Tất cả mọi người nghe tin người lên đấu với Bạch Thanh Xuân là ma đầu trâu thì ai ai cũng bàn tán sâu sắc.
"Bọn bàn tán: là ma đầu trâu đấy"
"Nghe tin là ma đầu trâu cũng là đứng hạng thứ tư trong giới ma đạo, không biết sư phụ có đấu nổi không?"
"Ngươi nói vậy là xem thường sư phụ đấy"
"Ta không có, ta chỉ sợ thôi"
"Thôi các ngươi im đi, xem bọn họ đấu kìa"
"Hi vọng sư phụ sẽ thắng"
"Hỏa Nhi: sau người có dám đấu không?"
Bạch Thanh Xuân bước lên nhưng bị Hàn Mạc Băng nắm lại.
"Hàn Mạc Băng: vậy ổn không?"
"Bạch Thanh Xuân: trời ơi! nhân vật phụ như ta lại được nhân vật chính lo lắng, đúng là ngại quá đi ( suy nghĩ)"
"Àà, ta sẽ làm được, ngươi yên tâm"
Bạch Thanh Xuân rút tay Mạc Băng ra, bước lên.
"Bạch Thanh Xuân: nếu được đấu top bốn trong ma đạo thì không có gì bằng"
"Ma đầu trâu: xin thất lễ ( nắm chặt tay cung kính)"
"Bạch Thanh Xuân: các ngươi lên núi cho ta đập phá như vậy....giờ cũng đâu cần vô lễ hay không vô lễ."
Bạch Thanh Xuân đứng trước ma đầu trâu, bầu không khí xung quanh rất là căng thẳng.
"Ma đầu trâu: xin thất lễ"
Ma đầu trâu chạy thẳng tới Bạch Thanh Xuân dùng tay đánh thật mạnh Bạch Thanh Xuân nhưng hắn né được. Một cú đấm của tên ma đầu trâu đó đã làm cho mặt đất nứt.
"Bạch Thanh Xuân: má ơi, nứt mặt đất luôn"
"Hên là né kịp chứ không thì....."
Ma đầu trâu liền tiến thẳng đánh tiếp. Bạch Thanh Xuân dùng bàn tay đánh vô lưng của ma đầu trâu, khiến cho ma đầu trâu ngã quỵ.
"Hỏa Nhi: mới có hứng một cú thôi mà đã quỵ xuống đúng là đồ vô dụng"
"Mau đứng dậy cho ta"
Tên ma đầu trâu nghe vậy liền đứng dậy tiến thẳng lao vào đánh thẳng Bạch Thanh Xuân dùng hai bàn tay đánh liên tục nhưng Bạch Thanh Xuân vẫn né được. Bạch Thanh Xuân luồng vào phía sau ma đầu trâu đánh liên tục vào lưng ma đầu trâu. Khiến cho hắn ngã quỵ bất tỉnh.
"Hỏa Nhi: ngươi mau đứng dậy cho ta"
"Nếu không đừng trách ta vô tình"
"Bạch Thanh Xuân: nếu ngươi muốn dạy dỗ thuộc hạ của mình thì về nhà mà dạy"
Hỏa Nhi vô cùng tức giận nhưng lại cười nham.
"Hỏa Nhi: xin chúc mừng người, mới có bàn một mà đã thắng đúng là tai nghe không bằng mắt thấy."
"Nhưng mới có vòng đầu, còn hai trận nữa mà"
"Bọn bàn tán: nhà ngươi im đi, dù sao cũng thua nên cút đi"
"Đúng vậy, cút đi"
"Mọi người ơi cỗ vũ sư phụ nữa đi"
"Sư phụ muôn năm"
"Sư phụ tất thắng"
"Hỏa Nhi: ( nghiến răng) Bạch Thanh Xuân người đây không lẽ muốn đấu luôn cả ba trận"
"Bạch Thanh Xuân: nhìn xinh đẹp vậy nhưng miệng mồm thì hết sức là lươn lẹo nhỉ"
"Haizzz, tội nghiệp Hàn Mạc Băng sau này có thê tử miệng mồm như vậy ( suy nghĩ, thở dài thở ngắn nhìn Mạc Băng)"
"Hàn Mạc Băng: sao hắn cứ quay sang nhìn mình thở dài như vậy"
"Không lẻ hắn định kêu mình lên đấu nhưng sợ thua nên mới thở dài như vậy"
"Hỏa Nhi: bên ta sẽ kêu ma đầu gai lên đấu"
"Bọn bàn tán: là ma đầu gai"
"Làm sao đây hết ma đầu trâu cấp bốn giờ tới ma đầu gai cấp ba"
"Ả me cơ hội sư phụ không đấu được vòng hai nên ả mới kêu ma đầu gai cấp ba"
"Thì bọn chúng là ma đầu mà cần gì công bằng"
Lúc này mọi người đang bàn tán rất là xôn xao.
"Bạch Thanh Xuân: giờ ta phải kêu ai đây"
"Ai ai cũng đều bị thương ( nhìn xung quanh), làm sao đây"
"Hỏa Nhi: à ta nói luôn trên người ma đầu gai này là có dính kịch độc"
"Kịch độc này không gây chết người nhưng nó sẽ gây tắc nghẽn pháp thuật lúc sử dụng được lúc thì thì không hahaha"
"Bọn bàn tán: vậy trả khác nào tự xá"
"Đúng rồi đang chiến đấu mà lỡ tắt nghẽn như vậy trả khác nào tìm chỗ chết như vậy"
"Bọn này đúng là thâm độc"
"Bạch Thanh Xuân: giờ ta phải làm sao đây ( suy nghĩ lo lắng)"
Bỗng có một âm thanh lên đòi thách đấu.
"Hỏa Nhi: ồ, tên nào to gan dám thách đấu với ma đầu gai"
Tiếng vọng sau lưng của Bạch Thanh Xuân phát lên.
"Hàn Mạc Băng: là ta"
"Bọn bàn tán: hắn là ai vậy?"
"Đúng rồi, sau hắn dám thách đấu"
"Không lẻ hắn rất mạnh"
"Nhìn vết thương của hắn kìa"
"nặng vậy cũng dám thách đấu, đúng là không biết lượng sức mạnh"
"Bạch Thanh Xuân: đúng rồi, dù sau hắn cũng là nhân vật chính mà ( suy nghĩ)"
"Dù sao có bị đánh bầm dập tới đâu thì khúc cuối hắn thưởng thụ hết mười hai mỹ nhân thôi ( suy nghĩ)"
"Hỏa Nhi: ồ, cho ta xin quý danh của ngươi có khi ngươi chết thì ta biết mà còn lập mộ cho ngươi"
"Bạch Thanh Xuân: ( bước lên trước mặt Mạc Băng) nếu có chết thì mộ mã sẽ do ta làm, có chết cũng là người của ta, dù linh hồn có lưu lạc ở đâu thì ta sẽ luôn tìm được hắn"
"Nên không cần ngươi bận tâm"
"Hỏa Nhi: ồ thì ra là vậy, coi như ta lo chuyện bao đồng vậy.
Mạc Băng nghe Bạch Thanh Xuân nói vậy liền cảm nhận tim đập còn mạnh hơn bình thường.
"Hàn Mạc Băng: rốt cuộc thì hắn đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho mình mà khiến cho tim mình đập mạnh như vậy ( suy nghĩ)"
"Chết tiệt, giờ phải tập trung cho trận đấu mới được"