Edit: OnlyU
Những năm qua, Giang Thiếu Bạch dựa vào luyện chế đan dược thu hoạch không ít nguyên thạch, đồng thời cũng dùng khá nhiều đan dược, tiếp tục tu luyện như vậy, tiến lên hậu kỳ Tiên Hoàng là chuyện thuận tình hợp lý thôi.
Ngao Dạ hít một hơi rồi nói: “Dựa theo tốc độ tu luyện này, ngươi sắp lên hậu kỳ Tiên Hoàng rồi.”
Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Cửu hoàng tử quá khen, nào có nhanh như vậy.”
Ngao Dạ cau mày: “Ta không nói quá lời.”
Khi cư ngụ tại Đan Lĩnh, y thường được tu sĩ Long tộc đến thăm hỏi, bọn họ muốn dò hỏi bí quyết Giang Thiếu Bạch có thể tiến giai nhanh như vậy.
Giang Thiếu Bạch trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói: “Qua một thời gian ngắn nữa ta dự định rời khỏi đây.”
“Được đó, định đi đâu?” Ngao Dạ hào hứng hỏi.
Bọn họ đã sinh sống tại Đan Lĩnh một trăm năm, y đã bắt đầu chán rồi.
“Vạn Phương Cốc.”
Ngao Dạ ngẫm nghĩ một lúc, y không hề có ấn tượng về địa danh này: “Vạn Phương Cốc? Là nơi nào? Nghe tên giống địa phương mọc nhiều linh thảo, ở đó có rất nhiều linh thảo cấp tám à?”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không có.”
Ngao Dạ ngờ vậy: “Vậy có nhiều linh thảo cấp bảy?”
“Cũng không có.”
“Linh thảo cấp sáu?”
Lúc này Giang Thiếu Bạch mới gật đầu: “À cái này thì có.”
Ngao Dạ cau mày tức giận nói: “Sao tầm mắt ngươi lại thụt lùi như vậy?”
Mấy năm nay tiếng tăm Giang Thiếu Bạch càng ngày càng vang dội, ngày nào cũng có người mang linh thảo đến cầu đan dược, chẳng lẽ hắn ăn nhiều thịt cá đến ngán nên muốn đổi cháo trắng dưa mắm sao?
Hắn vội lắc đầu nói: “Không phải vì linh thảo. Vạn Phương Cốc là một bí cảnh tại tinh vực cấp sáu, chúng ta từng gặp một vị tiền bối ở đó, ông bị kẹt trong bí cảnh, không thể nào ra ngoài. Ta và Đình Vân muốn đến đó giải cứu tiền bối ra.”
Hắn thuật lại sơ sơ chuyện gặp được tiền bối tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ năm xưa.
Lạc Kỳ trầm ngâm một lúc: “Theo lời đệ thì chuyện này không khó, chỉ cần luyện hóa tiểu bí cảnh là có thể cứu người ra.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đệ cũng nghĩ vậy.”
Hiện tại hắn đã là Tiên Hoàng cường giả rồi, năm xưa có những chuyện đối với hắn khó như lên trời, bây giờ lại chỉ nhẹ nhàng như một cái nhấc tay mà thôi.
Lão thụ yêu có quan hệ với tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ, khi đó ông không ưa hắn, dường như cho rằng hắn không có tiền đồ. Nếu bây giờ thấy tu vi của hắn, chắc chắn ông sẽ nhận ra năm xưa đã nhìn lầm hắn rồi.
“Ông lão Mộc tộc đó có tu vi thế nào?” Ngao Dạ hỏi hắn.
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Ta không biết.”
Y khó hiểu hỏi lại: “Ngươi không biết?”
“Ừ, năm đó ta chỉ là Tiên Vương mà thôi, không nhìn ra tu vi của đối phương.”
Ngao Dạ hơi hất cằm: “Khi xưa ngươi gà quá.”
Giang Thiếu Bạch trợn mắt, ai mà không từ cấp thấp bò lên, Ngao Dạ ngu ngốc nói như y chưa từng là một tên gà mờ vậy.
Ngao Dạ hất hàm nói tiếp: “Để ta đưa ngươi đi.”
“Vây thì không còn gì tốt hơn, thật ra đang cần ngươi hỗ trợ đây.”
Từ tinh vực Thiên Yêu đi đến Vạn Phương Cốc cần phải xuyên qua tinh hà, đi thẳng sẽ mất rất nhiều thời gian, nếu có võ hồn không gian của Ngao Dạ hỗ trợ sẽ tiết kiệm được kha khá thời gian.
Y phất tay nói: “Chuyện nhỏ.”
Quyết định xong xuôi, bốn người xuất phát lên đường đi đến Vạn Phương Cốc.
