Gì Chứ ! Xuyên Không Thành Vai Phản Diện

Chương 9

Hai năm sau....

Hai năm trôi qua rất nhanh, mấy chốc còn một tháng nữa mới đến hội thi săn đêm. Ở trong động Bạch Thanh Xuân cũng đã tu luyện xong.

"Bạch Thanh Xuân:aaaa ( la lớn), cuối cùng cũng xong"

"Trời ơi! đau lưng quá"

Bạch Thanh Xuân bước ra ngoài.

"Bạch Thanh Xuân: này đệ đệ thân yêu của ta ra chưa nhỉ"

Liễu Thanh Nhân vẫn ngồi tu luyện nghe tiếng Bạch Thanh Xuân kêu nhưng vẫn không trả lời.

"Liễu Thanh Nhân: đợi tí ta ra, ta sẽ chém ngươi ( thì thầm)"

"Bạch Thanh Xuân: hừm....không lẻ ra rồi, thôi kệ"

Bạch Thanh Xuân vừa quay mặt qua thì thấy Liên Đỗ cũng vừa chạy tới, trên người cũng nhiều vết thương.

"Bạch Thanh Xuân: này, con sao vậy"

"Sau trên người lại nhiều vết thương dữ vậy"

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Liên Đỗ: hiện giờ núi thanh bạch đang bị tộc ma đạo nhân thú bao vây""

"Hiện giờ có rất là nhiều đệ tử bị thương và đang chiến đấu, mong sư phụ xuống núi giải quyết"

"Bạch Thanh Xuân: vậy còn Bạch chủ đâu và Hàn Mạc Băng đâu"

"Liên Đỗ: dạ do ở dưới núi có cuộc gặp mặt cửa các bang chủ nên bạch chủ mới đi tham dự"

"Còn Hàn Mạc Băng đang chiến đấu ở sảnh suốt hai canh giờ, con nghĩ hắn sắp không chịu nổi"

"Bạch Thanh Xuân: đám ma đạo nhân thú này cũng nhân cơ hội dữ"

"Đi chúng ta lên sảnh"

"Liên Đỗ: dạ"

Bạch Thanh Xuân và Liên Đỗ chạy thật nhanh lên núi, trên đường cũng tiêu diệt vài tên nhân thú. Ở chỗ Mạc Băng vẫn tiếp túc chiến đấu.

"Hàn Mạc Băng: mấy tên này cứ tiêu diệt rồi lại thêm tên, đúng thật là phiền phức."

Bỗng sau lưng có một tên nhân thú cầm đao đang định chém thì Bạch Thanh Xuân cũng xuất hiện. Dùng cành cây bẻ trên đường đỡ con đao đó.

"Bạch Thanh Xuân: ô chao! Sau hai năm không gặp ngươi cũng mạnh dữ"

"Hàn Mạc Băng: ngươi cũng vậy"

Hai người hợp sức giết chết tụi nhân thú nhưng bọn chúng ngày càng đông.

"Bạch Thanh Xuân: chết tiệt, cứ tiêu diệt một nửa thì cả đám khác liền xuất hiện"

"Đúng rồi, kẻ cầm đầu bọn này là nữ nhân xinh đẹp tên Hỏa Nhi sau này sẽ là một trong mười hai mỹ nhân của tên Hàn Mạc Băng này (suy nghĩ)"

"Không biết ả đâu rồi"

"Con ả Hỏa Nhi đâu ra đây cho ta, ta biết ngươi đang ở đâu ( tự nhiên la hét)"

"Hàn Mạc Băng: này Hỏa Nhi là ai sau ngươi lại hét lên như vậy"

"Bạch Thanh Xuân: Hỏa Nhi là người xinh đẹp nhưng có điều ngạo mạn ( nói nhỏ)"

Bỗng trên trời xuất hiện một người phụ nữ từ từ đáp xuống. Bọn nhân tộc liền ở sau lưng của người phụ nữ đó.

