Thật ra A Bạch đuổi đại phu đi gấp như vậy là do mới xuyên không cậu không biết được cách để xử dụng đồng tiền ở thế giới này để mà trả tiền chữa bệnh.
“Đây là đâu?” Lúc này Hàn Mạc Băng cũng vừa tỉnh dậy thấy bản thân đang nằm trên chiếc giường rất êm không còn là gom như cậu thường hay ngủ “Sao ta…lại ở đây?”
A Bạch nghe tiếng Hàn Mạc Băng cậu ngoảnh lại “À ngươi đang ở trong phòng của ta đấy”.
Hàn Mạc Băng cảm thấy hơi nhức ở đầu “Phòng của ngươi…”. Bỗng Hàn Mạc Băng nhớ lại lúc hắn ta cõng mình đã nói: ta hứa từ đây sẽ bảo vệ ngươi “Bảo vệ ư” Cho nên ngươi phải sống “Phải sống ư”.
A Bạch trong tuyền thức muốn sống và lấy lòng tin của nhân vật chính nên cậu đã vô tình nói ra không một lời giả dối vì cậu muốn bù đắp cho Hàn Mạc Băng những chuyện đã xảy ra khi Bạch Thanh Xuân vẫn còn ở thân xác này.
Nó đã làm cho Hàn Mạc Băng rất vui nhưng lại có chút nghi ngờ “Sao ngươi lại cứu ta?”.
“À sau nhỉ…để coi” Nhất thời A Bạch cũng không biết nên giải thích như thế nào. Nhưng chắc chắn một điều cậu không thể nói mình không phải là Bạch Thanh Xuân mà là A Bạch vừa mới xuyên không. Người ta sẽ nghĩ cậu là kẻ điên mất.
A Bạch nghĩ thầm rồi hét lên chỉ ngón tay vào mặt Hàn Mạc Băng “Từ nay ta sẽ chuộc hết lỗi lầm mà mình đã gây ra” Cậu nói sẽ chăm sóc cho Hàn Mạc Băng từng chút một không để cho ai làm hại cậu ta nữa.
Hàn Mạc Băng nhướng mày nhìn bằng ánh mắt đầy nghi ngờ “Ngươi rốt cuộc là ai?” Người này không phải là Bạch Thanh Xuân ta từng biết.
A Bạch ngạc nhiên khi bị hỏi như vậy không lẻ bị lộ rồi ư “Ta…ta là Bạch Thanh Xuân chứ…chứ ai vào đây”.
Hàn Mạc Băng không tin người trước mặt là Bạch Thanh Xuân, cậu nghiến răng rơi những giọt lệ như những vết thương trong lòng đang tuôn trào ra “Rõ ràng là ngươi rất là ghét ta vì đã dành hết tình cảm của bạch chủ nên ngươi mới vô cùng căm hận ta và cũng vì ta mà…cha ngươi phải chết”.
A Bạch hơi bị kinh ngạc rõ ràng cậu không nhớ bản thân có ghi tình tiết là Hàn Mạc Băng giết cha của Bạch Thanh Xuân “Này…này tôi không nhớ bản thân có viết tình tiết…à nhầm tôi không nhớ bản thân từng hận cậu”.
Hàn Mạc Băng: “……”
A Bạch nhìn Hàn Mạc Băng đang cúi đầu xuống im lặng, A Bạch ngó nhìn hai cánh tay của Hàn Mạc Băng đang đan vào nhau như đang suy nghĩ gì đó, cậu thở dài đặt tay lên vai Hàn Mạc Băng “Yên tâm tôi không vì thế mà hận cậu đâu”.
Hàn Mạc Băng nghe vậy liền ngước lên “Thiệt…là vậy không?”
A Bạch gật đầu rồi biểu hiện khuôn mặt nghiêm trọng “Mà thôi nhà ngươi cứ nằm đó nghỉ ngơi đi, ta đi tìm hiểu này cái”.
