Edit: OnlyU
Ngao Dạ đang nằm trên giường, y quay đầu nhìn Lạc Kỳ, mất tự nhiên hỏi anh: “Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”
“Thiếu Bạch nói đan dược có thể có vấn đề gì đó, muốn ta canh chừng ngươi xem có chuyện gì hay không.” Anh đáp.
Y lười biếng nói: “Ta không sao.” Dù sao đã nuốt vào bụng rồi, nếu thật sự có vấn đề thì muốn làm gì cũng không kịp nữa.
Ngao Dạ hỏi: “Ngươi có biết đây là đan dược gì không?”
“Là Bách Mạch Huyết Đan, bào chế dựa theo ý tưởng được một đan sư khắc lên bia đá trên Đan Lĩnh.”
Y ngờ vực hỏi: “Nếu là ý tưởng của đan sư khác, vậy trước kia chưa từng có ai luyện chế ra sao?”
Lạc Kỳ đáp: “Ừ, đó chỉ là ý tưởng của đan sư, chưa từng luyện chế ra thành phẩm.”
Ngao Dạ lắc đầu: “Vậy ra người kia chỉ mới có ý tưởng trong đầu thôi à.”
“Đúng vậy, Đan Lĩnh có khá nhiều đan sư có ý tưởng mới lạ, có ý tưởng trong đầu đã giỏi lắm rồi.”
“Có lẽ vậy, có ý tưởng cũng là một loại bản lĩnh.”
Lạc Kỳ: “…”
Ngao Dạ im lặng một hồi, chợt ngại ngùng nói: “Không biết đan dược này có khó luyện chế không, ngươi đi lấy giúp ta vài viên được không?”
Lạc Kỳ ngờ vực hỏi: “Ngươi rất thích loại đan dược này à?” Em trai đã luyện chế rất nhiều đan dược cấp tám rồi, chưa từng thấy Ngao Dạ chấp nhất với loại nào như thế.
“Ừm, ăn rồi cứ muốn ăn thêm, mà không biết lần sau còn hiệu quả không.”
“Ta đi hỏi một chút.” Có điều nếu là đan dược mới thì phỏng chừng Giang Thiếu Bạch cũng không biết hiệu quả của nó thế nào, phải có người thử mới biết được.
Hai người đang trò chuyện thì một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Lạc Kỳ đi ra mở cửa, trông thấy Ngao Dũng bèn cười nói: “Ngao Dũng trưởng lão đến đấy à, hai người trò chuyện đi, vãn bối có việc phải ra ngoài một chút.”
Ngao Dũng khách sáo nói: “Lạc đạo hữu bận rộn rồi.”
Lạc Kỳ khẽ gật đầu chào ông rồi đi về phía phòng luyện đan của Giang Thiếu Bạch.
Ngao Dạ lười biếng nói: “Ngao Dũng trưởng lão, sao ngài lại đến đây?”
Ông nhìn chằm chằm y dò xét một lúc rồi mới lên tiếng: “Uy áp huyết mạch từ người ngươi mạnh hơn rồi.”
Ngao Dạ đắc ý nói: “Thật sao? Trưởng lão cũng cảm thấy uy áp huyết mạch của ta mạnh hơn sao?”
Ông tò mò hỏi: “Chẳng lẽ là nhờ đan dược kia?”
Y thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy.”
Lúc Giang Thiếu Bạch luyện chế ra đan dược, Ngao Dũng không có mặt gần đó, thế nhưng dị tượng thành đan không nhỏ, cả Đan Lĩnh đều đang bàn tán chuyện này, có điều vì Giang Thiếu Bạch luôn đóng cửa từ chối tiếp khách nên những người hiếu kỳ bèn quay qua Ngao Dũng thăm dò tin tức. Ông bị nhiều người dò hỏi cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú.
Ngao Dũng hâm mộ nói: “Đan dược đó thật lợi hại.”
Ông cũng có mấy phần huyết mạch Tổ long, có điều so với Ngao Dạ thì huyết mạch nhạt hơn. Long tộc cực kỳ mẫn cảm đối với huyết mạch đồng tộc, thế nên ông có thể nhận ra rõ ràng huyết mạch Ngao Dạ đã biến hóa.
Ngao Dũng ước ao nghĩ có một người họ hàng là đan sư cấp tám thật sự quá tốt, có thể trực tiếp đoạt đan dược từ trong lò đan của người ta luôn. Nếu là người ngoài thì e là đã xảy ra một trận đại chiến rồi.