Mấy năm qua Ngao Dạ không rảnh rang, y chăm chỉ học tập mấy loại pháp tắc không gian, nhờ vậy bọn họ đi từ tinh vực Thiên Yêu đến Vạn Phương Cốc chỉ mất hơn mười năm.
Ngao Dạ đáp xuống mặt đất: “Ở đây đúng không?”
Giang Thiếu Bạch xác nhận: “Chính là nơi này.”
Y nhíu mày: “Nguyên khí ở đây loãng quá.”
“Ừ, hơi loãng một chút.” Bọn họ vừa sống tại tinh vực Thiên Yêu, một trong những nơi có nguyên khí đậm đặc nhất Tiên giới, bỗng nhiên từ tinh vực cấp chín hạ xuống tinh vực cấp sáu, đương nhiên chênh lệch nhiều rồi.
Ngao Dạ nhìn quanh bốn phía: “Năm xưa các ngươi tu luyện ở đây đó hả?”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Không sai.”
“Các ngươi sống không dễ dàng gì.”
Hắn nhún nhún vai, vừa từ Tu Chân giới phi thăng lên, đối với hắn mà nói hoàn cảnh tu luyện tại tinh vực cấp sáu đã là tốt lắm rồi, chỉ là bây giờ quay đầu nhìn lại, đúng là hoàn cảnh tu luyện năm xưa hơi nghèo nàn.
Trở lại chốn cũ, Giang Thiếu Bạch hơi cảm thán trong lòng. Những người năm xưa hắn coi là cao thủ hiện tại lại không chịu nổi một đòn của hắn.
Giang Thiếu Bạch quay qua Ngao Dạ hỏi: “Thế nào, có cảm nhận được bí cảnh bí mật nào không?”
Y khẽ gật đầu: “Có một tiểu bí cảnh, hình như ở đây.”
Vạn Phương Cốc là một tiểu bí cảnh vạn năm mới mở ra một lần, hiện tại chưa đến kỳ hạn, đành phải cưỡng chế mở ra.
“Có chắc chắn không?”
Ngao Dạ vỗ vỗ ngực: “Yên tâm đi, ta là Tiên Hoàng mà, chuyện nhỏ như con thỏ.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vậy ra tay đi.”
“Được.”
Ngao Dạ thi triển võ hồn không gian, phá vỡ phong tỏa Vạn Phương Cốc.
Tiểu bí cảnh bị cắt ra gây ra động tĩnh không nhỏ, bầu trời hơi nứt ra, một góc bí cảnh xuất hiện giữa không trung, không gian bên trong bí cảnh bị cưỡng ép kéo ra.
Mặt đất chấn động dữ dội, nguyên khí dao động kịch liệt.
Một số tu sĩ đang phi hành trên trời bị dao động nguyên khí ảnh hưởng, vài người té xuống đất.
Bí cảnh Vạn Phương Cốc vừa xuất hiện, nguyên khí xung quanh lập tức đậm đặc hơn rất nhiều.
Vạn Phương Cốc xảy ra biến cố, ban đầu không thu hút sự chú ý của mọi người, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, đến khi nguyên khí đậm đặc hơn, bọn họ cho rằng có bảo vật xuất thế, thế là không ai màng nguy hiểm, tất cả hào hứng cứ như cơ duyên cực lớn gần ngay trước mắt.
Diệp Đình Vân nhíu mày: “Khiến người ta kéo đến rồi.”
Y lên tiếng: “Tiếp tục giải phong ấn Vạn Phương Cốc sẽ xuất hiện dao động nguyên lực càng lớn hơn, tu vi bọn họ yếu như vậy mà không sợ bị dao động nguyên lực đánh chết.”
Ngao Dạ lắc lắc đầu, tu sĩ Tiên Vương thì thôi đi, thế mà ngay cả Hư Tiên cũng kéo đến hóng chuyện, đúng là không biết sợ trời sợ đất.
Diệp Đình Vân: “Đuổi bọn họ đi đi.”
Ngao Dạ gật đầu: “Để ta.”
Y biến về nguyên hình, nhắm về phía các tu sĩ đang nhao nhao kéo đến mà rống một tiếng vang dội. Ngao Dạ là Tiên Hoàng, một tiếng rống đủ khiến các tu sĩ hồn phi phách tán.
Lạc Kỳ lên tiếng: “Nhỏ giọng một chút.”
Ngao Dạ khoanh tay nói: “Ta đã rất kiềm chế rồi.” Y sợ rống chết đám gà yếu này nên không dùng đến nguyên lực, chỉ gào khan một tiếng.
Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói: ” Nơi này là tinh vực cấp sáu.”
