Gì Chứ ! Xuyên Không Thành Vai Phản Diện "Đam Mỹ"

Chương 1 - Cốt Truyện

Cốt truyện tác giả A Bạch viết tiểu thuyết có tên “Sự trở lại của ác ma”.

Gồm hai nhân vật chính: Bạch Thanh Xuân và Hàn Mạc Băng từ nhỏ đã sống chung ở núi Bạch Thiên, do Hàn Mạc Băng là con nuôi của bạch chủ Bạch Thiên Quang nên cậu bị những người hầu hoặc mẹ của Bạch Thanh Xuân Liên Hoa Nghi ghét.

Bạch chủ vừa nhận nuôi Hàn Mạc Băng không bao lâu thì cũng qua đời nên không ai chống lưng cho Hàn Mạc Băng hay chăm sóc cho cậu nữa. Năm Bạch Thanh Xuân mười tám tuổi lên làm bạch chủ đời kế tiếp. Hắn thu nhận nhiều đệ tử để rèn luyện võ công để chiến đấu chống lại những con quỷ tàn sát người dân vô tội trong làng. Còn Hàn Mạc Băng từ nhỏ đã bị đánh đập không cho luyện võ công, pháp thuật nên hắn đành phải học lén lút trong khi dọn dẹp.

Vào ngày đấu võ công Bạch Thanh Xuân muốn hại Hàn Mạc Băng nên đã cử Hàn Mạc Băng lên đấu với bang chủ Giang Trần núi Hổ Liên Kì nhưng Bạch Thanh Xuân không ngờ là Hàn Mạc Băng có võ công lên đánh thắng ban chủ Giang Trần và được các bang khác chú ý khen ngợi. Bạch Thanh Xuân lúc này rất tức giận cho đám người hầu lôi đánh đập Hàn Mạc Băng, do cậu hiền lành nên không đánh trả. Bạch Thanh Xuân có một đệ tử tên Liên Đỗ vừa kêu ngạo lại đánh đập người khác nhưng lại là nhân tài được Bạch Thanh Xuân chú ý.

Tên Liên Đỗ cũng từ lâu không ưa gì Hàn Mạc Băng nên hắn thường đánh và lăn mạ Hàn Mạc Băng ở nhà kho “Ngươi chết đi, sống chi cho đất!”.

Hàn Mạc Băng không hiểu tại sao bạch chủ đời đầu lại nhận nuôi cậu vì trong mắt của mọi người cậu chỉ là đứa con hoang mà thôi.

Liên Đỗ vừa đạp lên bụng Hàn Mạc Băng vừa nói “Bạch Chủ thời đó chắc có vấn đề nên mới nhận nuôi đứa con hoang như ngươi!”.

Hàn Mạc Băng tức giận khi nghe tên Liên Đỗ nói xấu về bạch chủ người cậu coi như là người cha thứ hai của cậu. Cậu không thể nhịn được quay qua chưởng lên chân hắn ta rồi đứng lên đá hắn bay văng vô tường “Đúng! ta là đứa con hoang đấy, còn ngươi như một con chó tối ngày liếm giày cho chủ nhân ngươi”.

Liên Đỗ bị đánh văng vô tường ọc máu, hắn đứng dậy chạy đi méc Bạch Thanh Xuân, lúc này Bạch Thanh Xuân rất là tức giận khi nghe tin Hàn Mạc Băng phản kháng hắn liền dắt nhiều người hầu tới nhà kho “Người đâu! mau lôi tên phản bội này ra xử chết cho ta!”.

Hàn Mạc Băng kinh ngạc khi bị xử chết buộc tội là tên phản bội “Ta không có làm gì cả tại sao lại nói ta phản bội”.

Bạch Thanh Xuân cười khinh “không làm gì?...hahaha...ngươi lén lút luyện võ công như vậy, không phải coi là kẻ phản bội...vậy, gọi là gì?”.

Hàn Mạc Băng nghe vậy chỉ cười nhưng sau nụ cười đó lại là nổi đau to lớn, cậu rơi những giọt nước mắt “Đáng lẻ ta không nên ở lại nơi này…phải rời khỏi đây mới đúng”.

