Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 490

Edit: OnlyU

Ngao Dạ chờ bên ngoài, y nhìn về phía bí cảnh, lười biếng ngáp dài một cái: “Thiếu Bạch đang lề mề cái gì vậy, không có chút động tĩnh.”

“Kiên nhẫn chút đi.” Lạc Kỳ lên tiếng.

Ngao Dạ quay đầu nhìn thoáng qua: “Thực lực tu sĩ tinh vực cấp sáu không cao, thế mà lá gan lớn lắm.” Y vừa đuổi một đám đi thì lại có đám khác tới, cả đám lén lút quan sát bọn họ, vài người còn xoi mói bình phẩm.

Tu sĩ Tiên Tôn tại tinh vực cấp chín thấy Ngao Dạ đều cung cung kính kính, vậy mà Hư Tiên ở đây cho rằng y không nghe được, cái gì cũng dám nói.

“Đám người này phiền quá, hay là ăn hết đi.”

Lạc Kỳ phát cáu: “Không được ăn bậy.”

“A Kỳ, ngươi thật là, tới đây là cấm cái này cản cái kia.”

Anh thở dài: “Thực lực bọn họ yếu lắm, có ăn cũng chẳng tác dụng gì.”

Ngao Dạ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Nói có lý.”

Lạc Kỳ nhìn về hướng bí cảnh: “Nguyên khí bắt đầu ít đi, chắc là đang luyện hóa bí cảnh.”

Ngao Dạ nghiêng đầu: “Tốc độ luyện hóa chậm quá, dựa theo tốc độ này thì phải chậm chạp khi nào mới xong đây?”

“Trong bí cảnh có một tu sĩ Tiên Tôn, có lẽ người luyện hóa bí cảnh là ông ta.” Đối phương chỉ có tu vi Tiên Tôn, muốn luyện hóa bí cảnh hơi khó.

Ngao Dạ chống cằm nói: “Tu sĩ Mộc tộc à?” Y hít mũi một cái rồi nói tiếp: “Hình như là tộc cây Thiên Nguyên Đạo.”

“Tộc cây Thiên Nguyên Đạo?” Lạc Kỳ hỏi lại

Y khẽ gật đầu: “Chắc không sai đâu. Tộc cây Thiên Nguyên Đạo sẽ mọc ra đạo quả, quả này có dược hiệu cực tốt, là vật mà các tộc luôn tranh giành nhau. So với đạo quả thì thụ tâm của cây càng quý giá hơn, nếu luyện chế cả cây sẽ ra đan dược giúp tu sĩ Tiên Hoàng tinh tiến tu vi cực nhanh.”

“Nhưng mà làm vậy… chỉ thấy cái lợi trước mắt.”

“Đúng vậy.”

Lạc Kỳ nhíu mày, nếu giữ gìn cây Thiên Nguyên Đạo thì sẽ liên tục có đạo quả, nhưng nếu dùng thụ tâm thì cây sẽ chết.

Ngao Dạ nói tiếp: “Năm xưa tộc cây Thiên Nguyên Đạo đối mặt tai họa ngập đầu, là tu sĩ tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ ra mặt giải vây, về sau tộc cây Thiên Nguyên Đạo cực kỳ trung thành với tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ.”

Lạc Kỳ hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau này tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ xuống dốc, đương nhiên tộc cây Thiên Nguyên Đạo không thể may mắn thoát khỏi, nghe nói bọn họ đã diệt tuyệt, đối phương còn sống sót có lẽ vì luôn trốn trong bí cảnh.”

“Có lẽ vậy.”

Bí cảnh khiến tu sĩ Mộc tộc bị kẹt bên trong, xét phương diện nào đó là đang che giấu khí tức đối phương. Nếu không nhờ vậy thì không chừng ông đã bị cho vào nồi từ lâu rồi.

Những năm qua, điều kiện tu luyện tại Tiên giới càng lúc càng tệ, các loại thiên tài địa bảo càng ngày càng ít, một khi cây Thiên Nguyên Đạo xuất hiện, các tu sĩ Tiên Hoàng sẽ không nhịn được.