“Ta biết.” Y vốn muốn đuổi người đi, ai ngờ vừa rống một tiếng, đám người kia không còn đi đường nổi nữa. Ngao Dạ bất đắc dĩ vận dụng pháp thuật không gian, truyền tống bọn họ đến nơi khác.
Vạn Phương Cốc lộ ra càng lúc càng nhiều, lúc này vô số lệnh bài bay ra, Giang Thiếu Bạch phất tay một cái, thu tất cả lệnh bài.
Ngao Dạ đến gần hỏi: “Cái gì vậy?”
“Lệnh bài thông hành.” Năm xưa đây là thứ cực kỳ quý hiếm, hắn cướp được không ít Vạn Phương Lệnh, sau đó còn đổi lệnh bài dư thừa lấy nguyên thạch.
Ngao Dạ hơi bĩu môi: “Không cần đến thứ này, bí cảnh có trận pháp phong ấn gì đó, muốn mở ra dễ thôi.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.” Khi đó tu vi hắn còn thấp, tất cả hành động phải dựa theo quy tắc, với tu vi hiện giờ có thể dễ dàng phá vỡ quy tắc.
Hắn nhìn Ngao Dạ nói: “Ngươi và đại ca chờ ta ở đây, ta và Đình Vân đi vào bí cảnh là được rồi.”
Ngao Dạ gật đầu: “Vậy các ngươi đi đi.”
Đối với các tu sĩ tại tinh vực cấp sáu thì linh thảo trong Vạn Phương Cốc chính là bảo vật vô giá, nhưng đối với Tiên Hoàng như Ngao Dạ thì giá trị của chúng không cao.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy, chưa đến kỳ hạn Vạn Phương Cốc mở ra mà?”
“Hình như vừa nãy có Vạn Phương Lệnh bay ra nhưng bị người kia thu sạch rồi.”
“Toàn bộ?”
“Không sai, người kia chỉ phất tay một cái, toàn bộ Vạn Phương Lệnh đều bị chặn lại.”
“Đó là ai vậy? Chơi gì ăn trên đầu người ta vậy?”
“Nhỏ giọng thôi, có lẽ người từ tinh vực cấp cao, không chừng là Tiên Tôn.”
“Tiên Tôn cường giả sao lại để ý chút đồ của chúng ta?” Ngươi này thoạt nhìn rất lợi hại, có thể cưỡng chế Vạn Phương Cốc mở ra luôn.
Ngao Dạ nghe được mà trợn mắt, y không phải Tiên Tôn, mấy tên không có tiền đồ này nghĩ Tiên Tôn là cao nhất, rõ ràng y là Tiên Hoàng, dù Tiên Tôn đứng trước mặt y cũng không thèm để ý.
“Hình như hồi nãy ta nhìn thấy kim long, xem ra là Long tộc đến.”
“Kim long là một hệ Long tộc. Vạn Phương Cốc đáng giá đến vậy sao, có thể dẫn cả rồng đến?”
“Ta từng nghe nói trong Vạn Phương Cốc có bảo vật, thì ra là thật.” Không biết là bảo vật gì mà có thể khiến cao thủ đến đây.
Ngao Dạ bĩu môi, bọn họ đến đây không phải vì bảo vật, ngàn dặm xa xôi đến nơi này thật ra là muốn làm người tốt. Có điều dù y nói ra chắc chẳng ai tin, cũng may y không cần phải giải thích gì nhiều với đám tu sĩ ở tinh vực cấp thấp này.
Tin tức Long tộc xuất hiện gần Vạn Phương Cốc nhanh chóng lan truyền, Đan Đỉnh Các cũng nhận được tin.
“Tin tức chính xác không? Người đánh rớt Vạn Phương Lệnh là Giang trưởng lão?”
“Một số người nói trông thấy hai người khá giống hai trưởng lão Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, nếu đúng vậy thì dễ giải thích rồi. Năm xưa hai vị trưởng lão phi thăng cùng Long tộc, hiện giờ xuất hiện cùng Long tộc cũng là chuyện hợp lý.”
“Nếu đúng là vậy, Giang Thiếu Bạch cưỡng chế tiểu bí cảnh xuất hiện, có thể đoán được thực lực mạnh đến cỡ nào.”
“Lần này hay rồi!”
Mấy trưởng lão nhìn nhau, nét mặt không được tốt lắm.
Nội bộ Đan Đỉnh Các luôn đấu đá rất gay gắt, năm xưa Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân được Mục Đông dẫn vào Đan Đỉnh Các, hai người có quan hệ rất tốt với Mục Đông. Sau khi cả hai rời khỏi Đan Đỉnh Các không lâu, tổ gia gia của Mục Đông mất tích, tuy y có thiên phú nhưng tuổi tác còn quá nhỏ, không cách nào phục chúng. Mục Đông không chịu được xa lánh nên đã rời khỏi Đan Đỉnh Các.
