị mất mặt, sau đó lại gặp tình huống tu sĩ tự phát nổ. Liên tục thất bại khiến gã cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Đại điện hỗn loạn một lúc rồi dần dần khôi phục yên tĩnh.

Trải qua một đợt phát nổ, đa số các tu sĩ sống sót đều bị thương khá nặng, bọn họ nắm chặt thời gian, tranh thủ khôi phục vết thương.

Diệp Đình Vân nhìn tình cảnh rối ren trong điện, lắc lắc đầu thầm nghĩ hoàn cảnh trong điện vốn đã tệ, nay lại thêm nhiều người tử vong, càng khiến người ta không thể tiếp tục chờ đợi được nữa.

“Đại điện này xây dựng quá kiên cố.” Cậu thì thầm.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừ!” Nhiều tu sĩ nổ tung khiến rất nhiều người bỏ mạng, vậy mà đại điện lại không bị ảnh hưởng gì.

Bên trong hỗn loạn, bên ngoài cửa đá lại lờ mờ truyền đến động tĩnh, lát sau cửa đá mở ra. Lại có hơn mười tu sĩ tiến vào, trong đó có hai Tiên Tôn.

Nhóm Tứ Hùng nhìn thấy hai Tiên Tôn vừa vào, nét mặt lập tức cực kỳ khó coi.

Hùng Lôi bị thương nặng, ba người còn lại cũng bị thương không nhẹ, lúc này có hai Tiên Tôn tiến vào, tạo thành uy hiếp không nhỏ đối với chúng.

Giang Thiếu Bạch nhìn tốp người vừa vào, thầm nghĩ vừa chết một đợt lại có đợt khác tiến vào, đại điện ngày càng náo nhiệt. Hắn mím môi, tâm trạng hơi bất ổn.

Thêm hai Tiên Tôn xuất hiện, hẳn là có thể yên tĩnh một chút. Một mình Tường Nguyệt Tiên Tôn căn bản không thể ngăn cản bốn huynh đệ Nam Cương Tứ Hùng, nhưng thêm hai Tiên Tôn, Nam Cương Tứ Hùng lại bị thương, nếu chúng muốn ra tay phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Nhưng nếu hai Tiên Tôn vừa vào cá mè một lứa với Nam Cương Tứ Hùng thì rắc rối to.

Hai Tiên Tôn gọi vài tu sĩ Tiên Vương đến hỏi tình hình, bọn họ tường thuật qua loa. Tuy bọn họ e dè Nam Cương Tứ Hùng nên không dám nói thẳng, nhưng hai Tiên Tôn kia cũng phải đồ ngốc, nghe sơ qua đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Hai người thấy Hùng Lôi bị thương nặng, có vẻ hả hê khi người gặp nạn.

Giang Thiếu Bạch thấy phản ứng của họ như vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong điện đã có bốn mối họa lớn, nếu thêm hai kẻ đến quấy nhiễu nữa thì không thể nào an ổn sống qua ngày.

Trong điện đầy sương đen, tầm nhìn bị ảnh hưởng nghiêm trọn, nhiều tu sĩ rất ghét sương mù đen, nhưng Giang Thiếu Bạch thì khác. Có màn sương đen che chắn, hắn càng có thể che giấu bản thân.

Vô số tử khí truyền vào người hắn, thực lực của hắn yên lặng tăng lên. Hắn lại lấy một viên đan dược trong nhẫn không gian ra dùng.

Trước đó hắn luôn luyện hóa tử khí, không thể dùng đan dược, bây giờ thì có thể rồi. Giang Thiếu Bạch cảm thấy tác dụng của đan dược lại tăng lên, đan dược vừa vào người, dược lực nhanh chóng tan ra, cảm giác dùng đan dược và luyện hóa tử khí hoàn toàn khác biệt.

Bầu không khí trong điện hơi căng thẳng, nhưng ít nhất bề ngoài vẫn duy trì hòa bình, Giang Thiếu Bạch khá vừa ý tình hình này.

“Tường Nguyệt Tiên Tôn, ngươi không muốn đi qua bên kia xem thử sao?” Hùng Phong lên tiếng hỏi.

Tường Nguyệt cười lạnh: “Tạm thời ta chưa muốn chết.”

“Sao Tường Nguyệt đạo hữu lại xem nhẹ bản thân như vậy, ngươi bẩm sinh có thể chất băng ly, thể chất này vượt xa Tiên Tôn bình thường rất nhiều.”