Ngao Dạ lười biếng ngáp một cái, thời gian qua y ăn theo Lạc Kỳ cọ được không ít đan dược tinh tiến tu vi, vậy nên y không quá khát khao cây Thiên Nguyên Đạo.

Lạc Kỳ và Ngao Dạ đợi bên ngoài bí cảnh, thỉnh thoảng có người đến lén lút quan sát hai ngươi. Ngao Dạ không kiên nhẫn phóng uy áp khiến đối phương kinh hãi thối lui. Thời gian trôi qua rất nhanh, cứ thế hơn một năm trôi qua.

“Có người đến.” Lạc Kỳ lên tiếng.

Ngao Dạ không nhịn được nói: “Ngày nào cũng có người tới.”

“Hình như thực lực người này khá cao.”

Y liếc mắt: “Thằng chột làm vua xứ mù, chẳng giỏi giang hơn ai.”

Lạc Kỳ: “Là tu sĩ Tiên Tôn. Tinh vực cấp sáu này có khá ít Tiên Tôn.”

Ngao Dạ nhìn nét mặt anh, thầm nghĩ Tiên Tôn thì sao chứ, bốn Tiên Hoàng bọn họ ở đây mà Lạc Kỳ lại vì một Tiên Tôn mà chuyện bé xé ra to, thật không hiểu nổi.

“Tiên Tôn mà thôi, A Kỳ, chẳng lẽ ngươi thấy Tiên Tôn còn chưa nhiều sao?” Ngao Dạ khó hiểu.

Lạc Kỳ lại nghĩ tinh vực cấp tám hoặc cấp chín mới gặp nhiều Tiên Tôn, còn đây là tinh vực cấp sáu mà, bình thường bọn họ chỉ thấy Hư Tiên hoặc Tiên Vương, hiện tại bỗng xuất hiện Tiên Tôn, không kỳ lạ sao.

“Xem tư thế người này khá kiêu ngạo.” Ngao Dạ lắc đầu nói.

Lạc Kỳ cười cười, trong mắt Ngao Dạ thì Tiên Tôn chẳng đáng chú ý, có điều đây là tinh vực cấp sáu, Tiên Tôn chính là người có lực chiến cao nhất.

Cung Nghĩa Tiên Tôn dẫn theo một số tu sĩ đáp xuống gần khu vực Ngao Dạ đang ở. Hắn vừa nhìn thấy Lạc Kỳ và Ngao Dạ, sắc mặt lập tức đại biến, cung cung kính kính tiến lên nói: “Cung Nghĩa bái kiến Ngao tiền bối và Lạc tiền bối.”

Ngao Dạ lười biếng liếc mắt nhìn đối phương, không nói gì.

Lạc Kỳ đành lên tiếng: “Ngươi biết chúng ta?”

“Các vị tiền bối danh tiếng lẫy lừng tại Tiên giới, vãn bối có nghe thấy.” Cung Nghĩa hồi hộp nói.

“Ngươi không phải người ở tinh vực cấp sáu đúng không?”

Hắn gật đầu đáp: “Vâng, vãn bối đến từ tinh vực cấp bảy.”

Lạc Kỳ nghiêng đầu: “Tinh vực cấp bảy à.” Thanh danh của bọn họ đã truyền đến tinh vực cấp bảy rồi sao?

“Không biết vì sao hai vị tiền bối lại đến đây?” Cung Nghĩa cẩn thận hỏi.

Hắn đến từ tinh vực cấp bảy, thường đến đây thu thập vài loại đặc sản, lần này tình cờ nghe nói về Vạn Phương Cốc bèn đến xem sao. Cư dân tinh vực cấp sáu không có kiến thức, tưởng nhóm Ngao Dạ chỉ có tu vi Tiên Tôn, còn hoài nghi Vạn Phương Cốc có bảo vật xuất thế. Cung Nghĩa nghe thế tưởng thật bèn đến chia một miếng bánh, đến nơi mới phát hiện làm gì có Tiên Tôn, rõ ràng là Tiên Hoàng.