Ngao Dạ nhún vai nói: “Giang Thiếu Bạch luyện chế ra đan dược kỳ kỳ quái quái, ta giúp hắn thử thuốc thôi.”
Ngao Dũng nghe vậy lập tức kích động: “Thử thuốc? Không biết Giang đan sư còn cần người thử thuốc không, ta có thể!”
“Đây là việc rất nguy hiểm.”
Ông không để ý nói: “Chuyện nhỏ ấy mà, Long tộc chúng ta không sợ nhất chính là nguy hiểm.”
Ngao Dạ gãi gãi đầu: “Nhưng mà… Giang Thiếu Bạch không thiếu người thử thuốc.”
Ngao Dũng nghe vậy tiếc nuối thở dài.
***
Lạc Kỳ đi đến phòng Giang Thiếu Bạch.
“Đại ca đến rồi.”
Anh lên tiếng: “Sắc mặt đệ không tồi.”
Hắn cười cười: “Đệ không sao, chẳng qua được hoan nghênh nhiều quá.”
Giang Thiếu Bạch xoa xoa trán, gần đây rất nhiều người đến tìm hắn, tuy hắn đã từ chối nhưng đối phương quá nhiệt tình, khiến người ta khó lòng ngăn cản.
“Bách Mạch Huyết Đan có sức hấp dẫn rất lớn đối với Yêu tộc.” Lạc Kỳ nói.
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Nếu đan dược không có vấn đề, đệ muốn giữ lại tự dùng.”
Nguyên liệu bào chế Bách Mạch Huyết Đan là tinh huyết đủ mọi chủng tộc, mỗi lần hắn dùng là nguyên liệu lại vơi đi một ít, đến lúc sử dụng hết tinh huyết, muốn thu thập lại rất khó.
Lạc Kỳ gật đầu: “Đồ tốt đương nhiên phải giữ lại cho mình. Có phải không đủ nguyên liệu?”
“Vâng, nguyên liệu không nhiều lắm.”
Hắn thu được không ít tinh huyết từ tộc Thiên Cơ, nhưng để luyện đan thì phỏng chừng chỉ ra được mười mấy lô đan dược thôi. Hắn lắc lắc đầu, lúc trước hắn còn nghĩ thu được quá nhiều tinh huyết, bây giờ xem ra… thiếu nhiều lắm.
Vì kế hoạch tạo thần, tộc Thiên Cơ đã dốc toàn lực thu thập các loại tinh huyết, từ đầu đến cuối mất cả vạn năm, còn hắn dù đã lên Tiên Hoàng nhưng chỉ có sức lực của một người, nhỏ bé không thể nào so sánh với cả chủng tộc, đương nhiên sẽ không thu thập được như bọn họ.
“Dùng nhiều đan dược này có bị kháng tính không?” Lạc Kỳ hỏi.
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Đệ cũng không rõ.”
Căn cứ tình trạng của hắn thì đan dược này có thể đề cao huyết mạch, nếu có kháng tính thì chắc là nhỏ thôi.
Lạc Kỳ nói tiếp: “Nếu luyện thêm thì chia cho ta hai viên.”
Giang Thiếu Bạch cười hỏi: “Ngao Dạ muốn dùng phải không?”
“Ừ.”
“Sao hắn không tự nói với đệ?”
Lạc Kỳ cười khẽ: “Da mặt mỏng đó mà.”
“Hiếm có nha, cũng có lúc Ngao Dạ mặt mỏng.”
Lạc Kỳ thầm nghĩ tuy bình thường Ngao Dạ có vẻ tùy tiện cẩu thả nhưng đôi khi da mặt y rất mỏng.
“Đệ biết rồi, có điều tạm thời đệ không dám luyện chế đan dược này.” Giang Thiếu Bạch nói tiếp.
Luyện chế Bách Mạch Huyết Đan gây ra động tĩnh quá lớn, nếu muốn luyện chế tốt nhất nên tìm một nơi thật yên tĩnh. Tuy hắn không sợ người khác tới gây phiền toái nhưng nếu có thể thì nên khiêm tốn vẫn hơn.
Lạc Kỳ gật đầu: “Cũng đúng, đan dược cấp tám rất nhiều, không cần phải chấp nhất một loại đan dược. Đúng rồi, Long tộc muốn mua mấy viên Minh Hoàng Đan.”
Giang Thiếu Bạch cầm một lọ đan dược ra: “Ở đây có năm viên, dù sao hiện tại chúng ta không dùng đến nó nữa, đại ca xem rồi tính đi.”