Bạch Thanh Xuân cười to “Nếu như ngươi biết như vậy là tốt”.

Hàn Mạc Băng rất là suy sụp tinh thần chỉ đứng yên không nói gì nữa dù có nói thì chuyện cũng không thể quay lại. Giờ cậu chỉ ước mình về lại quá khứ để tránh mặt bạch chủ đời đầu để sau này không còn ai đau khổ thêm nữa.

Bạch Thanh Xuân có thể biết được Hàn Mạc Băng đang nghĩ gì qua nét mặt đó, hắn nhếch môi cười “Hay để ta giúp ngươi nhé”. Hắn cho người lôi Hàn Mạc Băng đến núi quỷ lửa, một ngọn núi ngập tràn biển lửa và tro cốt của những tên xấu số.

Núi quỷ lửa là nơi không thể đem đi đùa giỡn, có số người nghe đồn những người chết ở đó thường sẽ thành lệ quỷ đi hạ sát người đã giết mình.

Bạch Thanh Xuân nhìn nét mặt của đám người hầu sợ sệt “sao các ngươi sợ à?”.

Đám nô tài biết Hàn Mạc Băng vô tội vì bị xếp vào kẻ phản bội nhưng vẫn phải tuân theo lệnh của Bạch Thanh Xuân đành lôi Hàn Mạc Băng đến núi quỷ lửa.

Đám nô tài lôi Hàn Mạc Băng đến núi quỷ lửa một cách đáng thương, vết thương bị tên Liên Đỗ đánh ngay bụng đã chảy máu, trên đường lôi Hàn Mạc Băng không hề có chút chống cự khuôn mặt vô hồn không thiết sống nữa.

Bạch Thanh Xuân nhìn xuống dưới thấy xung quanh bao trùm là lửa, hắn cười trong niềm khao khát bấy lâu nay của hắn “Đây là lựa chọn của ta dành tặng cho ngươi...hahaha...ngươi vui chứ...nhìn xem”.

Những ngọn lửa đang nổi bọt lên giống như chúng đang đợi thêm một tên xấu số nào đó.

Hàn Mạc Băng không nói gì, cứ nhìn phía dưới, làm cho tên Bạch Thanh Xuân tức giận đá một phát “Ngu xuẩn! lời của ta ngươi cũng dám phớt lời”.

“Ha...coi như ngươi xui...vĩnh biệt” Nói xong Bạch Thanh Xuân đá Hàn Mạc Băng xuống núi quỷ lửa.

Hàn Mạc Băng nhìn mình rơi xuống dưới ngọn lửa, ngước lên thấy khuôn mặt của Bạch Thanh Xuân vẫn cười như điên dại nhưng ánh mắt lại ẩn sâu với nổi buồn không thể tả “Tạm biệt ngươi”. Cậu nhắm mắt lại rơi xuống những ngọn lửa.

Bạch Thanh Xuân có thể thấy câu cuối cùng của Hàn Mạc Băng, hắn nghiến răng “Đáng ra ta phải đá ngươi từ trước”.

Bạch Thanh Xuân và đám thuộc hạ rời đi “Đứng đây ta cảm thấy ngứa mắt thêm thôi” Chắc có lẻ vì câu cuối của Hàn Mạc Băng đã khiến hắn tức điên lên.

Sau khi Bạch Thanh Xuân cùng thuộc hạ đi khỏi núi quỷ lửa. Thì trong biển lửa xuất hiện một ánh sáng màu đen, trong ánh sáng đó nổi lên một cái vòng tròn bao quanh một người thì ra đó là Hàn Mạc Băng.

Kế bên còn có một ông lão tóc trắng, mắt đen không thề có tròng trắng trong rất ác nhưng dường như ông ta vừa mới cứu Hàn Mạc Băng. Lúc này Hàn Mạc Băng cũng từ từ mở mắt ra thấy mình đang bay lơ lửng “Tôi còn sống ư?”

Cậu quay qua nhìn thì thấy có một ông tóc bạc lạ mặt cậu chưa từng gặp “Ông là ai?”

Ông lão tóc trắng nhìn Hàn Mạc Băng cười lớn “hahaha...trên đời này ta phong ba bốn phương, không kẻ nào mà không biết danh tiếng của ta”.