"Hỏa Nhi: hashaha....là kẻ nào biết được danh tính của ta"

"Bạch Thanh Xuân: wow, mặc dù tình tiết này đều do ta ghi nhưng tại sao, ả ta lại xinh đẹp như vậy"

"Hàn Mạc Băng: ngươi có phúc ghê ( suy nghĩ, quay sang nhìn Mạc Băng)"

"Hàn Mạc Băng: sau hắn lại quay nhìn mình bằng khuôn mặt đó ( nghĩ thầm)"

"Hỏa Nhi: ngươi có phải là Bạch Thanh Xuân là bạch chủ đời thứ hai đúng không?"

"Bạch Thanh Xuân: ồ, ta cũng nổi tiếng dữ"

Hỏa Nhi bước lên một bước, cúi đầu xuống.

"Hỏa Nhi: thật ra là tại hạ đã nghe danh người từ lâu không chỉ điển trai, võ thuật cũng rất giỏi"

"Nay gặp trước mặt đúng thật là vinh dự"

"Bạch Thanh Xuân: nếu là thâm mộ thì tại sao lại kéo đám nhân tộc lên đây để gây sát thương"

"Hỏa Nhi: chuyện đó thì...do ta nghe người huấn luyện đám này là do Bạch Thanh Xuân người chỉ dạy"

"Nên muốn thử võ công xem sao....nhưng( cười nham), xem ra thì....yếu như sên hahaha"

"Chắc Bạch Thanh Xuân đây cũng như vậy quá"

"Hàn Mạc Băng: ngươi câm miệng lại cho ta ( hét to)"

"Ngươi biết gì về hắn mà nói"

"Hỏa Nhi: vậy ngươi hiểu rõ hắn sau"

Hàn Mạc Băng tức giận bước lên định đánh Hỏa Nhi nhưng bị Bạch Thanh Xuân ngăn lại.

"Hàn Mạc Băng: sao ngươi lại ngăn ta"

"Ả đó đang phỉ bán ngươi đấy"

"Bạch Thanh Xuân: ta biết, nhưng ta có cách"

"Hỏa Nhi: người nhìn trông rất bình thường nhưng sao ta lại cảm nhận hắn có chút âm mưu nào đó ( suy nghĩ)"

"Bạch Thanh Xuân: nếu như ngươi xem thường tất cả mọi người thì....ta có ý này"

"Hỏa Nhi: sau tại hạ dám xem thường được, chỉ là muốn thử thôi"

"Nhưng nếu như Bạch Thanh Xuân người đây nói có ý gì thì ta sẽ nghe theo vậy"

"Bạch Thanh Xuân: tốt....( đưa ba ngon tay lên), chúng ta sẽ thi ba vòng đấu với nhau"

"Nếu như bên ngươi thắng thì ta sẽ làm theo mọi thứ yêu cầu của ngươi"

Còn nếu như ta thắng thì ngươi lập tức phải rời khỏi đây với đám nhân tộc kia"

"Hỏa Nhi: ồ, coi bộ cũng nghe hay"

"Liên Đỗ: vậy có được không?"

"Đám đệ tử bọn họ ai cũng đều bị thương cả"

"Bạch Thanh Xuân: ai nói ta sẽ cử đám đệ tử đó"

"Hàn Mạc Băng: không lẻ, ngươi muốn lên đánh"

"Bạch Thanh Xuân: hừm"

"Hàn Mạc Băng: không được, ngươi vừa bế quan, sức còn yếu sau mà đánh"

"Bạch Thanh Xuân: không sao! vì núi thanh bạch này ta sẽ ( quay nhìn Mạc Băng), cố gắng để bảo vệ mọi người"

Hàn Mạc Băng nghe câu nói của Bạch Thanh Xuân liền cảm thấy trong người có gì đó, giống như tim sắp văng ra vậy.

"Hàn Mạc Băng: sau tim ta lại đập nhanh vậy, không lẻ do đánh đám yêu nhân nãy giờ nên sinh ra mệt sau ( nghĩ thầm)"

"Hỏa Nhi: vậy ta quyết định như vậy đi"

"Vậy xin hỏi bên kia muốn ai lên đâu trước"

"Bạch Thanh Xuân: ta sẽ lên đấu trước"

"Hỏa Nhi: được, vậy bên ta sẽ cử ma đầu trâu.

Bình Luận (0)
Comment