“Tìm hiểu?” Hàn Mạc Băng hỏi “Nó nghiêm trọng lắm ư?”.
A Bạch nhìn Hàn Mạc Băng rồi mỉm cười “Ta có nói ngươi cũng không hiểu đâu”.
A Bạch bước ra ngoài cười tủm tỉm rồi đóng cửa lại.
Hàn Mạc Băng nhìn bóng lưng hắn ta bước ra ngoài cười tủm tìm với mình rồi đóng cửa “không lẻ…hắn đã thay đổi”. Hàn Mạc Băng cảm thấy trong người vẫn chưa khỏe nên nằm xuống nghỉ ngơi.
Một cảm giác khi đặt cơ thể xuống giường thật khác khi đặt cơ thể nằm xuống gom ngủ suốt mấy năm. Mọi thứ cứ như mơ “Yêm quá” Cậu nghĩ nếu đây là mơ thì cũng sẽ không tỉnh lại để đối mặt những thứ đau khổ nữa.
Rột roạt! Rột roạt!
Từ xa ở góc cây trước cửa phòng Hàn Mạc Băng đang tịnh dưỡng thì có một người đang lén lút theo dõi “Không biết sư phụ đang nghĩ gì mà đưa tên đó vào phòng” Chính là Liên Đỗ đang đứng bên ngoài theo dõi “Chắc có vấn đề, mình cần phải điều tra mới được”.
Ở phía A Bạch đang đi khắp nơi để điều tra cái gì đó. Ọc! Ọc! “Mợ ơi, đói quá không biết căn bếp ở đâu vậy?”
Thật chất A Bạch chỉ đi tìm thức ăn thôi chứ không phải đi điều tra gì đó. Do ban nãy đói nên mới làm bộ mặt nghiêm trọng “Ta cũng vừa mới xuyên không, chưa có gì để lót dạ dày”.
“Ông trời ơi sau ta khổ vậy!” A Bạch nhìn trên trời than thân trách phận. Bỗng từ xa A Bạch nghe tiếng ai đó đang nói chuyện, cậu liền chạy tới nơi phát ra giọng nói.
“Ai đang nói chuyện ở đây vậy” Trước mặt A Bạch có hai người một nam một nữ đang bàn chuyện gì đó. Cậu núp ở phía sau bụi cây để lén nghe “Hửm, tưởng là ai thì ra là Bạch Thanh Phong sư huynh của tên Bạch Thanh Xuân”
A Bạch nhìn Bạch Thanh Phong đang nói chuyện với một cô gái rất xinh đẹp mặc bộ trang phục hồng sen trông rất nết na thùy mị “Cô gái xinh đẹp đó đang đứng kế bên là ai vậy” A Bạch nghĩ nếu bản thân còn ở thế giới cũ thì chắc chắn sẽ đến xin info kết bạn làm quen.
Mà thôi lỡ đó là một trong mười hai mỹ nhân của tên Hàn Mạc Băng kia thì coi như toang. A Bạch ngồi nhớ lại thử ngoài mười hai mỹ nhân ra thì bản thân còn viết thêm một nhân vật nữ nào đó vào cuốn tiểu thuyết sự trở lại của ác ma hay không.
Bên phía Bạch Thanh Phong đang nói chuyện “À Thanh Xuân sư đệ cũng vừa tỉnh không có gì đáng để lo cả”.
“Tốt quá muội cứ lo đệ ấy bị nhiễm phong hàn” Cô gái trả lời.
“Hở bọn họ đang nói về mình ư” A Bạch nhìn kĩ cô gái ấy có phong cách dịu dàng với cách xưng hô ấy thì chỉ có là chị nếu nói đúng cách xưng hô ở thế giới này thì gọi là sư tỷ của tên Bạch Thanh Xuân người được cho là độc ác lại rất yêu thương sư tỷ của mình.
A Bạch có chút không hiểu tại sao tên Bạch Thanh Xuân kia đối tốt với sư huynh, sư tỷ và các đồ đệ còn Hàn Mạc Băng thì lại đem đi ngược đãi các thứ “Chắc mình cần phải điều tra thật rõ mới được”.