Hàn Mạc Băng đáp xuống đất, trên người đầy vết thương nhưng vẫn cố đứng dậy “Vậy à, tại hạ xin cảm tạ lòng tốt của ân nhân”.

Hàn Mạc Băng nói nếu có duyên gặp lại sẽ đền đáp, cậu quay lưng đi.

Ông lão tóc trắng thấy không đúng lắm, lẻ ra ai cũng phải biết ông ta chứ, ông ta bay đến gần “Này nhà ngươi không muốn biết ta là ai sao”.

Hàn Mạc Băng: “Nếu như các hạ không muốn xưng tên thì ta cũng không ép”.

“khoan...từ từ...thấy ngươi có hành ý ta sẽ nói cho ngươi biết tên của ta” Ông ta nói mình tên Xích Trắng là tên ma đầu từng đấu rất nhiều môn phái.

Hàn Mạc Băng nghe tên xong cũng im lặng vài giây để nhớ mình có từng nghe nói chưa rồi trả lời “Chưa từng nghe qua nhưng tại hạ xin cảm tạ”.

Xích Trắng bất động vài giây khi danh tiếng của ông lại có một người không biết, ông ta nhìn Hàn Mạc Băng cố đi với những vết thương đó “khoan,...ngươi định đi đâu?”

Xích Trắng thật ra đã chết mấy chục năm về trước nên thân thể ông ta hiện chỉ là linh hồn, ban nãy ông ta đã đứng bên ngoài thấy hết tất cả “Ngươi vừa mới bị tên đó đá xuống nhà ta đấy”.

Hàn Mạc Băng ngạc nhiên cậu nhìn quanh “Nhà? đây rõ ràng là một núi lửa sao gọi là nhà?”.

Xích Trắng chỉ bản thân “Chứ ngươi nhìn ta có giống con người không?” Nếu nhìn kĩ Xích Trắng thì toàn bộ cũng chỉ là linh hồn nhưng lại không trong suốt như những linh hồn khác “Ta đã chết lâu rồi” ông thở dài.

Ông ta nói đây gọi là nhà cũng là lẻ thường tình vì ông đã chết ở đây khi đấu các môn phái khác.

Hàn Mạc Băng thấy chuyện không liên quan đến mình, cậu đi nhanh hơn “Sao cũng được, tại hạ xin cáo từ”.

Nhìn bóng lưng Hàn Mạc Băng đi tới tấp khiến cho ông Xích Trắng phát bực liền dùng phép trói Hàn Mạc Băng lại.

Hàn Mạc Băng bỗng bị trói lại, không thể tháo dây ra “Này!...ông làm gì vậy?”.

“Mau thả ta ra!”.

“Sao lại trói ta”.

Xích Trắng nhìn Hàn Mạc Băng vùng vẫy khiến cho ông ta cười nói “Haha…ai nói là ta sẽ cho ngươi đi”.

Ông ta bay đến Hàn Mạc Băng “Ta vừa mới cứu ngươi xong ta nghĩ ngươi nên đền đáp ta chứ”. Hàn Mạc Băng cố làm lỏng sợi dây ra nhưng nó càng ngày càng siết chặt nếu chống cự, cậu bất lực “Vậy người muốn ta đền đáp thế nào?”.

Hàn Mạc Băng nói ta không tiền...không bạc...không nhà cửa...người thân còn không có, biết lấy gì mà đền đáp.

Câu nói đó làm cho Xích Tắng cười to như một người không bình thường “Tiền...nhà...hahaha...ta đã chết rồi làm gì cần mấy thứ đó”.

Hàn Mạc Băng nghĩ lại quả thật một người đã chết thì làm gì cần những thứ đó “Chứ ông muốn gì?”.

Ông ta đề nghị Hàn Mạc Băng làm đồ đệ của ông.

Hàn Mạc Băng: “làm đồ đệ?”.

Ông ta nói bản thân đã chết từ lâu không ai nối dỗi sức mạnh của ông ta, khi còn sống bản thân quá mạnh có thể chiếm toàn bộ các môn phái khác chỉ có điều mạnh đến đâu thì đến chết cũng không đem theo được nên ông truyền dạy rất nhiều đồ đệ khác nhưng lại thất bại.

