Lúc này Bạch Thanh Xuân cũng vừa chạy tới “Dừng tay!”.
Đám đồ đệ bất ngờ khi thấy phản ứng của sư phụ khác lạ khi kêu bọn họ dừng tay.
A Bạch thở dốc nghiên người nhìn Hàn Mạc Băng thấy cậu ta bị thương rất nặng không còn nhúc nhích nữa “Các ngươi làm gì vậy?” Cậu tức giận quác lên “Lỡ chết người thì ta phải làm sao”.
Đám đồ đệ bị mắng không biết nguyên do gì vì chính Bạch Thanh Xuân là người dặn bọn họ phải luôn dạy dỗ Hàn Mạc Băng “Chúng con chỉ thấy hắn làm biếng không chịu làm việc nên muốn dạy dỗ hắn”.
Hàn Mạc Băng tuy không còn được tỉnh táo nữa nhưng vẫn nghe tiếng của Bạch Thanh Xuân đang trách mắng các đệ tử.
A Bạch biết bọn chúng đang nói dối “Ở đây ta lớn nhất, các ngươi không có quyền mà đánh hắn cả”.
Hàn Mạc Băng nhìn Bạch Thanh Xuân nghĩ thầm không biết hắn ta lại có âm mưu gì nữa.
A Bạch nhìn đám đệ tử cúi đầu xuống lắng nghe cậu mắng như cẩu cụt tai vậy. Qủa thật cảm giác thật kích thích đúng là một chảy nghiệm thú vị chưa từng có “Sau các ngươi còn đứng đây mau kêu người đến trị thương cho hắn”.
Cả đám đồ đệ lập tức chạy đi kêu người “Dạ…bọn con đi liền” Bọn chúng chạy ra ngoài đều suy nghĩ như nhau “Sư phụ nay uống nhầm thuốc à”.
A Bạch vẫn thấy Hàn Mạc Băng nằm bất động, cậu đến gần chọt vào mặt Hàn Mạc Băng “Này ngươi còn sống không?” A Bạch chọt cậu ta mấy lần nữa nhưng không thèm nhúc nhích gì cả “Đừng làm cho ta sợ nhe”.
Hàn Mạc Băng “…”
A Bạch thấy vết thương rất nặng còn ứ máu nữa “Haizz, để ta cõng ngươi vậy” A Bạch đỡ Hàn Mạc Băng đứng dậy xoay người hắn lại đến lưng cậu “Ặc, này ngươi ăn gì mà nặng vậy”.
A Bạch không nghe tiếng của Hàn Mạc Băng cậu nghĩ chắc hắn ta bị bất tỉnh luôn rồi nên cõng hắn chạy ra ngoài nhờ người giúp. Nhưng thật chất Hàn Mạc Băng vẫn còn chút nhận thức chỉ hơi mơ mơ màng màng. Tấm lưng đặt ngay trước mặt cậu “Từ nhỏ đến giờ ngoài bạch chủ đời đầu ra thì đây là lần thứ hai ta được người khác cõng”.
Hàn Mạc Băng cố nhúc nhích đầu lên trên chút nhìn kĩ đó có thật là Bạch Thanh Xuân “Có phải hắn không?”.
Người mà lúc nào cũng nhân cơ hội để đánh ta có phải là hắn không? Hàn Mạc Băng có nằm mơ cũng không thể tin vào mắt mình tại sao nay hắn lại tốt vậy hay có ý đồ gì.
A Bạch cõng Hàn Mạc Băng chạy gần tới phòng thở dốc hên đây là thân xác của Bạch Thanh Xuân chứ gặp thân xác như trước kia thì có lôi cũng không lôi được hắn ta “Này ngươi cố thêm tí nữa”. A Bạch nói về tới phòng sẽ kêu đại phụ trị thương cho ngươi.