“À muội có việc cần huynh giúp” Liễu Thanh Nhi nói.
Bạch Thanh Phong gật đầu “Muội cứ nói”.
Liễu Thanh Nhi nói hiện giờ các bang chủ khác đang rất là lo lắng cho việc tới ngày thi săn đêm những người tham gia lại là các đệ tử trong sư môn. Cô cảm nhận được một chút khả nghi ở đây qua cuộc thi săn đêm.
“Khả nghi?” Bạch Thanh Phong “Ngày thi săn đêm tổ chức ở đâu?”
Ngày thi săn đêm tổ chức ở Hổ Liên Kì do bang chủ Giang Trần phát động, hắn ta lúc nào cũng kiêu ngạo tự cho mình là trời nhưng đợt này hắn ta lại tổ chức săn đêm chắc chắn hắn đang có âm mưu.
Liễu Thanh Nhi thay thế Bạch Thanh Xuân đã bàn với các bang chủ khác đưa ra kết luận rằng hắn ta đang tập hợp các đồ đệ là để xem thử thực lực liệu sau này có gây cản trở cho hắn ta không.
Bạch Thanh Phong không ngờ hắn ta lại ra tay như vậy.
Liễu Thanh Nhi nói tiếp: còn một vấn đề mà muội đã đưa ra kết luận cho các bang chủ khác nghe.
“Còn kết luận khác?” Bạch Thanh Phong hỏi “Vậy đó là gì?”.
Liễu Thanh Nhi cau mày “Để nhân cơ hội cuộc thi săn đêm này mà tiêu diệt hết đám đệ tử các bang phái”.
“Cái gì” Bạch Thanh Phong tức giận khi nghe tên Giang Trần có ý đồ muốn tiêu diệt hết các đệ tử thì chả khác nào tiêu diệt hết các bang trong môn phái.
Liễu Thanh Nhi nói thêm “Đó chỉ là suy tính của muội vẫn chưa chắc chắn cái kết luận ấy là đúng” Nhưng Liễu Thanh Nhi vẫn không yên tâm đã cử vài người đi điều tra về vụ này.
A Bạch vẫn núp lùm nghe ngóng chuyện hay “Thì ra là vậy” Cậu ước gì có bắp ở đây để ăn thì đúng bài.
A Bạch nghe hết toàn bộ sự việc không cảm thấy lo lắng gì vì theo như cậu nhớ trong cuốn tiểu thuyết thì tên Giang Trần đó sau này sẽ bị Hàn Mạc Băng tiêu diệt nên bây giờ cứ vô tư.
A Bạch nghĩ đây không phải chuyện của mình nên đứng dậy định rời đi thì vấp vào cục đá tí hon té ra khỏi bụi cây “Ui da!”.
Hai người kia nghe tiếng gì đó ở phía sau liền quay qua thì thấy sư đệ của mình đang nằm dài dưới đất.
A Bạch bị phát hiện liền gượng cười “Hehe…chào”.
“Đệ không sao chứ” Liễu Thanh Nhi chạy lại đỡ A Bạch đứng dậy.
Bạch Thanh Phong tiến gần hỏi “Sao đệ lại ở đây?” Sau không ở phòng tịnh dưỡng.
A Bạch gãi đầu cười “Hehe tại đệ thấy đói nên ra ngoài kiếm đồ ăn”.
Bạch Thanh Phong nghiêng đầu dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi “Vậy sao đệ lại núp ở bụi cây từ nãy giờ”.
A Bạch ngạc nhiên khi bị phát hiện ngay từ đầu, cậu bái phục hai vị sư huynh sư tỷ này quả đúng thật là lợi hại “Haizz, trốn kĩ thế cũng bị phát hiện”.
Liễu Thanh Nhi nhìn sư đệ của mình hôm nay có chút đáng yêu cô nhịn không được mà cười thầm.