Đa số thừa thưởng sức mạnh đó thì tẩu hỏa nhập ma không thôi thì chết biến thành lệ quỷ nên ông ta bỏ cuộc không còn truyền sức mạnh cho người khác. Đến khi chết cũng không ai thừa thưởng sức mạnh của ông.

Nhưng ngày hôm nay ông vừa thấy Hàn Mạc Băng thì nghĩ đã gặp đúng người “Ngươi có tố chất để làm đồ đệ của ta”.

Hàn Mạc Băng nhếch môi cười như hiểu được dụng ý “Ha...chứ không phải ông cần ta để nối tiếp cái sức mạnh đó sao”.

Xích Trắng bất ngờ vì Hàn Mạc Băng có thể nhìn xuyên thấu được dụng ý của ông “Hahaha...ngươi thật thông minh”.

Ông ta nhìn khuôn mặt của Hàn Mạc Băng vẫn còn lưỡng lự vẫn còn mềm yếu. Ông ta nói nếu như cậu thừa thưởng sức mạnh của ông ta thì có thể trả thù những tên đã lăn mạ đánh đập mình như bây giờ.

Hàn Mạc Băng nghe vậy cũng im lặng như suy nghĩ.

Ông ta biết nếu muốn biến một người tà ác như ông ta thì phải nhắm vào nội tâm. Ông ta dùng phép hiện lên một tấm gương có thể xem được gì đó, cậu nhìn thấy hình bóng của một người.

“Đó là…” Hàn Mạc Băng thấy hình bóng đó là Bạch Thanh Xuân cùng với các nữ nhân khác.

“Đây là…” Ông ta nói nếu như Hàn Mạc Băng không trở thành đệ tử của ông ta thì sao này chính tên Bạch Thanh Xuân sẽ xuống núi tàn sát rất nhiều người vô tội, lạm dụng những đứa trẻ biến chúng thành thú vui của hắn.

Hàn Mạc Băng nhìn thấy hết những sự việc đang diễn ra thật tàn khốc, cậu thấy những đứa trẻ đang kêu gào khóc lóc khi thấy mẹ mình bị bắt còn cha thì sát hại. Cậu tức giận khi thấy những cảnh tượng đó.

Hàn Mạc Băng suy nghĩ nếu có sức mạnh thì sẽ ngăn cản điều đó không cho tên Bạch Thanh Xuân muốn làm gì thì làm, sẽ không còn trẻ em nào khóc cũng như không còn người mẹ nào mất con mất chồng, cũng không còn người cha nào bị sát hại nữa.

“Được ta chấp nhận làm đồ đệ của ông” Hàn Mạc Băng quyết sẽ ngăn cản điều đó.

“hahaha...tốt lắm” Từ ngày hôm đó Hàn Mạc Băng đã nhận Xích Trắng làm sư phụ. Đổi tên khác Xích Đỏ.

Hàn Mạc Băng tu ma đạo ở núi lửa, hai năm sau thống lĩnh toàn quân lệ quỷ, ác linh tiến đánh vào những bang chủ khác. Lúc này vào triều vua bị sụp đỗ. Hàn Mạc Băng lên nắm quyền cướp ngôi, thu nhận mười hai mỹ nữ làm phi. Bắt Bạch Thanh Xuân nhốt vào lọ rượu tay và chân điều bị niêm phong trong ủ rượu chỉ còn cái đầu lú ra. Hàn Mạc Băng lôi Bạch Thanh Xuân trong ủ rượu vào nhà lao hành hạ, không cho hắn ăn uống cũng như không cho ngủ.

“Ta làm vậy chỉ để tốt cho dân thôi” Hàn Mạc Băng nhìn Bạch Thanh Xuân trên người đầy vết thương trông rất khổ sở, mặt hắn giờ lại vô hồn không nói năn gì “Mai ta sẽ giết ngươi coi như giải thoát cho ngươi” cậu nhớ lại lúc nhỏ cũng từng được Bạch Thanh Xuân đối xử tốt giờ giải thoát hắn coi như trả ơn.

Bình Luận (0)
Comment