A Bạch cảm thấy hơi tội lỗi với nhân vật mình đã tạo ra, lỡ xuyên không luôn rồi thì chắc phải chịu trách nhiệm vậy “Ta hứa từ đây sẽ bảo vệ ngươi”. A Bạch nhấn mạnh “Cho nên ngươi phải sống”.
Hàn Mạc Băng nghe vậy liền cười nhạt nghĩ thầm trong lòng “Sống ư” Từ nhỏ đến giờ ai cũng muốn ta chết nhất là ngươi vậy mà hôm nay ngươi lại khuyên bảo ta nói ta phải sống có hơi nực cười quá không.
Hàn Mạc Băng vui trong tuyền thức vì câu nói của Bạch Thanh Xuân nên ôm siết chặt cổ Bạch Thanh Xuân.
A Bạch bị siết cổ muốn ngã xuống nhưng cầm cự lại được, cậu nổi cáu vì mém tí là té lỡ đập đầu vào đá rồi ta xuyên không nữa ngươi có chịu trách nhiệm không “Này ngươi có thật là đang hôn mê không vậy sao lại ôm siết cổ ta”.
Cuối cùng thì A Bạch cũng cõng Hàn Mạc Băng về tới phòng. Đại phu cũng đã đến hiện đang trị thương cho Hàn Mạc Băng “Này đại phu hắn có sao không?”.
Đại phu vừa bách mạch xong “Dạ bẩm bạch chủ”.
A Bạch hỏi liên tục, hắn có sao không?... Có bị gãy tay chân hay không?... Có bị tàn phế gì không?... Hay hắn sắp chết rồi.
A Bạch cảm thấy hơi tức vì đang dầu sôi lửa bỏng mà đại phu không thèm trả lời câu gì “Nè nè ngươi mau nói đi hắn có bị…”.
“Người hãy bình tĩnh lại cho thần nói” Đại phu cuối cùng cũng có thể nói được.
A Bạch ngây thơ mình có làm gì đâu “Thì ngươi cứ nói đi”.
“Dạ hắn chỉ bị……” Chưa kịp nói thì lại bị ngắt lời tiếp. “Hắn bị gãy xương hay gì” A Bạch lắt lư đại phu “Dạ…trước tiên thì…”.
A Bạch lao vào người Hàn Mạc Băng khóc nức nở “Này ngươi không được chết ta còn chưa làm gì ngươi mà…ngươi mau tỉnh lại cho ta”.
Làm lố thì có hơi lố quá rồi đấy đến nổi đại phu còn chịu không nổi liền hét lên vì quá tức luôn bị A Bạch dành nói hết cứ cắt ngang lời người khác rồi tự khóc lóc bảo người ta chết này nọ “Hắn không sao cả chỉ bị thương ngoài da thôi”.
A Bạch ngừng khóc ngước lên nhìn đại phu “Hắn chỉ bị thương ngoài da ư?”.
Đại phu thấy hơi tội nghiệp cái chăn vì nó dính đầy nước mắt tệ hơn là có cả nước mũi “Vâng…do người cứ dành nói nên hạ nhân phải hét lên như vậy”.
A Bạch nghe vậy liền ngại ngùng chỉ gượng cười cho qua chuyện “Ta xin lỗi”.
Đại phu thở dài “Haizz…nhưng hắn có nhiều vết thương trên người kèm theo những vết thương cũ chưa lành nên chắc phải tịnh dưỡng tầm vài ngày mới khỏi”.
A Bạch nghe vậy liền không cầm lòng mà nói lớn “Chết tiệt…mấy tên đồ đệ hư này tí ta sẽ xử hết chúng mới được”.
Đại phu nhớ lại lúc đang đi bên ngoài thì nghe đám đệ tử gọi lão đến chữa trị cho bạch chủ, ban đầu hơi giật mình nhưng khi tới nơi lại không ngờ người cần chữa là Hàn Mạc Băng “Ta tưởng người chính là người đánh hắn”.