A Bạch để ý kĩ thì thấy vị sư tỷ này đang cười mình “Này, này tỷ cười cái gì?”.
Liễu Thanh Nhi lắc đầu không có gì.
“Vậy đệ tính sao?” Bạch Thanh Phong hỏi “Về vụ ngày thi săn đêm”.
A Bạch ò lên một tiếng “Thì ra là chuyện đó” Nếu về chuyện đó thì không cần nghĩ quá vấn đề thì có thể giải quyết được “Đệ có cách”.
Bạch Thanh Phong “Cách gì?”.
A Bạch im lặng như để hai người kia tưởng cậu đang suy nghĩ về vấn đề cuộc thi săn đêm nhưng thật chất là đang có âm mưu muốn xuống núi chơi vui đùa các thứ “Hehe chắc vui lắm”.
Bạch Thanh Phong chứng kiến khuôn mặt của sư đệ mình nở một nụ cười nham hiểm “À…đệ”.
“Àà…kế của đệ là” A Bạch lập tức thoát khỏi suy nghĩ vui đùa của mình.
“Là…” Liễu Thanh Nhi mong đợi câu nói của sư đệ.
“Đệ sẽ không làm bang chủ nữa” A Bạch nói.
Rắc! Sợi dây thần kinh bị đứt.
Một câu nói của A Bạch vừa nói ra làm cho hai người kia đứng hình. Phù! gió cũng thế mà thổi mạnh hơn.
A Bạch ngây ra nhìn hai vị sư huynh sư tỷ bất động đứng nhìn mình, cậu không nghĩ mình đã nói sai điều gì đó.
“Đệ đùa vui ghê” Bạch Thanh Phong nhắm mắt gượng cười.
A Bạch cười “Đệ đâu có đùa”.
“Không được!” Bạch Thanh Phong hét lên. Làm cho A Bạch giật mình “Sao vậy?”
Liễu Thanh Nhi giải thích chuyện này không thể đem đi đùa được. Cả hai đều không đồng ý cách mà A Bạch vừa đưa ra.
Bạch Thanh Phong nhắc lại lúc nhỏ vì chuyện muốn làm bạch chủ mà Bạch Thanh Xuân suốt từ sáng đến đêm tối đều không ngừng mà cố gắng học tập để có ngày hôm nay.
Liễu Thanh Nhi cũng không hiểu tại sao Bạch Thanh Xuân lại muốn từ bỏ mọi thứ mình đã vất vả tự xây dựng từ nhỏ.
A Bạch không hiểu gì nhưng cậu nghĩ mình nên giải thích kĩ càng hơn “Này này hai người nghe đệ nói hết cái”.
A Bạch giải thích về việc không làm bạch chủ chỉ là tạm thời thôi chứ không phải là không làm nữa “Với lại nó sẽ giúp ít cho đệ nhiều việc sau này”.
Bạch Thanh Phong và Liễu Thanh Nhân nhìn nhau với khuôn mặt chưa an tâm lắm về việc này. “Vậy đệ nói tiếp đi” Bạch Thanh Phong thở dài.
A Bạch biết hết tất cả thông tin của Bạch Thanh Xuân nói từ nhỏ đến giờ đệ không có ra ngoài, với lại các bang chủ khác chưa ai gặp đệ lần nào. Mọi trách nhiệm lớn nhỏ đều nhờ sư tỷ Liễu Thanh Nhi đàm đạo.
Liễu Thanh Nhi gật đầu “Đúng là như vậy nhưng vậy rồi sao”.
A Bạch nói chỉ cần giả làm đệ tử để xâm nhập hội thi săn đêm là có thể biết được ý đồ của tên Giang Trần rồi.
Bạch Thanh Phong nghĩ ý này cũng không tồi nhưng lại không yên tâm để sư đệ của mình đi một mình vì nó rất nguy hiểm “Hay để ta kêu thêm người để đi cùng đệ”.