Ngao Dạ mất kiên nhẫn nói: “Ta muốn tới thì tới, cần ngươi quản hả? Ngươi đi chỗ khác chơi đi.”

Cung Nghĩa cười cười xấu hổ: “Vâng vâng vâng, tại hạ cáo lui.”

Vài Tiên Vương đi theo Cung Nghĩa nhìn nhau, không dám nói tiếng nào. Cung Nghĩa thấy Ngao Dạ mất kiên nhẫn, đành phải thối lui trước.

“Tiền bối, bọn họ là Tiên Hoàng hả?” Đi ra xa Vạn Phương Cốc rồi, các Tiên Vương mới dám lên tiếng hỏi.

Cung Nghĩa gật đầu: “Đúng là Tiên Hoàng.”

“Sao Tiên Hoàng cường giả lại tới đây?”

Cung Nghĩa nghĩ bụng làm sao hắn biết được, có điều Ngao Dạ và Lạc Kỳ ở đây thì chắc chắn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cũng ở đây, bọn họ là hai đan sư cấp tám đó, chính là đại hồng nhân Tiên giới hiện giờ. Cung Nghĩa không ngờ hắn có thể tình cờ gặp được đại nhân vật hiếm gặp như vậy. Đáng tiếc Ngao Dạ tính tình nóng nảy, không dễ tiếp xúc.

Cung Nghĩa trò chuyện vài câu với các Tiên Vương mới biết được năm xưa Giang Thiếu Bạch và Giang Thiếu Bạch từng lăn lộn tại tinh vực cấp sáu một thời gian, còn từng đi vào Vạn Phương Cốc.

Hắn cảm thấy rất khó tin, hiện tại hai người cực kỳ nổi tiếng tại Tiên giới, hắn thường nghe kể hai người gặp được cơ duyên nghịch thiên thế nào, có quan hệ với Long tộc ra sao, không ngờ hơn ngàn năm trước, cả hai chỉ là tu sĩ bình thường lăn lộn tại tinh vực cấp sáu này.

Tin tức Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân trở thành đan sư cấp tám, đồng thời tiến giai Tiên Hoàng nhanh chóng lan truyền toàn bộ tinh vực cấp sáu, mọi người bàn tán xôn xao, không ít thế lực nghĩ cách kết giao.

Đáng tiếc năm xưa hai người hành xử khiêm tốn, cũng ít thân thiết với người khác.

Lúc này Đan Đỉnh Các bị mọi người chú ý, dù sao năm xưa Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân là khách khanh trưởng lão của bọn họ, còn dựa vào Đan Đỉnh Các mới đến được tinh vực cấp bảy. Chẳng qua tiểu trưởng lão dẫn hai người vào tông môn đã rời khỏi Đan Đỉnh Các từ lâu, hiện tại không dễ đoán thái độ của cả hai đối với Đan Đỉnh Các.

Vừa là tu sĩ Tiên Hoàng, vừa là đan sư cấp tám, tùy tiện ban phát chút đồ vật đã có thể nâng đỡ những người ở đây trở thành thế lực lớn.

Đan Đỉnh Các rất nhanh xác định được Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã vào Vạn Phương Cốc, đồng thời cả hai đều trở thành luyện đan sư cấp tám, trong thời gian ngắn, tất cả bọn họ đều bàn tán về hai nhân vật này.

“Đan sư cấp tám đó, rốt cuộc lợi hại đến cỡ nào nhỉ?”

“Đan sư cấp tám là đan sư đứng đầu tinh vực cấp tám đó.”

“Mắt nhìn người của tiểu trưởng lão siêu đỉnh, nhìn trúng ngay chóc nhân tài.”