Diệp Đình Vân nghe gã nói thế lập tức sửng sốt, không ngờ Tường Nguyệt Tiên Tôn có thể chất đặc thù. Trong ấn tượng của cậu, Tường Nguyệt luôn lôi thôi lếch thếch, cậu vô thức cho rằng y không phải người sẽ chịu khổ tu, so với các tu sĩ đồng cấp thì lực chiến sẽ kém một chút.

Diệp Đình Vân chợt nhận ra, có lẽ cậu đã xem thường Tường Nguyệt Tiên Tôn rồi, xem ra đối phương chưa dốc toàn lực khi giao đấu với cậu và Thiếu Bạch.

“Thể chất băng ly không phải thể chất gì ghê gớm, so về thực lực thì ta còn kém xa Hùng Phong đạo hữu.” Tường Nguyệt đáp lời.

“Đạo hữu quá khiêm tốn.”

“Nào có, ở đây ngươi là người có thực lực cao nhất, nếu bàn xem ai có khả năng đi qua vùng lốc xoáy hắc ám này thì đó chính là ngươi.”

“Đạo hữu nói đùa.”

Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn Tường Nguyệt và Hùng Phong, hai người này thật khiêm nhường, đang so xem ai khiêm tốn hơn hả?!

Bảy vị Tiên Tôn trong điện thăm dò lẫn nhau, ai cũng rất khao khát Chân Linh Chi Thủy, nhưng không ai muốn là người đầu tiên liều lĩnh.

Có thể dùng tu sĩ Tiên Vương trong điện làm vật thí nghiệm, tuy nhiên đã có Tiên Vương tự phát nổ, các Tiên Tôn không dám tùy tiện tóm người khai đao.

Mặc dù Tiên Vương có thực lực khá yếu, nhưng thắng ở số lượng, nếu bọn họ phát nổ liên hoàn thì dù là tu sĩ Tiên Tôn cũng không sống được.

Giang Thiếu Bạch yên tĩnh trong góc, vừa luyện hóa tử khí vừa dùng đan dược. Dưới tác dụng của hai thứ, thực lực của hắn tiến bộ cực nhanh.

***

Thời gian qua nhanh, chớp mắt đã năm năm trôi qua.

Trong thời gian này, tu sĩ tiến vào điện ngày càng nhiều.

Năm năm, đối với tu sĩ chỉ như một cái búng tay mà thôi, nhưng đó là với tình huống bình thường. Còn ở nơi diện tích có hạn như đại điện, lại tập trung hơn trăm tu sĩ, số lượng còn tiếp tục tăng lên, nhiều tu sĩ hung tàn tập trung một chỗ, tu sĩ Tiên Vương phải đề phòng Tiên Tôn, còn Tiên Tôn lại kiêng kỵ lẫn nhau, sống trong bầu không khí này, nhiều người cảm thấy một ngày dài như một năm.

Giang Thiếu Bạch thì ngược lại, mấy năm nay hắn sinh hoạt không tồi, tử khí trong điện bị hắn luyện hóa gần hết. Hắn còn dùng không ít đan dược, nguyên khí trong người dồi dào hơn trước kia rất nhiều.

Giang Thiếu Bạch luyện hóa đan dược xong, hắn từ từ mở mắt ra.

Năm năm nay, chỉ có vài tu sĩ sẵn lòng mạo hiểm nhảy xuống vùng lốc xoáy hắc ám, thế nên hắn hấp thu tử khí ngày càng ít. Tử khí trong điện cơ hồ đã được luyện hóa toàn bộ.

Mấy năm nay, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân dùng rất nhiều đan dược, bọn họ còn không ít hàng tồn. Hắn nghĩ nếu cả hai tiếp tục dùng đan dược với tốc độ như vậy thì mười mấy năm sau sẽ không còn đan dược nữa.

Trong Tiên Vân Chi Cư còn tồn khá nhiều linh dược, nhưng nơi này nhân xà hỗn tạp, Diệp Đình Vân không thể nào luyện đan ở đây.

Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn xung quanh, có lẽ mọi người cho rằng sẽ phải ở lại cung điện một thời gian rất dài, thế nên họ dùng đan dược rất tiết kiệm, không nhiều người dùng đan dược thoải mái như hắn.

Hết chương 423
Bình Luận (0)
Comment