“Ta đã nói rồi mà, đừng làm quá đáng, khi đó từng có người từ tinh vực cao cấp đến tìm Mục Đông.”
Thảo Đan Môn muốn tạo quan hệ tốt với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nên từng phái người đến tìm Mục Đông, muốn đón y đi đến tinh vực cấp bảy. Tuy nhiên khi Thảo Đan Môn đến thì Mục Đông đã rời đi rồi, lúc đó Đan Đỉnh Các rất vất vả tìm cách che giấu chuyện này.
Vả lại chưa chắc hai người kia chính là Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, mà dù đúng là họ đi chăng nữa, với tu vi của cả hai hiện giờ, không chắc còn nhớ người năm xưa.
Nếu Mục Đông vẫn còn ở Đan Đỉnh Các thì bọn họ có thể nghĩ cách kết thân, giờ thì khác hoàn toàn, chỉ mong hai người kia sẽ không ra mặt cho Mục Đông.
***
Lần thứ hai bước vào Vạn Phương Cốc, Giang Thiếu Bạch có cảm giác đắc ý áo gấm về quê. Khi xưa bọn họ cho rằng tiểu bí cảnh cực kỳ rộng lớn, bây giờ lại thấy quá nhỏ. Diệp Đình Vân nhanh chóng tìm được vị trí lão thụ yêu.
Ông ta vừa nhìn thấy cậu, lập tức mừng rỡ hô lên: “Thiếu chủ đã trở lại!”
Diệp Đình Vân ngờ vực: “Thiếu chủ?”
“Thiếu chủ đã thức tỉnh huyết mạch tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ, đương nhiên là thiếu chủ của Mộc tộc ta.”
“Ra là vậy.”
Lão thụ yêu hào hứng nói: “Không ngờ huyết mạch của thiếu chủ đạt tới trình độ này, so với dòng chính Sinh Mệnh Cổ Thụ năm xưa không thua kém bao nhiêu.” Khi đó ông nhận ra huyết mạch tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ trong người Diệp Đình Vân, lúc ấy mặc dù huyết mạch thuần khiết nhưng lại không nhiều.
Diệp Đình Vân thầm nghĩ có lẽ huyết mạch của cậu không tồi, nhưng đạt đến trình độ bây giờ là nhờ có Bách Mạch Huyết Đan, cậu đã dùng mấy viên, mỗi lần dùng xong, cậu đều nhận ra huyết mạch trong người cải biến rất lớn.
“Thiếu chủ là kỳ tài thiên hạ, ngắn ngủi mấy trăm năm mà đã lên Tiên Hoàng, Mộc tộc ta có hy vọng hưng thịnh lại rồi.”
Giang Thiếu Bạch nghe vậy nghĩ bụng Mộc tộcd đã xuống dốc nhiều năm, tuy Đình Vân tiến giai Tiên Hoàng nhưng muốn dùng sức một mình cậu chấn hưng Mộc tộc là chuyện không có khả năng.
Diệp Đình Vân cười khổ: “Tiền bối nói đùa, Đình Vân không gánh vác nổi chức trách lớn như vậy đâu.”
Cậu thầm thở dài trong lòng, mặc dù trong người cậu có một phần huyết mạch Mộc tộc, thế nhưng cậu lại cho rằng bản thân là Nhân tộc, cậu không có hứng thú chấn hưng Mộc tộc chút nào, có điều nếu gặp được Mộc tộc khai linh trí thì cậu có thể chỉ bảo một chút.
Lão thụ yêu kích động nói: “Thiếu chủ quá khiêm tốn.”
Cậu nói tiếp: “Tiền bối, lần này ta đến để giúp ông thoát khỏi khốn cảnh này.”
Ông khó khăn nói: “Ta bị kẹt ở đây nhiều năm, bản thể tương liên cùng bí cảnh, khó mà thoát ra.”
“Không vấn đề gì, ta có thể luyện hóa toàn bộ bí cảnh.”
“Vậy đa tạ thiếu chủ.”
Giang Thiếu Bạch đứng một bên nhìn chằm chằm lão thụ yêu, từ đầu đến cuối ông chỉ kích động nhìn Diệp Đình Vân, hoàn toàn không đếm xỉa đến hắn.
Hắn thầm trợn mắt, đúng là Đình Vân ất lợi hại đó, nhưng hắn cũng là tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng mà, còn là đan sư cấp tám, là nhân vật nổi đình nổi đám tại Tiên giới đó, thế mà lão thụ yêu lại coi hắn như không khí, tầm mắt kém quá.
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, lười so đo với một ông lão bị kẹt trong bí cảnh mấy vạn năm.
Hết chương 489