“Người ta còn là Tiên Hoàng, Tiên Tôn từ tinh vực cấp bảy tình cờ đến đây lại dám vênh vang đắc ý, đối phương là Tiên Hoàng đó!”

“Hai vị tiền bối đã là Tiên Hoàng, sao còn đi vào Vạn Phương Cốc làm gì? Chẳng lẽ trong đó có đồ gì quý giá sao?”

“Tâm tư tu sĩ Tiên Hoàng, ai mà biết được chứ?”

“Ngươi nói xem, rốt cuộc các trưởng lão nghĩ gì vậy? Hiếm hoi lắm mới có tu sĩ Tiên Hoàng giá lâm, sao không đi kết thân?”

“Trước kia họ là người của phe tiểu trưởng lão, mà tiểu trưởng lão đã bị ép rời khỏi Đan Đỉnh Các, lúc này sáp lại làm thân, khiến người ta biết chuyện cũ, chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?”

“Cũng đúng, nếu còn tiểu trưởng lão ở đây thì dễ nói chuyện rồi. Ta nghe nói năm xưa hai vị tiền bối rất thân thiết với tiểu trưởng lão.”

Mấy đệ tử Đan Đỉnh Các càng nói càng hăng, lúc này một trưởng lão cao cấp đi ra, bọn họ đang bàn tán khí thế ngất trời lập tức im lặng như gà.

***

Dưới sự hỗ trợ của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, lão thụ yêu mất năm năm luyện hóa hoàn toàn bí cảnh.

Cuối cùng Giang Thiếu Bạch biết được lão thụ yêu tên là Mộc Nghiệp, khi Mộc tộc gặp biến cố, ông trốn vào tiểu bí cảnh dưỡng thương, kết quả không hiểu sao bị kẹt bên trong đến mấy chục vạn năm. Cây Thiên Nguyên Đạo trưởng thành cần linh lực khổng lồ, linh lực trong tiểu bí cảnh căn bản không đủ để Mộc Nghiệp trưởng thành, nhiều năm như vậy, đến tu vi Tiên Tôn đã là cực hạn.

Ngao Dạ và Lạc Kỳ đợi bên ngoài bí cảnh rất lâu, cuối cùng cũng thấy người ra.

“Rốt cuộc các ngươi ra rồi.” Ngao Dạ nhìn thấy Giang Thiếu Bạch, y thở phào một hơi.

Hắn cười cười hỏi: “Chờ đến sốt ruột hả?”

Y khẽ gật đầu: “Có một chút, ngươi không biết đâu, dạo này rất nhiều người tới tìm ta.”

Giang Thiếu Bạch khó hiểu: “Nhiều người tìm ngươi?”

“Ừ, đuổi không đi, A Kỳ lại không cho ta giết người.”

Hắn nghe vậy cong khóe miệng cười nhẹ, đại khái hiểu rõ suy nghĩ của những người kia. Tại Tiên giới này thực lực vi tôn, tinh vực cấp sáu xuất hiện một tu sĩ lợi hại như vậy đương nhiên sẽ có người muốn tiếp xúc, kết giao làm quen, nếu may mắn được nhìn trúng sẽ một bước lên trời.

Ngao Dạ nhìn ông lão đứng cạnh Diệp Đình Vân hỏi: “Là ổng đó hả, cứu được rồi?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”

Mộc Nghiệp nhận định Diệp Đình Vân là thiếu chủ, muốn đi theo cậu làm tùy tùng, hắn đành phải chiều ý đối phương. Tuy lão thụ yêu chỉ có tu vi Tiên Tôn nhưng lại là bậc lão niên, biết vài bí mật xưa của Mộc tộc, xét phương diện nào đó có thể xem ông là quyển từ điển sống. Có một người như vậy đi cùng không phải là chuyện xấu.

Ngao Dạ hỏi Giang Thiếu Bạch: “Cuối cùng đã luyện hóa xong toàn bộ bí cảnh, chúng ta có thể đi được chưa?”

“Được rồi.”