A Bạch ngở ngàng “Ta…ta”.
Đại phu cắt ngang lời: Ta gì…ở khắp núi bạch thiên này ai chả mà không biết từ nhỏ người chính là người ghét hắn, căm hận hắn, đánh đập hắn.
Nhưng sao bây giờ lại lo cho hắn như vậy? Không lẻ là có ý đồ gì chăng.
A Bạch nghĩ thầm ông ta nói như vậy cũng không sai lúc ta chưa nhập vào xác này thì tên Bạch Thanh Xuân ấy rõ ràng rất ghét tên Hàn Mạc Băng đến nổi muốn giết hắn nhưng ta lại không nhớ lí do tại sao lại ghét đến như vậy.
Cậu nhớ rõ ràng là mình chính là người viết “Sự trở lại của ác ma” vậy mà ngay khúc này lại không nhớ. Chẳng lẻ xuyên không qua thân xác khác thêm một, hai tuổi nên giờ ta già chẳng nhớ gì chăng.
A Bạch ơi là A Bạch sao mày ngốc đến nổi lại viết cuốn tiểu thuyết nhân vật chính Hàn Mạc Băng lại khổ như vậy báo hại ta giờ phải gánh hết trách nhiệm của tên đần Bạch Thanh Xuân kia.
A Bạch cảm thấy rất rắc rối tự thừa nhận bản thân mình ngốc nhưng cậu lại nghĩ lại bản thân viết vậy cũng không phải là không đúng. Để hắn ta khổ như vậy rồi tình thế xoay chuyển khúc sau hắn lại sướng.
Lên ngôi vua nè còn thưởng thụ được 12 mỹ nhân xinh đẹp nhất ở đây nữa cái này coi như ta quá tốt với ngươi rồi còn gì.
Cậu nghĩ trước mắt mình đã làm đúng “Đúng vậy…nhưng trước tiên phải lấy lòng tin của hắn để khúc cuối mình không bị chặt tay chân cho vào ủ rượu như rắn mối”.
A Bạch đứng ngây ở đó hơn mấy phút để tưởng tượng ra lúc mình bị cho vào ủ rượu như một con rắn mối. Đại phu thấy Bạch Thanh Xuân suy nghĩ mà cứ vò đầu đi tới đi lui khiến cho ông cảm thấy hơi lo sợ.
“Ngài có sao…” Đại phu định hỏi thăm thì liền bị A Bạch hét lên làm cho lão giật mình “À…người vừa nghĩ gì ra à”.
A Bạch nói chắc chắn rằng từ nay về sau sẽ bảo vệ Hàn Mạc Băng không để ai làm hại hắn, nhất định là vậy, ta sẽ chuộc hết lỗi lầm mà tên Bạch Thanh Xuân gây ra. Lúc này A Bạch cảm thấy thật tự hào về bản thân.
Từ nãy đến giờ đại phu vẫn đứng ở đó nghe hết “À người chính là Bạch Thanh Xuân mà”.
Đại phu thấy người đang đứng trước mặt không thèm để ý lão nói gì, lão thở dài “Đây là to thuốc thần đã ghi” Đại phu dặn phải nghỉ ngơi đầy đủ tránh làm việc nặng thì vết thương sẽ mau chóng lành lại.
A Bạch vui mừng “Cảm tạ ông”.
A Bạch đi đến bàn lấy chiếc túi rồi đưa cho đại phu đẩy ông ta ra ngoài cửa “Giờ ta có chút việc bận nên bye”.
Rầm (đóng cửa lại).
Đại phu đứng bên ngoài không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, lão không hiểu từ cuối là gì “Bi hay bay gì đó là gì?”.
**Câu chuyện nhỏ:
A Bạch: Này kẹo hồ lô là gì? Có phải trước khi ăn kẹo phải bỏ vào bình rồi ném xuống hồ không?
Hàn Mạc Băng: “……”.**