“Được.”
Từ phòng Giang Thiếu Bạch về, Lạc Kỳ trông thấy Ngao Dạ nghiêm mặt, nét mặt cực kỳ nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Anh đi vào hỏi: “Có chuyện gì hả?”
Ngao Dạ quay đầu nhìn qua: “Đan dược ta dùng có phải là Bách Mạch Huyết Đan không?”
Lạc Kỳ gật đầu: “Đúng vậy, chính là Bách Mạch Huyết Đan, có vấn đề gì sao?”
“Có, vấn đề rất lớn.”
Lạc Kỳ cau mày, khó hiểu nhìn y.
Ngao Dạ hít sâu một hơi rồi nói: “Người đưa ra ý tưởng bào chế Bách Mạch Huyết Đan bị người ngoài gọi là đan sư điên khùng. Người này có rất nhiều ý tưởng kỳ lạ nhưng đều thiếu thực tế, tuy ý tưởng tốt nhưng muốn thực hiện thì rất khó.”
Lạc Kỳ cười nói: “Có lẽ hắn là một thiên tài, chẳng qua không ai thấu hiểu. Hiện giờ hắn ở đâu?”
Bách Mạch Huyết Đan đã được luyện chế thành công, chứng tỏ ý tưởng của người này đáng tin, không chừng Thiếu Bạch sẽ có hứng thú với đối phương.
“Chết rồi.” Ngao Dạ đáp.
“Tại sao?” Anh hơi bất ngờ.
Y nhìn anh hỏi: “Ngươi biết hắn chết thế nào không?”
Lạc Kỳ ngờ vực: “Chẳng lẽ chết ly kỳ lắm?”
“Hắn muốn nghiên cứu một loại đan dược giúp tu sĩ Tiên Hoàng có được thực lực của Tiên Đế trong khoảng thời gian ngắn.”
“Ý nghĩ thật to gan.”
“Ừm.”
Lạc Kỳ nói tiếp: “Nghĩ kỹ lại cũng không hẳn không khả năng.”
Có vài loại đan dược có thể giúp tu sĩ có được thực lực vượt xa tu vi bản thân trong thời gian ngắn, có điều những loại đan dược này thường lưu lại mối họa ngầm. Có trường hợp dùng xong tu vi không tiến bộ được nữa, có trường hợp thì rút ngắn rất nhiều tuổi thọ, hoặc là sau khi hết dược hiệu thì tu vi bị sụt giảm… Nếu không vì vài lý do đặc biệt thì không ai dùng đến những loại đan dược đó.
Nét mặt Ngao Dạ khá kỳ quái, y nói tiếp: “Vì luyện chế loại đan dược này, hắn bị nổ lò đan mà chết.”
“Thật sao?”
“Ừ, cho nên nhiều người gọi hắn là đan sư khùng điên, cho rằng hắn là một tên điên.”
Lạc Kỳ lắc lắc đầu: “Đáng tiếc.”
Anh thở dài, nghĩ kỹ lại thấy nổ lò đan là chuyện thường xuyên xảy ra, vả lại loại đan dược có thể tăng tu vi trong thời gian ngắn thì dược tính phải rất mạnh, khiến nổ lò đan là chuyện bình thường. Huống chi đối phương muốn luyện chế loại đan dược liên quan đến Tiên Đế.
“Ngươi nghĩ Thiếu Bạch có biết tên điên kia không?” Ngao Dạ chợt hỏi.
Lạc Kỳ cau mày: “Ta không biết.”
Muốn nói không biết, Thiếu Bạch luyện chế đan dược dựa theo ý tưởng của người kia, có lẽ đã điều tra đối phương rồi. Còn nếu nói biết thì anh lại chưa từng nghe em trai nhắc đến.
“Sao đệ đệ ngươi cứ có liên quan đến mấy tên điên vậy chứ?”
Hết tộc Bất tử rồi đến tộc Thiên Cơ, vậy thì thôi đi, tùy tiện đến Đan Lĩnh, thế mà lại chọn bia đá của đan sư điên khùng đã chết từ mấy vạn năm trước.
“Chưa chắn đan sư kia bị điên, không chừng là một thiên tài không ai thấu hiểu. người tài vẻ ngoài đần độn, hoặc giả những người tuyệt đỉnh thông minh đều có nét tương tự người điên.”
Ngao Dạ: “Có lẽ vậy, ai mà biết chính xác được. Không biết Thiếu Bạch có hứng thú với tất cả ý tưởng của đan sư điên khùng kia không. Tuyệt đối không được hứng thú với đan dược liên quan Tiên Đế gì đó nha.” Hễ là chuyện liên quan đến Tiên Đế đều xúi quẩy cả.