A Bạch phủ tay khỏi cần người của sư huynh “Đệ sẽ rũ người tin tưởng nhất để đi”.
“Tin tưởng?” Bạch Thanh Phong không biết sẽ là ai mà được sư đệ tin tưởng cho phép đi chung. Đệ ấy từ nhỏ đã nhốt bản thân trong phòng học chăm chỉ luyện tập cũng vì thế mà không có bạn bè để tin cậy.
A Bạch cười tủm tỉm “Hàn…Mạc…Băng”.
“Mạc Băng sư đệ ư” Bạch Thanh Phong không ngờ người sư đệ tin tưởng lại là Hàn Mạc Băng vì ở núi Bạch Thiên này ai mà chả không biết Bạch Thanh Xuân rất ghét lại còn căm hận Hàn Mạc Băng “Đệ…chắc chứ”.
A Bạch gật đầu lia lịa “Chắc mà hehe”. Thật chất rủ Hàn Mạc Băng đi chung là vì cậu ta là nhân vật chính nếu đi theo với cậu ta thì may ra sẽ được thưởng hào quang miễn tử.
Liễu Thanh Nhi đồng ý về vấn đề cho Bạch Thanh Xuân và Hàn Mạc Băng xuống núi nhưng có điều núi Bạch Thiên này một ngày không thể không có người cai quản.
“Ai nói không có” A Bạch cười gian, Liễu Thanh Nhi như hiểu được ý đồ của sư đệ mình. Cả hai quay qua nhìn chằm chằm Bạch Thanh Phong.
Bạch Thanh Phong xém nổi da gà khi bị nhìn như vậy “Hai người nhìn ta là có ý gì?”. Dù sau cũng là đại sư huynh của họ việc nhìn cái bản mặt đó của hai người họ cậu liền hiểu được ý đồ “Không…ta không làm”.
Liễu Thanh Nhi đến bên khuyên “Sư huynh à, núi Bạch Thiên này một ngày không thể không có người quản”. Cô nói hãy vì Bạch Thanh Xuân sư đệ và vì núi Bạch Thiên mà huynh chịu làm đi.
A Bạch và Liễu Thanh Nhi nhìn chằm chằm Bạch Thanh Phong bằng con mắt dễ thương siêu lấp lánh. Bạch Thanh Phong không thể chịu nổi ánh mắt ấy, cậu thở dài đành đồng ý “Được rồi ta sẽ làm”.
A Bạch vui mừng vì mọi chuyện đã giải quyết yêm xuôi. Ọc! Ọc! Bụng cậu bắt đầu biểu tình chống cự muốn ăn liền ngay bây giờ “Hehe đệ có việc rồi có gì lần sau gặp”.
Bạch Thanh Phong và Liễu Thanh Nhi không biết sư đệ mình có việc gì nhưng nhìn khuôn mặt có vẻ chuyện gì đó rất gấp gáp. Cả hai gật đầu.
A Bạch nhận cái gật đầu liền chạy nhanh tìm thức ăn.
Bạch Thanh Phong nhìn bóng lưng sư đệ “Haizz đệ ấy cũng trưởng thành rồi”.
Liễu Thanh Nhi mỉm cười phản bác vì đối với cô sư đệ vẫn còn là trẻ con bé bỏng.
Cuối cùng thì A Bạch cũng thuyết phục được hai vị sư huynh và sư tỷ để cho bản thân xuống núi, thay mặt núi Bạch Thiên làm đồ đệ đến để săn đêm. Nhưng cuộc thi săn đêm còn tận ba năm mới bắt đầu.
A Bạch không muốn để các bang khác phát hiện nên nhanh chống đem lệnh bài cho Bạch Thanh Phong xưng lên làm bạch chủ đời của mình.
A Bạch thông báo đám đệ tử do bản thân tu đạo vẫn còn thấp với ít kinh nghiệm nên giao cho sư huynh Bạch Thanh Phong làm bang chủ Bạch Thiên đem vinh quang đến núi Bạch Thiên.