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

Giang Thiếu Bạch quay đầu nhìn Mộc Nghiệp một lúc rồi nói: “Đến tinh vực Viêm Hoàng.”

Ngao Dạ gật gù: “Cũng tốt, chúng ta đã khám phá hai tinh vực cấp chín trong tổng số bốn tinh vực, còn lại hai nơi, nên dành thời gian khám phá luôn.”

Giang Thiếu Bạch liếc mắt, hắn muốn đến tinh vực Viêm Hoàng vì Mộc Nghiệp nói tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ có để lại cơ duyên cho con cháu đời sau ngay tại tinh vực Viêm Hoàng.

Mộc Nghiệp cau mày nhìn Ngao Dạ: “Là Long tộc?”

“Đúng, ta là Long tộc.”

Ông cảm thán: “Long tộc còn hưng thịnh, vậy mà Mộc tộc đã suy tàn rồi.”

Giang Thiếu Bạch nhìn Mộc Nghiệp, rất sợ ông nói thẳng trước mặt Ngao Dạ chuyện Mộc tộc từng xem long, phượng là thức ăn khi còn hưng thịnh.

Ngao Dạ liếc nhìn Mộc Nghiệp, sau đó đến gần thì thầm với Giang Thiếu Bạch: “Đầu óc ổng không bình thường hả?”

Hắn gật đầu: “Ừ, ổng bị nhốt trong tiểu bí cảnh quá lâu, đầu óc không được bình thường.”

“Ta hiểu, nếu ta bị nhốt một chỗ mấy chục vạn năm chắc đã phát điên từ lâu rồi.”

Mộc Nghiệp hơi bất mãn nhìn Giang Thiếu Bạch nhưng không phản bác. Hắn tiến giai hậu kỳ Tiên Hoàng trong thời gian ngắn, lão thụ yêu đã công nhận thực lực hắn, chẳng qua trong lòng luôn nhớ đến vinh quang Mộc tộc năm xưa, không chịu thừa nhận mà thôi.

Ngao Dạ hỏi: “Vậy khi nào chúng ta lên đường?”

“Không vội, đã đến đây rồi, ở lại chơi một thời gian.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ hiếm hoi lắm mới về chốn cũ một chuyến, hắn muốn thăm bạn bè cũ, lần này rời đi không chừng rất lâu sẽ không quay lại.

Ngao Dạ gật đầu: “Được thôi, chúng ta đến tửu lâu nào đó ăn một bữa cơm đi, không biết ở tay nghề linh trù sư ở đây thế nào.”

Ngao Dạ đợi bên ngoài bí cảnh đã lâu, không được ăn nhiều món ngon, vừa nhắc đến bỗng thấy thèm.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Vậy đi thôi.”

Người quen cũ của hắn ở đây không nhiều, chủ yếu là vài người bạn ở tộc Cổ Hùng, ngoài ra chỉ có tiểu trưởng lão Mục Đông của Đan Đỉnh Các.

Bọn họ đến một tửu lâu, Giang Thiếu Bạch ngồi một lúc mới biết được tộc Cổ Hùng vẫn như xưa, trông coi một khu vực nhỏ, thế lực không bành trướng cũng không thu nhỏ, so với bọn họ thì Đan Đỉnh Các thay đổi rất nhiều.

Tổ gia gia của Mục Đông đã qua đời khi đi thăm dò bí cảnh, Mục Đông mất chỗ dựa đành phải rời khỏi Đan Đỉnh Các.

Mấy trăm năm qua, Đan Đỉnh Các nội đấu nghiêm trọng, so với năm xưa đã suy yếu hơn vài phần. Các thế lực hưng suy là chuyện thường, Giang Thiếu Bạch không hiểu rõ chuyện xưa của Đan Đỉnh Các, không muốn tùy tiện nhúng tay vào.

Ban đầu hắn định đến thăm Đan Đỉnh Các, có điều Mục Đông đã rời khỏi đó thì không cần nữa.

Hết chương 490
Bình Luận (0)
Comment