Lạc Kỳ đáp: “Thiếu Bạch không phải là trẻ con, tự nó biết nặng nhẹ.”
“Vậy thì tốt.”
***
Bách Mạch Huyết Đan ầm ĩ một thời gian rồi dần dần lắng xuống.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lại lần lượt đốt lò luyện chế đan dược khác, hắn còn tổ chức mấy buổi giao dịch, dùng đan dược đổi truyền thừa đan thuật, linh thảo và đan dược các loại. Khoảng thời gian còn lại coi như yên bình.
Hiện tại Giang Thiếu Bạch đang ở trong phòng, nghiên cứu ngọc giản truyền thừa đan dược vừa có được.
Tiếng tăm cả hai càng lúc càng vang dội, những người mộ danh đến cầu đan dược ngày càng nhiều hơn, bọn họ đến từ các thế lực khác nhau, không thể đắc tội ai, Giang Thiếu Bạch đành dứt khoát ra điều kiện, ưu tiên đổi đan dược cho người có thể cung cấp truyền thừa đan thuật.
Truyền thừa đan thuật cực kỳ quá giá, bình thường rất khó có được. Tuy nhiên có đan dược cấp tám làm mồi nhử, hắn lục tục thu được đủ loại truyền thừa đan dược.
Trong thời gian trăm năm, Giang Thiếu Bạch luyện chế vài lô Bách Mạch Huyết Đan, có kinh nghiệm lần đầu tiên, mấy lần sau hắn đều chọn khu vực vắng vẻ, còn thiếp lập trận phòng hộ ngăn cản khí tức tỏa ra. Dù vậy tiếng tăm của Bách Mạch Huyết Đan vẫn vang xa, càng lúc càng lớn, đan dược này có thể tăng cường huyết mạch, các Yêu tộc phải nói là chạy theo nó như vịt.
Giang Thiếu Bạch càng không muốn bán thì người ta càng muốn mua, ra giá ngày càng cao. Hắn không dằn lòng nổi, cuối cùng bán mấy viên Bách Mạch Huyết Đan, có điều chừa lại phần lớn tự sử dụng. Hiệu quả của Bách Mạch Huyết Đan nhanh chóng được mọi người công nhận, tiếng tăm lại càng vang xa.
Sau khi biết lai lịch của Bách Mạch Huyết Đan, vài người cảm thấy hứng thú, có điều vừa biết nguyên liệu bào chế là bọn họ lập tức từ bỏ.
Giang Thiếu Bạch ở lại Đan Lĩnh một trăm năm, suốt thời gian này, hắn đọc từng bia đá trên Đan Lĩnh, lại thu thập được không ít truyền thừa đan, nhờ vậy thuật luyện đan ngày càng tăng cao.
***
Lạc Kỳ thấy em trai về đến bèn lên tiếng: “Thiếu Bạch về rồi đấy à.”
Hắn khẽ gật đầu: “Vâng.”
“Hôm nay thu hoạch gì không?”
“Không có gì lớn.” Hắn đã đọc hầu như gần hết bia đá trên Đan Lĩnh rồi.
Ngao Dạ hơi lo lắng nhìn hắn.
“Cửu hoàng tử sao vậy?” Giang Thiếu Bạch thấy thế bèn hỏi.
Y lo lắng hỏi: “Ngươi sắp lên hậu kỳ Tiên Hoàng phải không?”
“Có lẽ vậy.”
Ngao Dạ: “…”
Lạc Kỳ quan sát em trai: “Tốc độ khá nhanh.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không nhanh lắm đâu.”
Dù sao hắn đã dùng nhiều đan dược, Bách Mạch Huyết Đan có kháng tính khá ít, có điều dùng nhiều vẫn bị kháng tính. Ngao Dạ đã dùng năm viên Bách Mạch Huyết Đan, huyết mạch tăng lên rồi tiến vào bình cảnh nên y không còn tha thiết đan dược này nữa.
Giang Thiếu Bạch thì khác, mỗi lần dùng Bách Mạch Huyết Đan, võ hồn sẽ phân giải sạch sẽ dược lực.
Những năm qua huyết mạch của hắn luôn tăng lên, hắn có thể cảm nhận được bình cảnh hậu kỳ Tiên Hoàng không thể bỏ qua công lao của Bách Mạch Huyết Đan.
Hết chương 488